"Tham kiến Ung Vương điện hạ!" – Đỗ Tố Nhiên vẫn giữ nguyên bộ quan phục nam trang trên người, hướng về phía Lý Hiền khom mình hành lễ.
Vóc dáng thiếu niên của Lý Hiền cũng xem như tương đối cao, nhưng so với Đỗ Tố Nhiên khó khăn lắm cũng chỉ cao bằng một nửa, loại cảm giác này tựa như "thua kém một bậc" khiến cho trong lòng Lý Hiền rất không thoải mái, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tố Nhiên cũng cực kỳ không thiện cảm.
"À! Đỗ đại nương tử!" – Lý Hiền hừ lạnh: "Thật đúng là đi đâu cũng có thể nhìn thấy Đỗ đại nương tử nha!"
Đỗ Tố Nhiên hành lễ xong, không kiêu ngạo, không tự ti đứng thẳng người, nghiêm nghị nói: "Thần phụng mệnh Thiên hậu nương nương hiệp trợ Thái tử điện hạ xử lý sự tình trong cung, Ung Vương điện hạ thường xuyên đi lại trong cung, gặp được thần cũng là chuyện có thể lường trước."
Lý Hiền nghe nàng nói bóng nói gió, ý nói chính là mình thường xuyên dạo chơi trong cung, cơn giận lúc này lại đốt thêm ba phần hoả khí.
"Phụ hoàng, Mẫu hậu rời khỏi cung, từng dặn bản vương hiệp trợ Thái tử ca ca, Đỗ đại nương tử đã quên rồi sao?" – Lý Hiền ngẩng cằm lên nói.
"Không dám!" – Đỗ Tố Nhiên khẽ khom người.
Kỳ thật ai cũng biết, Thiên hoàng, Thiên hậu, nhất là Thiên hậu, trước lúc rời đi từng dặn dò như vậy, bất quá trước mặt mọi người, giữ cho Lý Hiền chút mặt mũi mà thôi.
Về phần hiệp trợ Thái tử, chỉ sợ cũng chỉ có mình Lý Hiền mới có cảm giác như vậy!
Nghe rõ từng câu từng chữ, Đỗ Tố Nhiên thấy bộ dáng vênh vang đắc ý của Lý Hiền, trong lòng cũng tự hiểu được.
Nàng cố ý đi đường vòng tới, ngăn cản đường đi của Lý Hiền cũng không phải vì lý do này.
Lý Hiền đối mặt với Đỗ Tố Nhiên rốt cuộc cũng có chút chột dạ.
Hắn cố duy trì vẻ kiêu căng, cao ngạo trên mặt, nói tiếp: "Đỗ đại cô nương, nếu không có chuyện gì thì mau lui ra đi!"
Lý Hiền xem Đỗ Tố Nhiên như thần tử của mình.
Đỗ Tố Nhiên lười biếng chấp nhặt với hắn, bình tĩnh nói: "Trái lại đúng thật là có chuyện muốn thỉnh giáo Ung Vương điện hạ."
Trong lòng Lý Hiền thắt lại, cố kéo căng da mặt nói: "Bản vương muốn đi gặp Thái tử ca ca, có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Đợi bản vương trở về sẽ triệu kiến ngươi!"
Ngay cả Thái tử Lý Hoằng cũng chưa hề đối xử không khách khí với Đỗ Tố Nhiên như vậy, bộ mặt này của Lý Hiền quả thực đã chọc giận Đỗ Tố Nhiên.
Bất quá, nàng hành sự chuyện triều đình lâu nay, tâm cảnh đã sớm tôi luyện đến thuần thục, sẽ không vì bộ dạng này của Lý Hiền mà rối loạn trong lòng.
"Ung Vương điện hạ xin dừng bước!" – Đỗ Tố Nhiên không khách khích, nhanh chóng bước về sau một bước, vừa vặn chặn đường đi của Lý Hiền.
Lý Hiền chưa kịp lên tiếng, tiểu nội giam tuấn tú đi sau liền giả oai hùm: "Thân phận ngươi là cái gì! Lại dám ngăn cản đường đi của điện hạ chúng ta?!"
Trong mắt Đỗ Tố Nhiên hiện lên hai vệt sáng lạnh lẽo, hù cho tên tiểu nội giam phải rụt cổ một cái.
Hắn còn muốn lý luận thêm, đã bị Đỗ Tố Nhiên chặn một câu nghẹn họng: "Bản quan đang nói chuyện với Ung Vương điện hạ, lúc nào lại đến phiên một tên nội giám nho nhỏ như ngươi mở miệng vậy?"
Trong mắt Đỗ Tố Nhiên lộ ra hàn ý, làm cho Lý Hiền cũng phải sinh lòng kiêng kỵ.
Lý Hiền ra hiệu cho Triệu Đạo Sinh một ánh mắt, tiểu nội giam liền không dám lên tiếng nữa.
Đỗ Tố Nhiên liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của tiểu nội giam, trong đầu xuất hiện một loại tin đồn được lan truyền.
Nàng không để ý tới chuyện của tên tiểu nội giam Triệu Đạo Sinh kia, mà chuyển hướng sang Lý Hiền nói: "Xin hỏi Ung Vương điện hạ, hôm trước ở Thái Cực điện có một cung nữ mất tích, điện hạ có nghe tới hay không?"
Sắc mặt Lý Hiền lập tức biến đổi, mở miệng khó khăn nói: "Cung nữ mất tích? Sao bản vương lại không nghe nói?"
"Thật sao?" – Đỗ Tố Nhiên nhíu mày.
Lý Hiền không vui nói: "Đỗ đại nương tử không tin bản vương sao?"
"Cũng không phải." – Đỗ Tố Nhiên nhàn nhạt nói: "Chỉ là nghe nói, trước khi cung nữ đó mất tích từng nói chuyện qua với điện hạ, nên thần muốn hỏi điện hạ một chút."
Lý Hiền "à" một tiếng: "Đỗ đại nương tử, lời này có chút hồ đồ rồi! Tên cung nữ kia cũng đâu phải người câm, nàng ta làm nhiệm vụ tại Thái Cực cung, Thái Cực cung lại là trọng địa của cung cấm, số người tới lui, nói chuyện với nàng ta cũng không ít người! Bản vương dường như mỗi ngày đều lui tới Thái Cực cung gặp Thái tử ca ca, gọi tiểu cung nữ đó dâng trà lên chẳng lẽ cũng là sai hay sao?"
Đỗ Tố Nhiên tròn mắt nghe, biểu lộ trên mặt không có biến hoá.
"Không dám nói là điện hạ sai, chỉ là trong cung mất đi nhân khẩu, theo thông lệ phải điều tra một chút." – Đỗ Tố Nhiên nói.
Lý Hiền nghe nàng nói thế tâm tình mới được nới lỏng đôi chút.
"Đỗ đại nương tử đã hỏi xong?" – Lý Hiền vẫn nhếch cằm như cũ.
Ý của câu này là, hỏi xong thì mau tranh thủ nhường đường đi cho bản vương!
Đỗ Tố Nhiên nhìn vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng nàng không kìm nén nổi cảm giác chán ghét.
Đều cùng một mẹ sinh ra, tỷ đệ đều là Thiên hoàng quý tộc, luôn vênh mặt hất hàm, sai khiến người khác, một người kiêu ngạo làm cho người ta chỉ cảm thấy đáng yêu, còn một người kiêu ngạo lại làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn chán ghét.
Tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy!?
Đỗ Tố Nhiên không khỏi nghĩ tới chuyện cung nữ biến mất ở Thái Cực cung có liên quan đến một loại tin đồn ——
Nếu như lời đồn đãi kia là sự thật, chỉ sợ trong mắt vị Ung Vương điện hạ này, sẽ không có được kết thúc tốt lành.
Đỗ Tố Nhiên thầm hừ lạnh một tiếng, thần sắc vẫn như cũ.
Nàng cũng không vội nhường đường cho Lý Hiền, ngược lại lo lắng nói: "Hôm nay trời quang, hai vị thánh nhân không ở trong cung, Thái tử điện hạ giám quốc, Ung Vương điện hạ xin thận trọng từ lời nói đến hành động, chớ chọc đến tai hoạ, tương lai đảm đương thế nào không biết trước được đâu."
Lý Hiền nghe vậy trong lòng lập tức có chút sợ hãi thoáng qua.
"Đỗ Tố Nhiên! Sao ngươi dám nói những lời này với bản vương!" – Lý Hiền tức giận nói.
Nếu không vì nghi kị thân tín phía sau của Đỗ Tố Nhiên, giờ phút này chỉ e là Đỗ Tố Nhiên cùng với tiểu cung nữ ở Thái Cực cung sẽ có chung một hậu kết cục.
Đỗ Tố Nhiên thấy hắn tức giận, sợ cũng không sợ, còn khẽ mỉm cười, tựa như đã sớm dự liệu được phản ứng của Lý Hiền.
"Sao thần lại dám nói những lời đó với Ung Vương điện hạ?" – Đỗ Tố Nhiên cười ha ha lạnh lẽo: "Thần đây là trung ngôn thẳng thắn can gián Ung Vương điện hạ nha!"
Nói xong nàng cố ý bước tới chỗ Lý Hiền hai bước.
Bởi vì thân hình cao ráo, hoặc là vì chí khí lẫm liệt tự nhiên toát ra từ người Đỗ Tố Nhiên cho nên Lý Hiền cảm thấy trong lòng nảy sinh một đám mây đen.
Hắn vô thức nín thở, muốn duy trì trạng thái cao ngạo thân vương, nhưng trong nội tâm đã sớm vô cùng bất an rồi.
Dù sao, hàm ý trong lời Đỗ Tố Nhiên, không phải hắn nghe không hiểu.
Vả lại, tâm hắn vốn dĩ đã đen sẵn rồi!
Đỗ Tố Nhiên tiếp cận, hạ giọng bên tai Lý Hiền, dùng âm thanh đủ chỉ hai người nghe thấy nói: "Nếu lần này điện hạ đi Thái Cực cung là nói tới chuyện đề nghị Thái tử điện hạ giảng hoà với Thổ Phiên thì xin hãy thận trọng."
Trái tim Lý Hiền cấp bách kêu "bặt bặt", hiển nhiên là bị nàng nói trúng tim đen.
Đỗ Tố Nhiên nhếch miệng một cái, cong lên độ nguy hiểm, thấp giọng nói tiếp: "Cùng Thổ Phiên chiến cũng được, hoà cũng được, đều là chuyện quốc gia đại sự, tự khắc có Thiên hoàng, Thiên hậu quyết đoán. Ung Vương điện hạ nếu muốn mượn chuyện này tính toán với tỷ tỷ của mình thì càng phải thận trọng a!"
Lời nói của Đỗ Tố Nhiên vô cùng thấm thía, Lý Hiền đã nghe ra được bừng bừng sát khí.
Mãi cho tới khi Đỗ Tố Nhiên cáo từ rời đi, trái tim Lý Hiền mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Điện hạ? Điện hạ!" – Triệu Đạo Sinh thấy sắc mặt Lý Hiền trắng bệch, lo lắng vội vã gọi lên.
Lý Hiền hít sâu một hơi, không kiên nhẫn quơ quơ tay, ra hiệu im lặng.
Đứng yên tại chỗ, xuất thần một lúc, Lý Hiền không thể không thở một hơi dài, xoay người hướng về phía ngoài cung trở ra.
"Điện hạ! Ngài không đi Thái Cực cung nữa sao?" – Triệu Đạo Sinh vội vàng đuổi theo, không hiểu cái gì.
"Câm miệng lại!" – Lý Hiền buồn bực nói.
Thế là Triệu Đạo Sinh cũng không dám nói thêm lời nào.
Lý Hiền nhanh chóng xuất cung, ôm theo một bụng tức giận khó chịu ——
Đỗ Tố Nhiên! Hãy đợi đấy!
Lúc này trong Dịch Đình, hai mẹ con Uyển Nhi đang ở trong phòng, để Uyển Nhi dập đầu ba cái xong liền bị Trịnh thị kéo lên.
"Con của ta! Hai mẫu tử chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, a nương không cảm thấy chỗ nào khổ sở cả!" – Trịnh thị kéo Uyển Nhi vào lòng, nghĩ tới Uyển Nhi vừa nói "Ngày sinh con ra, mẹ liền chịu khổ", trong lòng lại hiện lên cảm giác vừa vui mừng vừa chua xót.
Uyển Nhi ngửi ngửi mùi khí tức quen thuộc, trong lòng cũng thấy chua chát.
Nàng âm thầm thề thốt: Đã đoạt thân thể của Thượng Quan Uyển Nhi, cả đời này nhất định phải đối xử tốt với mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi. Nhất định phải cho Trịnh thị có được một cuộc sống tốt!
Hai mẹ con trấn an nhau một hồi mới dần dần thu nước mắt, lộ ra bộ dáng vui vẻ.
Trịnh thị lấy từ bên cạnh ra một bộ váy áo mới tinh, nói là vì đón sinh nhật nàng mới may một bộ y áo mới.
Uyển Nhi thấy bộ áo mới mặc dù không phải rất quý báu, nhưng mỗi một đường kim mũi chỉ đều là tình từ mẫu dành cho nữ nhi của Trịnh thị.
Uyển Nhi cực kỳ cảm động: Hàng năm mỗi dịp sinh thần, mẫu thân đều sẽ may cho nàng một bộ y phục mới. Chuyện này đã trở thành quy tắc bất thành văn.
Bất quá, quy củ này tại sao Tiết Tiệp dư lại có thể biết được? Không lẽ mẫu thân cũng từng đối xử với Tiết Tiệp dư giống như thế?
Tấm lòng từ mẫu, thiên hạ đều thường có một không hai a!
Thế là Uyển Nhi ung dung đổi bộ váy mới, còn khéo léo đứng trước mặt Trịnh thị, để cho bà tuỳ ý sửa sang quần áo.
Thân váy mới này không có chỗ nào không thoả đáng, ngay cả khi vóc dáng của Uyển Nhi qua một tháng cao lên cũng đều mặc rất vừa vặn.
"Sắp cao bằng a nương mất rồi!" – Trịnh thị vui mừng nhìn thấy thân người Uyển Nhi cao lên, sau đó nói tiếp: "Mau, nói cho a nương biết, mấy ngày đây, con sống có tốt không?"
Thế là Uyển Nhi đem chuyện đọc sách một tháng qua trong Tĩnh An cung, lựa chọn những chuyện có thể đều kể hết cho Trịnh thị nghe.
Vì đề phòng mẫu thân lo lắng, kinh sợ hoặc đau lòng, chuyện hung hiểm như hôm nay bị Minh Sùng Nghiễm quấy rầy Uyển Nhi không kể tới, còn lại toàn bộ những chuyện đọc sách vất vả trong Tĩnh An cùng nàng đều kể không thêm không bớt cho Trịnh thị nghe.
Uyển Nhi hầu hạ mẫu thân ăn trưa xong, sau đó cáo biệt mẫu thân trở lại Tĩnh An cung.
Mặc dù Trịnh thị không nỡ xa nữ nhi, nhưng nghĩ tới tiền đồ của nhi nữ vẫn cố gắng nuốt nước mắt, dặn dò Uyển Nhi không được vì mình mà phân tâm, còn nói Từ Tiệp dư cũng rất chiếu cố mình.
Vị Từ Tiệp dư này, nhiều năm qua nàng luôn được nghe từ miệng của mẫu thân.
Đối với nàng, Uyển Nhi rất mực cảm kích ——
Mặc dù Uyển Nhi cảm thấy vị Từ Tiệp dư này hành sự có chút lỗ mãng nhưng cũng không ảnh hưởng tới hình tượng một người tốt bụng trong lòng Uyển Nhi.
Bất quá, Uyển Nhi đến nay vẫn khá nghi hoặc: Từ Tiệp dư rốt cuộc vì cái gì lại đối xử tốt với mẫu tử bọn họ?
Trở lại Tĩnh An cung, Uyển Nhi không gặp Tiết Tiệp dư.
Lão ma ma nói Tiết Tiệp dư đang ở Hương thất đợi Uyển Nhi.
Thế là Uyển Nhi tranh thủ thời gian chạy tới nơi đó, quả nhiên nhìn thấy Tiết Tiệp dư đoan chính ngồi ở giữa, bên cạnh còn có một vị khách, vị đó lại là một vị nam tử.
Uyển Nhi nhìn thấy cách ăn mặc của vị nam tử đó liền sợ ngây người ——
Người này, chẳng phải là người đã từng chặn đường mình nửa ngày trước – Minh Sùng Nghiễm sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện trong Tĩnh An cung?
Đè nghi hoặc trong lòng xuống, Uyển Nhi hướng Tiết Tiệp dư hành lễ: "Sư phụ, đệ tử đã trở về."
Tiết Tiệp dư nhìn nàng khẽ gật đầu, từ ái trong mắt không hề suy giảm.
"Uyển Nhi, tới bái kiến Minh tiên sinh đi." – Tiết Tiệp dư cho gọi nàng đến trước mặt Minh Sùng Nghiễm.
Khoé miệng Uyển Nhi khẽ giật một cái.
Cho nên cái tên Minh Sùng Nghiễm này, thật sự không phải tới mưu hại nàng?
Minh Sùng Nghiễm lúc này cũng đứng dậy mỉm cười, trước khi Uyển Nhi hành lễ với hắn, hắn đã đi tới trước mặt Uyển Nhi, nhất chưởng chắp tay lại. Đồng thời mở miệng nói: "Thượng Quan cô nương là người mang đại khí vận tôn quý, bần đạo không dám thụ lễ của ngươi! Xin nhận cúi đầu của bần đạo!"
Uyển Nhi: "..."