Vừa tiến vào thành Hành Sơn, liền nhìn thấy trong đám người rộn ràng nhốn nháo có võ lâm nhân sĩ mặc trang phục đệ tử các môn phái, Dương Liễm nhấc lên màn xe lộ ra một khe hở, có chút cảm khái nói, “Hóa ra thành Hành Sơn náo nhiệt như vậy.”
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn tới bên ngoài nói, “Ngày thường không náo nhiệt như vậy, bất quá bởi vì Lưu Chính Phong, những người này đều chạy tới.”
Dương Liễm gật đầu, không hổ là võ hiệp thế giới, một danh nhân kim bồn tẩy thủ so với người hâm mộ ngôi sao hiện đại còn mạnh hơn, thế giới này người ta còn không có TV di động internet mà còn được thế này, ngôi sao chỉ dựa vào lăng xê sao có thể sánh được.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm bộ dáng không yên lòng, buông quyển sách trên tay, “Ngươi suy nghĩ cái gì?”
Dương Liễm lắc lắc đầu, buông màn xe, ngồi trở lại bên người Đông Phương, lấy quyển sách trên tay Đông Phương, lại rót một chén nước đưa cho Đông Phương, “Xe ngựa lắc lắc lắc lắc, xem ít sách thôi, đôi mắt sẽ không tốt.”
Đông Phương Bất Bại nhìn sách trong tay Dương Liễm tựa
《Nhật Nguyệt Thần Giáo tổng quản lục》, tiếp nhận chén thuý ngọc, nhẹ nhàng nhấp một hơi, mới phát hiện trà này cũng không đắng chát, có vị ngọt nhè nhẹ, y lại uống một ngụm, mới nói, “Đây là dùng cái gì pha?”
Dương Liễm thấy y thích, tươi cười trên mặt cũng rõ ràng vài phần, “Đây là ta dùng trà lài pha xong, lại bỏ thêm chút mật vào, đi đường vất vả như vậy, uống chút mật trà mới có lợi cho thân thể.”
Đông Phương Bất Bại đối với chuyện nhỏ không để ý, nhưng Dương Liễm với những việc thế này lại dùng tâm tư làm cho y cảm thấy thân và tâm đều sung sướиɠ, cầm chén uống một hơi nước trà ngọt này.
Ngay sau đó, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Dương Liễm nhìn Đông Phương, thấy sắc mặt y không có dị thường, liền xoay người đi đến trước màn xe, vén mành nói, “Chuyện gì xảy ra?”
“Nhị công tử, vị tiên sinh này hướng chúng ta chào từ biệt,” Đường Ninh nhìn thấy Dương Liễm hiện thân, ôm quyền, cũng không dám nhìn trong xe.
“Ân,” Dương Liễm gật gật đầu, nhìn thấy Nhạc Bất Quần đứng trước xe ngựa, trong lòng tuy nói không thích người này, nhưng trên mặt cũng không có gì, hắn nhảy xuống xe ngựa, Đường Ninh vội đưa tay đỡ lấy hắn, thấy hắn đứng vững mới vội buông ra tay.
Dương tổng quản gần đây thân thể không tốt, trong giáo cao thấp ai không biết, hắn nhảy một cái nếu ngã, mệnh này của cậu chỉ sợ sẽ đi tong.
Nhạc Bất Quần chú ý tới động tác theo bản năng của Đường Ninh, nhìn vào mắt Dương Liễm, ôm quyền nói, “Nhị công tử, lão phu đa tạ hai vị công tử một đường chiếu cố.” Trên mặt vẫn là ý cười ôn hòa vô hại.
“Nào có, tiên sinh khách khí,” Dương Liễm ôm một quyền trở lại, cười đến vẻ mặt hào sảng, “Dọc đường đi chúng ta cũng thật cảm ơn tiên sinh trông coi, gặp được tức là hữu duyên, tiên sinh không cần khách khí như thế.”
“Nào có, nào có,” Nhạc Bất Quần cười càng thêm hòa ái, vuốt chòm râu nói, “Hiện giờ đã đến Hành Sơn thành, lão phu còn có chút việc muốn làm, sợ là phải đi trước một bước.”
“Tiên sinh đi thong thả, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại,” Dương Liễm tươi cười không thay đổi, lại đối Nhạc Bất Quần ôm quyền, hai người nhìn nhau cười, sau đó Nhạc Bất Quần xoay người lên một chiếc xe ngựa kín mít bên cạnh.
Nhạc Bất Quần lên xe ngựa rồi, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, người gọi là Nhị công tử này, hắn vốn tưởng là người không có nhiều tác dụng lắm, thế này xem ra, người này sợ là giảo hoạt đến cực điểm.
Nụ cười trên mặt Dương Liễm từng chút tán đi, nhìn thấy xe ngựa Nhạc Bất Quần đi xa, mới thu hồi ánh nhìn, tình tự biến mất nơi đáy mắt.
Đường Ninh nhìn thấy biểu tình này của Dương Liễm, trong lòng thất kinh, nếu nói Dương Liễm thật sự chính là người tao nhã trước mặt giáo chủ, cậu là người đầu tiên không tin. Bất quá trong lòng cậu đã có chút hiểu được vì sao trưởng lão trong giáo cho dù biết được quan hệ của Dương Liễm cùng trong giáo chủ vẫn đối hắn thập phần thưởng thức. Bởi vì dạng người này cho dù không có võ công làm cho thế nhân e ngại, hắn lại có đầu óc thông minh.
Rất nhiều người vì không biết lượng sức, hơn nữa dã tâm cao hơn năng lực, mà Dương Liễm, vừa vặn không có tật xấu này. Hắn biết bản thân muốn cái gì, cũng biết thế nào là quan trọng, hắn biết tồn tại quan trọng nhất đối với hắn là gì.
Cậu vốn tưởng rằng Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại bất quá là quan hệ chủ nhân cùng nam sủng mà thôi, nhưng khi đã biết việc này, cậu mới hiểu được, nam nhân nhìn như văn văn nhược nhược này, vì giáo chủ đã làm nhiều chuyện đến vậy.
Tình yêu như vậy, cho dù là giữa nam nhân cùng nữ nhân, cũng không thấy được bao nhiêu.
Thế nhân đều hâm mộ cái gọi là trai tài gái sắc, nhưng trong mắt hắn, thiên hạ đệ nhất cao thủ Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm, cũng là do ông trời tác hợp cho.
Dương Liễm xoay người muốn lên xe ngựa, ngay phía sau, nghe được tiếng huyên náo ở một quán trà cách đó không xa truyền đến, hắn theo âm thanh nhìn lại, ngay tại cửa quán trà có vài người đang đứng, ngay cả lầu hai cũng có thiệt nhiều người đứng bên lan can, bọn họ xem một nam nhân mặc cũ nát, cũng không biết nam nhân làm gì, khiến những người này kinh ngạc như thế.
Đợi đến khi nam nhân đi về phía hắn, hắn mới nhìn rõ, đây là một lão nhân gầy teo cao cao, mặc thanh sam cũ nát, vải dệt đã muốn trắng bệch, sắc mặt cũng thập phần tiều tụy, Dương Liễm khẽ nhíu mày, người này...
Khi lão nhân đi đến bên Dương Liễm, đột nhiên nhếch miệng cười, lả lướt nha nha hát, “Đều nói GiangNam
hảo, nào biết núi hoang cây cỏ đã khô. Tháng ba đào hoa diệu, chị em đều cười...”
“Đúng là lão nhân không đứng đắn,” Người qua đường thấy lão nhân y phục cũ nát, còn hát loạn thất bát tao, liền giễu cợt.
Dương Liễm lại nhìn thấy, lão nhân này nhìn thoáng qua hắn, mới chậm rì rì thong thả đi xa, thân ảnh xâm nhập đám người không còn trông thấy, đối tiếng giễu cợt trong đám người mảy may không để ý.
Đường Ninh thấy Dương Liễm ngóng về hướnglão nhân biến mất, không khỏi ra tiếng nói, “Nhị công tử?”
Dương Liễm thu hồi tầm mắt, xoay người lên xe ngựa, chút cũng không có suy yếu như Đường Ninh đoán trước, hành động mạnh mẽ lưu loát.
Chuyện bên ngoài Đông Phương Bất Bại nghe được rành mạch, thấy Dương Liễm mặt mang suy tư đi lên, liền mở miệng hỏi, “Bên ngoài làm sao vậy?”
Ngồi xuống bên người Đông Phương, Dương Liễm xoa xoa trán, nghĩ nghĩ nói, “Vừa rồi lão nhân ca hát kia, ta hoài nghi là chưởng môn phái Hành Sơn.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại nhướng cao mi, “Kia lại thế nào, bất quá chỉ là có một khúc nhạc thôi mà.” Y không hoài nghi suy đoán của Dương Liễm, mà là thấy Dương Liễm lộ ra biểu tình này nên có hứng thú.
Dương Liễm cười cười, Tiêu Tương Dạ Vũ của Mạc Đại tiên sinh
[Gin: Đêm mưa trên bến Tiêu Tương – là một khúc nhạc gắn liền với Mạc Đại tiên sinh – được người trong giang hồ ngưỡng mộ. Mạc Đại tiên sinh được xưng với danh hiệu Cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm thanh – Trong đàn giấu kiếm, kiếm phát tiếng đàn.]
được người ngoài tôn sùng, trong mắt Đông Phương lại chỉ là một khúc nhạc thường thôi. Bất quá, Đông Phương Bất Bại vốn là nên ngạo thị quần hùng như vậy, về phần lão đầu nhi gầy gầy kia, nếu có chỗ hơn Đông Phương, thì chẳng qua chỉ là biết đàn thôi. Cái gì cầm trung tàng kiếm, kiếm phát cầm thanh, còn không bằng một cây tú hoa châm của Đông Phương.
Dương Liễm ôm lấy thắt lưng Đông Phương, vẫn là quyết định đem lo lắng của mình nói ra, vì thế hạ giọng nói, “Lão ấy không phải mới hát đến Giang
Nam
sao, ta hoài nghi hắn đã biết thân phận của chúng ta.”
Tùy ý Dương Liễm ôm mình, Đông Phương Bất Bại cười cười, không lắm để ý nói, “Lão biết thì lại thế nào, Mạc Đại chưởng môn tuy nói là chưởng môn Hành Sơn, nhưng trên giang hồ cũng không có danh tiếng như Lưu Chính Phong, hơn nữa hiện giờ phái Hành Sơn sớm đã không có mấy kẻ nhìn cho ra cao thủ nữa, không cần để ý.”
Dương Liễm gật gật đầu, biết đó danh khí danh môn chính phái này trên giang hồ tuy là nhiều người biết tới, nhưng võ công cũng không tính là đứng đầu, nếu Đông Phương không thèm để ý, hắn tạm thời không cần quan tâm đến chuyện này.
Đường Ninh nghe hai người trong xe ngựa nói chuyện, gãi gãi đầu, không hổ là giáo chủ, Mạc Đại tiên sinh so với giáo chủ, đích xác không đáng nhắc tới.
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi tiến lên, bởi vì đường lớn chật ních người, cho nên chung quanh đều huyên náo thanh. Dương Liễm gối lên đùi Đông Phương buồn ngủ, đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí, xe ngựa bất chợt ngừng lại, vì cú dừng đột ngột này, Dương Liễm thiếu chút nữa ngã khỏi nhuyễn tháp, cũng may Đông Phương tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.
“Chuyện gì xảy ra?!” Đông Phương Bất Bại sắc mặt trầm xuống, ngữ khí băng hàn, thấy Dương Liễm ngồi vững sắc mặt mới dịu đi một ít.
Dương Liễm thấy thế, nghĩ nghĩ liền cầm nhuyễn kiếm treo trên vách xe, “Ta đi xuống xem xem.” Nói xong, vén màn xe nhảy xuống, song tâm tình thật sự không tính là tốt.
Đường Ninh bị một tiếng quát của Đông Phương Bất Bại sợ tới mức trán tràn đầy mồ hôi lạnh, thấy Dương Liễm xuống xe ngựa, mới hơi hơi thở ra.
Dương Liễm thấy một tuấn mã nằm phía trước xe ngựa, miệng ngựa còn sùi bọt mép, một nam nhân mặc áo xám hùng hùng hổ hổ từ mặt đất đứng lên.
“Chuyện gì thế này?” Dương Liễm khẽ nhíu mày, thấy Tang Tam Nương còn có La trưởng lão cũng từ phía sau đi tới, nhìn hai người gật gật đầu, mới để tầm mắt dừng ở người phía trước.
“Ai động vào ngựa của lão tử, ai?!” Người này đứng lên xong, liền rút đao trên người ra, tròng mắt dạo qua một vòng liền dừng lại ở đám người Dương Liễm, dùng đao chỉ vào Dương Liễm nói, “Có phải các ngươi không?”
Người trong giang hồ, tối kị người khác dùng vũ khí chỉ vào mình, Dương Liễm tuy chỉ là nửa người trong giang hồ, nhưng đối loại hành động này vẫn thập phần chán ghét, mặt không chút thay đổi nói, “Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy có xe ngựa chạy qua sao, phi ngựa bừa bãi như thế nếu bị thương người khác thì làm sao?” Nhìn con ngựa kia nằm đã bắt đầu thất khiếu
[2 mắt, 2 tai, miệng, 2 lỗ mũi]đổ máu, Dương Liễm liền biết, đây là Đường Ninh động tay động chân.
Hán tử áo xám gặp người nói chuyện bộ dáng văn văn nhược nhược, nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất nói, “Phi, lão tử muốn cưỡi thì cưỡi, ngươi quản nhiều như vậy làm chi, có thể nào gia gia ngươi ta đây đi tiểu ngươi cũng đi theo đi?!”
Lời này vừa ra, đại hán liền cảm thấy trên mặt tê rần, còn chưa thấy rõ là ai đánh hắn, người đã bị một cái tát này đánh té nhào trên mặt đất, sau đó chợt nghe thấy một giọng nữ cách xa năm bước vang lên, “Hảo miệng không sạch sẽ, lão nương thật muốn cắt bỏ đầu lưỡi của hắn mà.”
Chỉ một chiêu này, đại hán áo xám liền biết gã gặp được cao thủ, gã che nửa bên mặt phải đã sưng đỏ của mình, ngẩng đầu nhìn lại, nữ nhân đi đường duy nhất là một người hơn ba mươi tuổi, lúc này nàng đứng bên bạch y nam nhân, nhìn như tùy ý đứng mà cũng là đang bảo hộ bạch y nam nhân.
Hắn là đệ tử phái Tung Sơn, nhập sư môn đã nhiều năm, làm sao nhìn không ra loan loan đạo đạo trong đó, bị một nữ nhân tát một cái ngã nhào trên đất mặc dù không nhịn được, nhưng so với mất một cái mạng còn tốt hơn, gã vội đứng lên, bỏ lại một câu mắng chửi liền vội vàng chạy đi, ngay cả thi thể con ngựa cũng không quản.
“Cái trò gì đâu,” La trưởng lão một cước đá con ngựa cao lớn qua một bên, chính hắn cũng không biết có gì đặc biệt, nhưng người bên cạnh lại bởi vì một cước này của hắn mà phát ra tiếng sợ hãi.
Dương Liễm cười nhìn về phía Tang Tam Nương, “Thân thủ của đại tỷ càng lúc càng nhanh nhẹn.”
Tang Tam Nương cười cười, làm sao nói được là nàng sợ hắn động thủ bị thương, đến lúc đó chịu tội chính là đám người đi theo đây. Nếu không phải hiện tại không nên làm loạn, người kia sao có thể còn sống.
Trong đám người huyên náo, tựa hồ có một tầm mắt làm cho Dương Liễm cảm thấy có chút quái dị, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cũng không nhìn thấy ai khả nghi, hắn đỡ trán cười cười, có thể nào là hắn quá khẩn trương….
Ngồi trên xe ngựa, đoàn người hướng đến tòa nhà của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Trong đám người, một thân ảnh không thấy được chậm rãi biến mất.