Thể loại: đam mỹ Miêu tả:giang hồ, cổ trang, oan gia ngõ hẹp, phúc hắc thâm tàng công x tạc mao mỹ nhân thụ Nhân vật chính: Liễu Vô Thường x Phong Thập NhịTình trạng bản gốc:Hoàn Editor: Gia Linh, MimiBeta: Mimi, MítLiễu Vô Thường vào chính là tại lần sơ ngộ hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn lúc ấu thơ kia, và cả lời tuyên bố ‘lấy thân báo đáp’ đáng sợ của tên Liễu Vô Thường tùy tiện nọ, mới khiến cho Phong Thập Nhị xui xẻo nhiều năm như vậy.
Chẳng qua là hắn muốn giúp đệ đệ nhà mình chiếm được tâm tư của mĩ nhân thôi, không ngờ lại đυ.ng phải tên da^ʍ ma mười người gặp thì cả mười người đều phải biến sắc ấy.
Mà Liễu Vô Thường cư nhiên giống hệt như một cái đuôi đập hoài không chết, phá rối sự vụ làm ăn của Phong Thập Nhị chưa nói, đã vậy còn hại hắn trúng độc một hồi…
Đáng giận nhất chính là tên sắc lang hỗn đản này còn dám thừa cơ thò móng heo với hắn!
Hắn cũng không phải người dễ chọc, nếu không dạy dỗ Liễu Vô Thường đến nơi đến chốn, thì Phong Thập Nhị hắn uổng phí cái đại danh ‘người gặp người sợ – quỷ thấy quỷ sầu’ rồi!
Review:
Chỉ vì tranh nhau một miếng Hồng Ngọc Thiền, hai huynh đệ hoàng đế đã ấp ủ không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế. Đã là quỷ kế thì ắt phải có vật hy sinh cùng công cụ để thực hiện. Không may, tiểu thụ nhà ta chính là “vật tế”, còn tiểu công lại chính là “vũ khí” mà cả hai huynh đệ kia cùng sử dụng. Làm sao để cứu thoát tiểu mỹ thụ ngây ngô ngốc xít mà lại hung hăng bá đạo, chuyên làm hỏng chuyện? Làm sao để vừa có thể tránh được ma trảo của hai vị tai to mặt lớn kia, vừa có thể thu được mỹ nhân về nhà, đồng thời cũng thủ tiêu được tên tình địch mưu sâu kế hiểm trong truyền thuyết đây?
Bộ truyện này không dài, nội dung vui vẻ ngọt ngào lại xen lẫn chút âm mưu lắt léo tài tình, nhưng càng về sau, những uẩn khúc bí mật lúc đầu lại càng được phơi bày. Có thể khi mới đọc còn cảm thấy chút mờ mịt khó hiểu, nhưng đọc xong lại nảy sinh một cảm giác giống như đang thưởng thức dư vị thấm dần vào tâm của một tách trà ngon sau khi uống cạn vậy…
—Văn tự—
“Ai nha, mỹ nhân không cần e thẹn, chúng ta đều là nam nhân cả mà!”
Nếu là người khác ôm hắn, có thể là hắn sẽ nhẫn nhịn được một, hai canh giờ. Chỉ có duy nhất Liễu Vô Thường thì không được! Lúc này, Phong Thập Nhị không cách nào nhịn thêm một khắc nào nữa!
Thò tay sờ sờ vào trong túi áo xem thử còn dư ra bao nhiêu ‘cái’, thế nhưng lại phát hiện những thứ tốt mà đáng lẽ phải có trên thân thể chẳng biết từ khi nào đã không cánh mà bay. Phong Thập Nhị nhất thời đen mặt, không cần phải nói, từ lúc bọn họ lần đầu gặp mặt cho tới bây giờ, người có thể động tay động chân trên người hắn chỉ có một mà thôi!
Người có thể bình yên vô sự thoát khỏi độc chiêu trong tay hắn, hiện tại khắp nơi khắp chốn kể từ giang hồ – từ dân gian cho đến triều đình – cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi Liễu Vô Thường còn liên tục thoát được những hai lần!
Đáng giận! Rốt cuộc nên làm gì mới có thể đập bẹp cái con rệp mà ai ai cũng đều vô cùng chán ghét này chứ!