Hàn Duyệt chọn ăn vài đũa, thì không muốn ăn tiếp nữa, kỳ thật hắn vốn không kiêng ăn như bây giờ, nhưng bị Đông Phương nuôi ra tính kén chọn, đối với những món không hợp khẩu vị sẽ không chịu ăn, huống chi vừa ăn xong điểm tâm Đông Phương mang đến, giờ còn khá nó.
Lệnh Hồ Xung đã biết chuyện đan điền của sư phụ bị phế, cho là sư phụ mình trong lòng còn khó chịu nên nuốt không trôi, muốn khuyên bảo nhưng lại chẳng biết bắt đầu thế nào.
“Xung nhi, con cũng ăn đi.” Hàn Duyệt nhét đũa vào tay Lệnh Hồ Xung, “Con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút.”
Lệnh Hồ Xung nhất thời cảm động dị thường, sư phụ trong lúc bi thương như vậy mà còn nghĩ tới thân thể mình, hốc mắt đỏ lên, nức nở nói “Sư phụ............ con, con sau này sẽ hiếu kính người.”
Hàn Duyệt căn bản không biết sao lại thế, nhưng nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy, lại nghĩ tới về sau Lệnh Hồ Xung sẽ yêu Nhâm Doanh Doanh rồi cuối cùng đi đối phó Đông Phương, thấy nó hứa hẹn vậy cũng tốt, liền gật đầu, nói, “Nhớ kỹ lời con nói hôm nay.”
“Đồ đệ nhất định sẽ nhớ kỹ lời mình nói hôm nay.” Lệnh Hồ Xung vẻ mặt trịnh trọng nói.
“Nhớ kỹ, về sau không được có quan hệ với người trong ma giáo.” Hàn Duyệt lại nhớ tới Nhâm Doanh Doanh, cảm thấy chỉ cần Nhâm Doanh Doanh là nữ nhi của Nhâm Ngã Hành, vậy thì Đông Phương vẫn sẽ có nguy hiểm, tuy rằng làm vậy rất có lỗi với Lệnh Hồ Xung, nhưng cùng lắm thì, cùng lắm thì hắn đền Nhạc Linh San cho Lệnh Hồ Xung là được rồi.
Lệnh Hồ Xung lại nghĩ sư phụ mình đã chịu khổ rất nhiều, ma giáo tâm ngoan thủ lạt, còn phế đi đan điền của người, sư phụ chỉ là lo lắng cho mình, sợ mình bị ma giáo hãm hại, “Sư phụ, đồ đệ nhất định sẽ báo thù cho sư phụ.”
Hàn Duyệt chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu ý của Lệnh Hồ Xung, càng thấy mình khó thể câu thông với người trong Hoa Sơn, quay đầu nhìn sang cửa sổ Đông Phương vừa rời đi, càng thêm tưởng niệm Đông Phương.
Lệnh Hồ Xung thấy ánh mắt bi thương của hắn, lặng lẽ thương tiếc, trong lòng chua xót, không nói gì, chỉ cuối đầu ăn.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc đi vào, Ninh Trung Tắc còn ôm tiểu Linh San đang ngủ, Hàn Duyệt tâm tình hơi mất tự nhiên, hai nử tử đó, một là lão bà, một là nữ nhi của chủ nhân trước kia của thân thể này.
Mà vậy thì cho hắn cảm giác mình đang phản bội Đông Phương, nên hắn không muốn gặp các nàng, tuy rằng hắn biết loại cảm giác này là không có thật, chẳng qua, suy nghĩ của Hàn Duyệt rất hỗn độn.
“Sư huynh, đây là lần đầu huynh gặp Linh San nhỉ.” Ninh Trung Tắc ôm con đến bên cạnh Hàn Duyệt, cười nói.
Hàn Duyệt nhìn Nhạc Linh San nằm trong lòng Ninh Trung Tắc, khuôn mặt trắng noãn, đôi môi hồng nhuận xinh xắn, không thể không thừa nhận nàng rất đáng yêu, Hàn Duyệt bất giác vươn tay, chọc chọc mặt nàng.
“Sư huynh muốn ôm một cái không?” Ninh Trung Tắc thấy sư huynh mình nhẹ nhàng vuốt ve hài tử, trong lòng vui sướиɠ, vốn sợ không phải là nam hài sư huynh sẽ không thích.
Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc chờ mong, lại nhìn vẻ cổ vũ trong mắt Phong Thanh Dương, hơi chút do dự.
“Sư phụ, sư muội rất đáng yêu đó.” Lệnh Hồ Xung không biết Hàn Duyệt do dự, chỉ nói là ra cảm giác của mình, “Con thích sư muội nhất.”
Hàn Duyệt cuối cùng vẫn vươn tay ôm Nhạc Linh San, chỉ thấy một khối thịt mềm mại, cảm giác thật kỳ diệu, thậm chí mang theo chút nuối tiếc, nếu có thể có một hài tử huyết mạch tương liên với Đông Phương thì tốt biết bao.
Chỉ là, Hàn Duyệt biết điều đó không thể thực hiện được, vào khoảnh khắc khi hắn lựa chọn Đông Phương, thì đồng nghĩa hắn đã buông tha cho những thứ đó, thậm chí hài tử này cũng chỉ là của Nhạc Bất Quần.
Hàn Duyệt rất muốn nói, thích liền gả cho ngươi, nhưng là đây nhân sinh của họ, hắn đã rất có lỗi với họ, làm sao hắn còn có thể thay họ quyết định nhân sinh của mình, đang trầm mặc, bỗng nhiên tiểu hài tử trong lòng hắn mở mắt ra, đôi mắt đen mượt, mở miệng cười lộ ra hàm răng còn chưa mọc hết.
Hàn Duyệt vừa định cười lại, nhưng lại phát giác có một dòng nước ấm từ trên cánh tay chảy xuống người mình, Hàn Duyệt nhất thời rối rắm, đôi mắt hắc nhuận nhìn Ninh Trung Tắc, khô cằn nói, “Nướ© ŧıểυ.”
Ninh Trung Tắc sửng sốt, vội ôm lấy tiểu Linh San, chỉ nghe tiểu Linh San phát ra tiếng cười thanh thúy.
Phong Thanh Dương cũng cười lên, nói ra một câu không biết là an ủi hay là cao hứng, “Không có gì đâu, nàng cũng từng tiểu lên người ta.” Dường như phát giác mình làm thế không tốt lắm, Phong Thanh Dương ho khan hai tiếng, “Ta đi sang phòng bên, ngươi thay y phục rồi đến tìm ta.”
Nói xong, liền đi ra ngoài, thi thoảng Hàn Duyệt lại nghe thấy tiếng cười của Phong Thanh Dương truyền từ phòng bên sang.
“Muội đi thay y phục cho Linh San.” Ninh Trung Tắc nhịn cười, ôm tiểu Linh San đi ra ngoài.
Lệnh Hồ Xung cùng muốn cười, lại sợ uy nghiêm của sư phụ, khuôn mặt vặn vẹo, nhìn thấy mọi người đi ra ngoài, cũng vội thu thập thức ăn, “Con đi tìm tiểu nhị.”
Hàn Duyệt nhìn căn phòng thoáng chốc đã không còn bóng người, khuôn mặt trắng noãn nhăn lại, ghét bỏ nhìn y phục trên người, cởi xuống ném sang một bên, trong lòng hơi nuối tiếc đó là y phục Đông Phương bảo người ta làm cho hắn nha.
Tùy ý khoát một trường bào màu xanh đen vào, thở sâu, mới đẩy cửa ra đi vào căn phòng không ngừng phát ra tiếng cười bên cạnh.
Hàn Duyệt đẩy cửa ra, tiếng cười bên trong lập tức im bặt, Hàn Duyệt đi vào, nhìn thoáng ra một vòng rồi mở miệng nói chuyện, “Sư thúc, sư muội, các ngươi tìm ta có việc gì?”
Hàn Duyệt vừa hỏi, biểu tình thoải mái trên mặt Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc đều biến mất, Ninh Trung Tắc ôm tiểu Linh San, nhìn Lệnh Hồ Xung nói, “Xung nhi, theo sư nương ra ngoài mua vài thứ đi.”
“Vâng.” Lệnh Hồ Xung tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng không ngốc, biết có vài chuyện là trưởng bối không muốn cho hắn biết, chủ động ôm lấy tiểu Linh San vừa thay y phục xong, nói.
“Sư huynh, huynh có cần gì không?” Ninh Trung Tắc mặt đầy ý cười, còn mang theo chút ôn nhu cùng hạnh phúc hỏi.
“Không có.” Hàn Duyệt trong lòng bất an, không biết Phong Thanh Dương rốt cuộc muốn nói chuyện gì.
Ninh Trung Tắc gật đầu, mang Lệnh Hồ Xung ra ngoài, đóng cửa lại.
Hàn Duyệt thấy mình như nhảy vào một cái bẫy, ngay cả con đường chạy trốn duy nhất cũng bị chặn lại, trong lòng bi thúc vô hạn.
“Lâm gia bị diệt môn.” Phong Thanh Dương cầm một ly trà, bỗng nhiên mở miệng nói.
Hàn Duyệt nhất thời không kịp phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Phong Thanh Dương, hỏi, “Lâm gia?”
“Phúc Kiến Phúc Uy tiêu cục.” Phong Thanh Dương chậm rãi phun ra vài chữ.
Hàn Duyệt trong lòng cả kinh, hắn thật không ngờ nội dung vở kịch đã đi đến đây, lại thấy có gì đó không đúng, thời gian xảy ra chuyện này cùng với lúc hắn xem tiếu ngạo giang hồ không giống nhau, hay là do sự xuất hiện của hắn.
Như vậy Lâm Bình Chi đâu? Nhớ lúc trước trong nguyên tác, Lâm Bình Chi chỉ lớn hơn Nhạc Linh San vài tuổi, vậy hẳn là giờ Lâm Bình Chi vẫn chỉ là một tiểu thí hài?
Về sau cốt truyện sẽ phát triển thế nào? Hàn Duyệt trong lòng có chút bất an, hắn vẫn cho là mình nắm được cốt truyện, có thể tránh cho mình và Đông Phương rơi kết cục bi thảm, vậy mà hiện tại mới biết, cốt truyện đã thay đổi.
Có thể là từ lúc hắn tách Đông Phương khỏi Dương Liên Đình, thì cốt truyện đã bắt đầu thay đổi. Mắt khép hờ, nâng một ly trà lên, nhấp một ngụm, bất quá, hắn không hối hận.
“Là vì Tịch tà kiếm phổ.” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, lúc trước Hàn Duyệt xem nguyên tác thì đã biết, nguyên nhân Lâm gia diệt môn kỳ thật không phải vì Lâm Bình Chi còn trẻ khí thịnh gϊếŧ trưởng tử độc nhất của Thanh Thành chưởng môn Dư Thương Hải Dư Nhân Ngạn, mà là Lâm gia bọn họ có được Tịch Tà kiếm phổ làm mọi người đều thèm muốn nhưng lại không có được năng lực bảo vệ kiếm phổ.
Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội. Hàn Duyệt không thể nói rõ trong lòng mình có cảm giác gì, lúc trước xem nguyên tác không có cảm giác gì quá sâu sắc, bởi vì hắn không thích Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi sinh ở võ lâm thế gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, có được sự che chở của phụ mẫu, là một tên công tử ăn chơi trác táng. Chưa bao giờ trải qua sóng gió, không biết những hiểm nguy trên đường đời.
Sau khi phụ mẫu bị bắt, từ một công tử y phục lụa là chuyển thành một tên hành khất đê tiện bên đường. Bản thân chịu một sự biến đổi quá lớn, mới biết được cuộc sống này phong khởi vân dũng, phúc họa tương y (gió thổi bay bây, họa phúc khó biết). Trong nháy mắt phải lớn lên, thu liễm dáng vẻ bệ vệ của một công tử y phục lụa là.
Gã vừa vào giang hồ, lịch lãm không nhiều, tuy biết tính tình của Mộc Cao Phong, là một tên đại gian đại ác. Nhưng Lâm Bình Chi vẫn hy vọng mình gặp may, tính lợi dụng Mộc Cao Phong tới cứu phụ mẫu. Gã không rõ có một số việc phải tự dựa vào mình.
Từ điểm đó cũng đủ để nhìn ra, gã thích đầu cơ trục lợi, tâm tư âm trầm, chẳng qua Mộc Cao Phong lại càng thêm hiểm ác, một lòng chỉ vì có được Tịch Tà kiếm phổ nhà gã, buộc gã bái sư, lại vì quá mức vội vàng, ngược lại kéo lên bản tính quật cường của Lâm Bình Chi, mới sinh ra một màn khiến người xem thấy Lâm Bình Chi có cốt khí kia.
Ở trong mắt Hàn Duyệt, đây chẳng qua là một loại phát tiết của thiếu niên sau khi dồn nén cảm xúc, đơn giản là phản kháng mà thôi.
Nhạc Bất Quần thu gã vào Hoa Sơn, Lâm Bình Chi lại chủ động gọi Nhạc Linh San nhỏ hơn mình là sư tỷ, rõ ràng là cố ý lấy long.
Không phải Lâm Bình Chi không thông minh, chẳng qua lòng dạ quá mức hẹp hòi, cuối cùng hại người hại mình, kỳ thật Lâm Bình Chi lúc đầu cũng không xấu, gã cũng đứng ra bênh vực kẻ yếu, chỉ là gã bị phụ mẫu làm hư, chưa trải qua thất bại, nên tính tình mới có thể sai lệch như thế.
Bi kịch của Lâm Bình Chi nằm ở chỗ, Lâm gia có được Tịch Tà kiếm phổ, nhưng lại không có được thực lực cường đại đến mức làm kẻ khác phải e sợ.
Lâm Bình Chi đã trải qua kịch biến, buộc phải vì sinh tồn mà đấu tranh, trong hoàn cảnh gian ác hung hiểm, lại không có một ai nguyện ý giúp đỡ gã, khuyên can gã, gã không phải nhân vật chính, cho nên không gặp được mệnh quý nhân, gã vì báo mối thù diệt môn gϊếŧ phụ mẫu, mà phải dùng đê tiện để thích ứng đê tiện, lấy âm hiểm đối phó âm hiểm.
Như vậy từng bước một đi tới cuối cùng, rốt cục đi vào tử vong.
Hàn Duyệt có chút đồng tình gã, nhưng không thích gã, hắn thấy kết cục của gã một phần cũng là do gã yếu đuối, huống chi, gã biết rõ Nhạc Linh San là vô tội, âm mưu của Nhạc Bất Quần không hề liên quan đến nàng, biết rõ Nhạc Linh San là thật tình đối đãi mình.
Thế nhưng gã vẫn là phát tiết phẫn nộ cũng oán hận trong lòng mình lên người Nhạc Linh San, lúc trước vì tránh bị Nhạc Bất Quần hãm hại, gã cưới Nhạc Linh san, sau lại vì thủ tín với Tả Lãnh Thiền mà gϊếŧ chết Nhạc Linh San. Bi kịch của một nữ nhi xem phu quân như trời ấy, làm sao không phải do một tay gã bày ra.
Nhạc Linh San có sai, sai ở chỗ nàng thay lòng đổi dạ, nhưng Nhạc Linh San thay lòng đổi dạ, chẳng lẽ không phải cũng là do Lâm Bình Chi sao?
Nhạc Bất Quần có sai, sai ở chỗ lão mơ ước Tịch Tà kiếm phổ, nhưng khi vào Hoa Sơn, ai dám nói Lâm Bình Chi không có ý muốn lợi dụng Hoa Sơn?
Lâm Bình Chi là một kẻ đầy mâu thuẫn, người như vậy Hàn Duyệt không muốn gặp, cũng không muốn cho gã vào Hoa Sơn, hại Nhạc Linh San.
Hàn Duyệt không phải Nhạc Bất Quần, hắn không có hứng thú với Tịch Tà kiếm phổ, hắn lại càng không muốn tự cung, hắn còn muốn có một cuộc sống tốt đẹp, hắn còn có Đông Phương.
“Ngươi cũng nghe nói.” Phong Thanh Dương không kinh ngạc, thở dài, “Mặt ngoài là vì Lâm Bình Chi gϊếŧ nhi tử của Dư Thương Hải, nên bị báo thù.”
Hàn Duyệt trong lòng muốn cười, đây là chính phái, còn không bằng tà giáo, bọn họ muốn gì sẽ trực tiếp đoạt lấy, không tìm nhiều cái cớ đường hoàng vậy để làm gì.
“Chúng ta đều ở Dương Châu bận việc tiêu diệt Đông Phương Bất Bại, chờ nhận được tin, Lâm gia đã diệt môn.” Phong Thanh Dương mang theo chút trào phúng, “Thật là một cơ hội tốt.”
“Sư thúc định làm thế nào?” Hàn Duyệt dù thấy Lâm Bình Chi là một nhân vật đầy bi kịch, nhưng hắn lại không muốn tham dự vào chuyện này.
Hàn Duyệt khá hiểu biết bản thân, hắn không có thực lực lớn như vậy, không biết võ công, không có tiền lại càng không biết kiếm tiền, không có kỳ ngộ tốt đến mức được truyền thừa một thân nội lực hoặc võ công bí tịch, huống chi hiện giờ đan điền còn bị phế.
Nếu không phải hắn may mắn nhập vào một thân thể tốt, nói không chừng hắn đã sớm chết, bởi vì Hàn Duyệt ngay cả làm ruộng thế nào cũng không biết.
Hắn không có nhiều chí hướng, trong tiếu ngạo giang hồ có rất nhiều bi kịch, hắn không thể nhất nhất thay đổi, chỉ cần hắn cùng Đông Phương không sao là được rồi.
Nói hắn ích kỷ cũng tốt, không có chí khí cũng tốt, Hàn Duyệt chỉ muốn sống một cuộc sống bình tĩnh, ngoan ngoãn làm một người được Đông Phương bảo hộ.
Ngoại trừ Đông Phương, không ai sẽ bảo hộ một người tên là Hàn Duyệt, Hoa Sơn bảo hộ hắn, là vì nguyên chủ nhân Nhạc Bất Quần của thân thể này.
“Phụ mẫu Lâm Bình Chi bị gϊếŧ, Lâm Bình Chi không rõ tung tích.” Phong Thanh Dương cảm thán, “Nếu có thể gặp thì giúp một phen đi.”
Hàn Duyệt gật đầu, không nói gì, hắn biết nói càng nhiều càng dễ sai, không có Đông Phương, Hàn Duyệt tựa như một con chó không có chủ, quyết định kẹp chặt cái đuôi làm người.
“Sư thúc thấy đó là đúng vậy thì được rồi.” Hàn Duyệt nịnh bợ một câu.
Phong Thanh Dương bỗng nhiên mở miệng nói, “Ngoài ra tứ Nhạc chưởng môn muốn gặp ngươi.”
Hàn Duyệt mở miệng muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghĩ đến Khúc Dương, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong, xem như một đôi hắn từng bội phục nhất, bọn họ là tri kỷ, hỏi, “Lưu Chính Phong cũng đến?”
“Ông ta đi cũng Mạc Đại tiên sinh.” Phong Thanh Dương không biết Hàn Duyệt có ý gì, nhưng vẫn trả lời.
Hàn Duyệt nhất thời nảy sinh hứng thú, nhưng lại sợ bị nhận ra, do dự nói, “Võ công của ta............”
“Có ta ở đây, người của Hoa Sơn ta, không cho phép người ngoài nghi kỵ, hơn nữa ngoại trừ Tả Lãnh Thiền, thì tính cách Định Nhàn sư thái, Mạc Đại tiên sinh còn có Thiên Môn đều không tồi, chuyện của ngươi ta âm thầm nói cho họ biết một ít, họ đều tán thưởng ngươi là quân tử chân chính, rất căm tức cách hành xử của Đông Phương Bất Bại.”
Hàn Duyệt có cảm giác 囧囧, há mồm muốn biện giải lại không biết nói từ đâu, cũng không muốn Phong Thanh Dương có ấn tượng quá kém về Đông Phương, liền mở miệng nói, “Ngụy quân tử cùng tiểu nhân, ai đáng sợ hơn ai?”
Phong Thanh Dương sửng sốt, nghĩ đến Đông Phương Bất Bại lại nghĩ đến Tả Lãnh Thiền cùng Dư Thương Hải, thở dài, Phong Thanh Dương không phải loại người ngoan cố không đổi, cuối cùng cũng thừa nhận, “Đông Phương Bất Bại coi như là quang minh lỗi lạc, chính phái chúng ta............” Thanh âm chứa đầy mỏi mệt cùng tang thương, “Đã muốn mục đến vậy rồi.”