Trong mắt ông ánh lên vẻ phức tạp, khiến nàng không thể nào hiểu được, đành gạt sang một bên.
Chỉ biết rằng —— nghe quân một câu, hơn đọc sách mười năm!
Đôi mắt long lanh của Tiểu Bái đảo một vòng, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, cũng có thêm dũng khí, đôi mắt tròn cong lên cười rạng rỡ, tràn đầy khí thế nói: "Sư phụ cứ chờ xem, con nhất định sẽ trở thành người rèn đao giỏi nhất thiên hạ."
Nàng hận không thể lập tức xông thẳng vào kho báu của tên hoàng đế nhãi nhép kia, xoay người bước ra khỏi Sơn Tâm đình.
Nàng đã từng thấy vô số bảo vật, chắc chắn rằng, cho dù hoàng cung có đầy rẫy vàng bạc châu báu, cũng không có thứ gì có thể cản bước nàng.
Đi sớm về sớm.
Vừa mới đi được vài bước, nàng lại không nhịn được quay đầu lại.
Quả nhiên thấy Cung Tử Thanh đang ngồi ngay ngắn trước cây đàn nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại, trong mắt ánh lên ý cười ấm áp, đột nhiên giơ tay, ám khí trong tay áo bay vυ"t ra, chính xác bắn rơi chuông bạc trên bím tóc nàng.
Tiếng chuông leng keng, rơi xuống đất.
"Hoàng cung nhiều tai mắt, đeo chuông dễ gây rắc rối, ta giữ cho con, hai năm nữa con về ta sẽ đeo lại cho."
Hốc mắt hơi cay cay, Tiểu Bái cười bảo đảm: "Một năm là đủ rồi, năm sau con sẽ trở về."
Cung Tử Thanh nói: "Sư phụ không tin."
Tiểu Bái trừng to mắt khó tin, nhìn Cung Tử Thanh oán trách: "Giữa sư phụ và đồ đệ không thể có thêm chút tin tưởng sao?"
Cung Tử Thanh nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều, nói: "Lại đây, ngoắc tay hứa đi, tiểu nha đầu nào nuốt lời sẽ biến thành mèo con."
Tiểu Bái thấy sư phụ thật là trẻ con, phồng má phản bác: "Trẻ con ba tuổi dưới chân núi Lưu Vân cũng không thèm chơi trò này nữa rồi!"
Người muốn Nguyên Húc đế chết rất nhiều, thế lực giang hồ năm đó, vốn không ủng hộ vị đích thứ tử do trung cung sinh ra này, trong triều đình, lại có rất nhiều lão thần hai triều, tâm nguyện cả đời của những người này, chính là phò tá minh quân.
Thế nhưng lời đồn, đương kim thánh thượng tàn hại huynh đệ, hãm hại huynh trưởng, thậm chí còn phóng hỏa diệt trừ hậu họa, cả phủ Ân Vương rộng lớn chỉ còn mỗi một thế tử sống sót, sao có thể gọi là "nhân" được?
Ngày nay, Nguyên Húc đế đã gần sáu mươi tuổi, tuổi già sợ chết, không chỉ không ngủ chung với các phi tần nữa mà còn chiêu mộ nhân tài giang hồ bằng Phong Vân Lệnh, cứ như bông tuyết trắng xóa, bay khắp nơi.
Lê Xuyên lang quân là nhân vật có tiếng tăm, tự nhiên cũng nhận được Phong Vân Lệnh.
Thế nhưng Cung Tử Thanh lại đốt sạch xé nát, chưa từng một lần đồng ý.
Tuy có ngựa tốt, nhưng từ biên ải đến hoàng thành Đông Lương cũng phải mất hơn một tháng trời. Vất vả lắm mới đến nơi, vốn định nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn phong thổ nhân tình khác biệt so với biên ải, nhưng trong lòng cứ bồn chồn không yên, đêm đó liền lén lút đột nhập vào cung.
Kho báu được xây dựng cách Dưỡng Tâm điện không xa, theo lý mà nói, phải có rất nhiều cao thủ ám vệ canh giữ. Nhưng không biết vì sao, nàng lẻn vào đây dễ như trở bàn tay.
Quan sát xung quanh một lượt, Tiểu Bái buông lỏng cảnh giác, lắc đầu.
"Tay nghề của tên thợ thủ công này thật kém cỏi."
Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã nhìn thấu toàn bộ cơ quan: Lọ mực trên bàn, bức tranh chim ưng săn mồi trên tường và con hổ con bằng sứ phía sau bình hoa, tổng cộng ba chỗ.
Lần lượt ấn xuống các cơ quan, quả nhiên, tủ sách dịch chuyển, lộ ra một lối đi tối tăm.
Lối vào đặt một chậu than, lửa cháy không to cũng không tắt, bên trong chất đầy những viên cầu bằng gỗ hoàng đàn, là loại dùng để lăn khi thắp nến, đặt bên cạnh bậc thang lối vào, chỉ cần lăn một cái, ánh sáng sẽ lan tỏa từ gần đến xa, chiếu sáng toàn bộ kho báu.
Không biết bao nhiêu đời tích lũy, châu báu chất thành đống, từng bức tường nhỏ lấp lánh ánh vàng rực rỡ, Tiểu Bái đi đến mỏi cả chân tay, vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Nàng vừa định cảm thán "Chủ nhân nơi này cũng không sợ bị lạc đường." thì nhìn thấy trên giá có một chiếc hộp màu tím được chạm khắc tinh xảo.
Ai là người dâng tặng bảo vật, lấy được ở đâu, đều được ghi chép rõ ràng trên những thanh tre được sắp xếp ngay ngắn.
Trong hộp có rất nhiều vòng tay bằng ngọc, không biết có phải chỉ còn lại chừng này hay không. Tiểu Bái nhớ đến lời sư phụ, không chút do dự, cầm một chiếc đeo lên cổ tay.
"Con cháu Viên gia nhiều như vậy, nhỡ đâu có một người đoạn tụ, chẳng phải là uổng phí công sức sao?"
"Con không tham lam, chỉ lấy một cái thôi."
Vừa định chuồn ất, bỗng cảm thấy gió lạnh phớt qua mặt, Tiểu Bái lập tức thầm kêu không ổn, không kịp ngoảnh đầu, thuận tay chộp lấy ngọc như ý bên cạnh ném tới, lách người trốn sau giá gỗ.
Kẻ đến am hiểu ám khí, một chiêu đánh nát ngọc như ý, mảnh ngọc văng tung tóe, găm mạnh lên tủ, tuy chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh, lại khiến cả tủ đầy ắp đồ vật kêu loảng xoảng, có thể thấy nội lực vô cùng bá đạo.