Ánh trăng vào đông tựa hồ phá lệ sáng tỏ, Đông Phương Bất Bại đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng phía chân trời, suy nghĩ chậm rãi trở về hai ngày Dương Liễm bị thương trúng độc.
Nếu không phải người nọ bị thương, y cũng sẽ không hiểu được tâm tư của bản thân. Đông Phương Bất Bại trong mắt người khác bất quá là hạng người lạnh lùng vô tình, lại há có thể hiểu được, đơn giản là người trong thiên hạ vô tình với y, y mới trở nên vô tình. Mười một tuổi cha mẹ đều mất, may mắn gặp được Đồng đại ca gia nhập Thần giáo, cố gắng học tập võ nghệ, cuối cùng tuy rằng tuổi còn trẻ đã trở thành Phó giáo chủ trong giáo, nhưng là lại chịu Nhậm Ngã Hành nghi kỵ, nếu không phải Nhậm Ngã Hành nghi kỵ y, cái loại tà môn võ công này sao có thể rơi vào tay y.
Y với Nhậm Ngã Hành, ai cũng không nợ ai, chỉ là ai có thể cười đến cuối cùng mà thôi, hiện giờ Nhậm Ngã Hành ở Tây hồ cô độc cả đời, mà y cũng chán ghétdanh hiệu võ lâm đệ nhất cao thủ này, nhất thống giang hồ, thiên thu muôn đời? Mấy thứ đó có ích lợi gì. Lời nói lạnh như băng, giáo chúng như rối gỗ, trong mắt bọn họ, y là Đông Phương Bất Bại, là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, sớm đã không phải là một con người, mà là một cái tên trong mắt bọn họ, một vị trí đại biểu cho quyền lực.
Không có ai cho rằng Đông Phương Bất Bại muốn dùng điểm tâm, có lẽ trong mắt những người nơi này, Đông Phương Bất Bại sớm đã không cần ăn uống, có người gọi y là ma đầu, có người gọi y là đệ nhất cao thủ. Mà trong mắt người nọ, y là giáo chủ Thần giáo, nhưng cũng là một con người, một con người cần sống như người còn sống.
Cơ hồ mọi người coi y là thiên hạ đệ nhất, chỉ có người nọ coi y là duy nhất, cho dù cái duy nhất trong lòng người nọ cũng không phải cái duy nhất y muốn, nhưng đối với y mà nói, sự duy nhất này đã cho y có loại cảm giác xa lạ lại vui sướиɠ rồi.
Y Đông Phương Bất Bại có lợi hại tới đâu, cũng bất quá là một người mà thôi, cũng không phải thần.
Ngay cả chính y cũng không từng nghĩ, bản thân nguyện ý dùng nội công tâm pháp Quỳ Hoa Bảo Điển bức đi độc trong cơ thể người nọ, thế nhưng trừ bỏ Quỳ Hoa Bảo Điển, võ công khác đều là dương khí có thừa, âm khí không đủ, cùng độc kia sinh ra va chạm trong cơ thể, người nọ sao có thể sống được?
Người nọ bị thương, lại làm cho y tra ra một vài chính đạo ngụy quân tử giấu thân trong giáo, y hẳn là nên cảm thấy thỏa mãn, lại bởi vì hai lần mặt trời lặn có hắn làm bạn mà có vẻ chán nản. Hóa ra y Đông Phương Bất Bại thế nhưng đối một người nam nhân sinh ra tình cảm khó có thể mở miệng.
“Giáo chủ, ngài còn chưa ngủ sao?” Ngoài cửa vang lên thanh âm người nào đó, “Vào đông đêm lạnh, giáo chủ thỉnh sớm đi nghỉ ngơi.”
Y nhíu nhíu mày, đi đến gian ngoài, cách cửa ba bước thì dừng lại, “Ngươi không muốn sống nữa? Còn không quay về giường nằm.”
“Thuộc hạ trở về ngay đây, chỉ là vừa rồi thấy ngọn đèn phòng giáo chủ vẫn còn sáng, cho nên mới nhiễugiáo chủ.” Bởi vì ánh trăng, cho nên bóng người trên cửa phá lệ rõ ràng, Đông Phương Bất Bại thậm chí có thể thấy rõ hình dáng của hắn.
“Bổn tọa biết, bổn tọa muốn ngươi làm tổng quản, không có bảo ngươi làm lão mụ của bổn tọa, “ Đông Phương Bất Bại thu hồi ánh mắt của mình, trên tay bắn ra một cây ngân châm, ánh nến trong phòng liền tắt đi.
Dương Liễm nhìn căn phòng đã tắt nến, thở dài, ai kêu tuổi hắn thực tế so với Đông Phương Bất Bại lớn hơn vài tuổi, thêm lần này bị thương Đông Phương Bất Bại lại quan tâm hắn, hắn đã muốn từ đáy lòng bắt đầu quan tâm người này. Hiện giờ nhìn đến Đông Phương Bất Bại khuya như vậy còn chưa ngủ, hắn như thế nào cũng nhịn không được, liền đứng lên xen vào việc của người khác.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng khuyết hơn một nửa, tật xấu đời trước của hắn này cũng không bỏ, đời này chỉ sợ cũng chỉ có thể là như vậy thôi.
Ho nhẹ một tiếng, nắm chặt áo choàng thật dày trên người, nhìn cửa phòng đóng chặt, Dương Liễm ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Rất nhiều thời điểm, sương mù sáng sớm vào đông luôn rất dày, có đôi khi dày đến nỗi ngay cả vật thể rất gần cũng nhìn không thấy.
Dương Liễm buổi sáng rời giường khi đã không còn sớm, bởi vì trúng độc nên thân mình có chút suy yếu, hắn đã nhiều ngày một mực trong phòng tu dưỡng, mỗi ngày đều có vài Đường chủ Trưởng lão Hương chủ và vân vân tặng một ít nhân sâm lộc nhung linh *** tẩm bổ cho hắn, ngay cả vài vị phu nhân ở hậu viện cũng sai nha đầu tặng vài thứ đến, điều này làm cho Dương Liễm thật sự là thụ sủng nhược kinh.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy một mảnh trắng xoá, một cơn hàn khí theo cửa sổ ào vào, làm cho Dương Liễm nhịn không được rùng mình một cái.
“Công tử, hôm nay sương mù dày đặc, hơn nữa Hắc Mộc nhai gió lớn, thân mình ngài còn chưa hảo, nhất định phải chú ý, “ Bích Nguyệt đi đến phía sau hắn, đưa tay cầm áo choàng thật dày phủ thêm cho hắn, lại,vừa cẩn thận thắt lại dây trên áo choàng cho hắn, nửa oán giận nửa lo lắng nói, “Công tử ngài chớ không phải là đã quên, mấy ngày trước đây ngài ban đêm rời giường ra khỏi phòng, thế là ho khan vài ngày. Nếu là ngài về sau cứ thế này, ta cùng Thương Cầm cũng không để ý tới ngài, đến lúc đó xem người làm sao bây giờ.”
Thương Cầm bưng một chậu nước đi đến, nghe được Bích Nguyệt nói thế, nhíu mày nói, “Bích Nguyệt, ngươi như thế nào nói chuyện với công tử như thế?!” Nói xong, cũng không để ý tới Bích Nguyệt nhăn mặt với mình, vắt khăn, cúi đầu đưa cho Dương Liễm, “Công tử, thỉnh.”
Dương Liễm tiếp nhận khăn lau mặt, rồi đem khăn đặt vào trong tay Thương Cầm, “Làm phiền.”
“Công tử nói gì vậy, “ Trên mặt Thương Cầm xuất hiện một ý cười, “Có thể hầu hạ bên người công tử, là phúc khí của nô tỳ.”
“Thật đúng là hai nha đầu hiểu chuyện, “ Đông Phương Bất Bại đứng ở cửa mặt không chút thay đổi nhìn Thương Cầm cùng Bích Nguyệt, “Dương tổng quản, vài ngày trước ngươi còn nói muốn đem hai nha đầu này gả đi, bổn tọa hôm nay lại thấy, ngươi cảm thấy đáng tiếc.”
Thương Cầm cùng Bích Nguyệt thật không ngờ Đông Phương Bất Bại lại xuất hiện ở đây, vội kích động quỳ xuống, “Nô tỳ tham kiến giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hai người, cũng không kêu các nàng đứng lên, nhấc chân vào phòng, mắt nhìn áo choàng trên người hắn, “Hôm nay ngươi *** thần tốt lên không ít, ta gọi người đến chuẩn bị cho ngươi vài bộ quần áo nhẹ nhàng mà chống lạnh, đi theo ta xem xem.”
Dương Liễm vừa nghe, cũng không cự tuyệt mà nói lời cảm tạ, “Đa tạ giáo chủ.” Giáo chủ đại nhân, kỳ thật ngươi trực tiếp gọi người đưa đến phòng ta là được rồi, làm gì phải gây sức ép như vậy.
Nghe được Dương Liễm trả lời, Đông Phương Bất Bại mới quay đầu nói với Thương Cầm cùng Bích Nguyệt quỳ trên mặt đất, “Đứng lên đi, còn quỳ làm gì?”
“Tạ ơn giáo chủ, “ Thanh âm Thương Cầm cùng Bích Nguyệt có chút phát run, bại lộ ra các nàng sợ Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng quét mắt qua hai người, tầm mắt rơi xuống áo choàng trên người Dương Liễm, “Áo choàng này bổn tọa nhìn không thích, cởi đi.” Nói xong, xoay người hướng ngoài cửa đi.
Dương Liễm nhìn áo choàng trên người, bất đắc dĩ cười khổ, gỡ dây trên áo, cởϊ áσ choàng xuống đặt lên cái giá một bên, liền đi theo Đông Phương Bất Bại ra cửa. Không khí lạnh như băng làm cho hắn nhịn không được run lên.
Phòng Đông Phương Bất Bại cùng phòng hắn cách nhau cũng không xa, cho nên Dương Liễm cũng không phải chịu đông lạnh nhiêu lâu, tới phòng Đông Phương Bất Bại rồi, Đông Phương Bất Bại liền đưa cho hắn một cái áo choàng màu trắng, tay hắn chạm vào áo choàng mới phát giác xúc cảm vô cùng tốt, rõ ràng thoạt nhìn không dày, nhưng vuốt vào lại dị thường ấm áp, nhìn kỹ, mới nhìn thấy trên áo choàng dùng chỉ thêu màu ngân bạch thêu tiên hạc giương cánh cùng tường vân, nét thêu vô cùng tốt.
Cũng không già mồm cãi láo, Dương Liễm cầm áo choàng liền khoác lên người, nhưng bởi vì hiện tại là đại hiệp cụt một tay, hắn suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể làm áo choàng hảo hảo khoác lên người được. Một bàn tay trắng nõn cầm áo choàng trên tay hắn, tay hắn chạm vào lòng bàn tay ấm áp, hắn nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi, vội rút tay về.
Đông Phương Bất Bại cùng hắn thân cao xấp xỉ, cho nên khi Đông Phương Bất Bại khoác áo cho hắn, hai người dựa vào rất gần, tựa hồ có thể cảm giác được đối phương hô hấp, hắn có chút không được tự nhiên cúi đầu, nhìn hai bàn tay đẹp thắt dây lưng thành một cái hoa cài phức tạp.
“Giáo chủ, điểm tâm chuẩn bị xong rồi, hiện tại có cần truyền lên không?” Lục La vừa rồi nhìn thấy Dương Liễm đi theo Đông Phương Bất Bại vào phòng, liền biết Dương Liễm đã ở trong, nàng cũng không dám tùy tiện đi vào.
Đông Phương Bất Bại buông tay, nhưng vẫn đứng tại chỗ như cũ, “Truyền đi.”
Hô hấp ấm áp dán vào hai má Dương Liễm, hắn không được tự nhiên lui một bước về phía sau.
Đông Phương Bất Bại chú ý tới động tác này của hắn, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi hơi buồn bã, đúng lúc Lục La dẫn tỳ nữ vào phòng, y xoay người tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tự thân Dương Liễm cũng hiểu được động tác vừa rồi có chút thất lễ, đi ra ngoài theo thói quen đứng bên người Đông Phương Bất Bại, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh.
Lục La vốn chuẩn bị chia thức ăn cho Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đứng ở đó, liền dừng lại cước bộ, thối lui sang một bên. Đã nhiều ngày giáo chủ dùng cơm cũng không nhiều, cho nên có Dương tổng quản, nếu có thể làm cho giáo chủ dùng thêm một chút cũng là tốt.
Cũng không biết có phải mình hôm nay bị ảo giác không, hôm nay giáo chủ ăn uống đích xác so với ngày xưa hơn rất nhiều, ăn thêm vài khối điểm tâm, còn uống thêm một chén cháo trân châu.
Hầu hạ Đông Phương Bất Bại cơm nước xong, Dương Liễm lại nhìn y phục khéo léo *** mỹ này, là y phục mùa đông, cũng làm hắn cảm thấy đẹp đẽ quý giá, mà không phải quá nặng.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn tựa hồ thực thích y phục đó, tâm tình tốt lắm sai gã sai vặt đem quần áo đem qua phòng Dương Liễm, lại nói, “Ngươi nếu không có việc gì, hôm nay theo ta ra thư phòng hầu hạ đi.”
Dương Liễm trong lòng cảm khái, cái này cũng không hại gì, nhân tiện còn làm việc của thư đồng, cũng không cần băn khoăn quá, hắn hiện tại mấy việc cần làm cũng không phải gấp gáp.
Khóe miệng giật giật, thật sự không có can đảm hỏi Đông Phương Bất Bại tăng lương cho mình, đành phải bài trừ một nụ cười, đi theo Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Dương Liễm phát hiện áo choàng trên người quả thực không giống trước đây, khoác trên người phá lệ ấm áp lại không làm cho hắn cảm thấy nặng, hắn nhất thời lại cảm thấy thỏa mãn, áo choàng như vậy chỉ sợ ngay cả nửa năm lương của mình cũng mua không được, hắn kỳ thật vẫn là không thiệt gì. Bởi vậy chứng minh, Đông Phương Bất Bại kỳ thật vẫn là một người hào phóng.
Tới thư phòng rồi, Dương Liễm dùng một tay bắt đầu nghiền mực, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại viết tự, nhớ tới trình độ dùng bút lông của mình, cảm thấy rất là tổn thương tự tôn.
“Giáo chủ, Đồng Bách Hùng Tang Tam Nương có việc cầu kiến.” Thanh âm Đồng Bách Hùng truyền vào phòng, Dương Liễm dừng động tác lại, nghe ngữ khí, xem ra là có sự tình đã xảy ra.
Đông Phương Bất Bại ánh mắt híp lại, buông bút lông trong tay, “Tiến vào.”
Dương Liễm thấy tình huống này, “Giáo chủ, thuộc hạ......”
“Không cần, ngươi ở tại chỗ này, “ Đông Phương Bất Bại vo giấy trên bàn thành một cục, ném qua một bên, ngồi xuống trên ghế khắc hoa.
Dương Liễm cảm thấy dao động, cử chỉ này của Đông Phương Bất Bại, là tỏ ý tín nhiệm với hắn hay sao?
Hết Tín nhiệm