Có lẽ là do tác dụng của cao dược, hoặc cũng có lẽ là do thủ pháp thuần thục của Đỗ Tố Nhiên, nói tóm lại là Thái Bình công chúa được lòng bàn tay ấm áp kia xoa bóp rất thoải mái.
Cho nên đã không tự chủ được cảm thán một câu "Thật thoải mái".
Kỳ thực Thái Bình công chúa chỉ là đơn thuần nói ra, không hề mang theo ý nghĩ gì khác.
Thế nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác ấm áp trên mắt cá chân liền biến mất tức thì.
Thái Bình công chúa nhíu mày, mở to mắt nhìn chằm chằm Đỗ Tố Nhiên, ý hỏi: Sao ngươi không xoa tiếp đi?
Thái Bình công chúa tuổi còn nhỏ, đối với đa số sự tình vẫn còn quá mức ngây thơ.
Đỗ Tố Nhiên thì khác, nàng dấng thân bên ngoài đã lâu, tuổi tác so với Thái Bình công chúa lớn hơn bảy tám tuổi, lời nói bình thường của Thái Bình công chúa lại làm cho nàng bị hù doạ một phen.
"Bây giờ không sao rồi." – Đỗ Tố Nhiên rủ hai mắt xuống, không chịu đối diện với Thái Bình công chúa.
Đồng thời hai tay lúc này cũng đã hoàn toàn rời khỏi mắt cá chân của Thái Bình công chúa.
Không chỉ có thể, Đỗ Tố Nhiên còn cố ý đứng lên, hướng về sau lui hai bước, hạ thấp người nói: "Trước đó là do tình thế khẩn cấp, thần đã có chỗ mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội!"
Chân phải của Thái Bình công chúa để trần, ngồi yên tại chỗ, hoả khí trong tâm bị đè xuống lúc này lại bị đốt lên.
Cảm giác lúc này, không phải là Đỗ Tố Nhiên đã mạo phạm công chúa, mà chính là cảm thấy Đỗ Tố Nhiên đang tận lực né tránh mình.
Sắc mặt Thái Bình công chúa trầm xuống: "Bản cung là ái nữ của Thiên Hoàng, Thiên Hậu, ngươi gần gũi với bổn cung, sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi!"
Đỗ Tố Nhiên kinh ngạc, bờ môi giật giật, chung quy vẫn không nói gì thêm.
Thái Bình công chúa phiền nhất chính là nhìn thấy bộ dáng hồ lô này, cắn răng tức giận nói: "Ngươi cứ thế để cho bổn cung ngồi đợi hay sao?"
Đỗ Tố Nhiên nghe xong, ánh mắt không khỏi lướt qua chân phải trần trụi của Thái Bình công chúa ——
Thiên sinh thiên dưỡng, da thịt trắng muốt như ngọc, thảo nào đạo nhân từng nói, chân dung công chúa tựa như Thiên Hậu.
Mà xúc cảm da thịt này...
Gương mặt Đỗ Tố Nhiên lại bắt đầu ửng đỏ tựa như ráng chiều, cuống quít cúi đầu, không dám để suy nghĩ của mình bay loạn xạ.
Thái Bình công chúa thấy nàng nhìn mình, dường như càng lúc càng xa cách, đơn giản tức giận tiếp.
"Là ngươi lột vớ, lột giày của bản cung, lúc này lại tuỳ ý để bản cung như vầy! Đỗ Tố Nhiên, đây chính là sự cung kính của ngươi dành cho ta sao?" – Thái Bình công chúa buồn bực nói.
Từ nhỏ nàng đã được người khác phục thị, xưa đến nay chưa từng có ai mạnh dạn lột giày của nàng như Đỗ Tố Nhiên, cuối cùng còn đem nàng phơi ở chỗ này.
Đỗ Tố Nhien nếu đã dám đào, liền phải hoàn nguyên dạng cũ mới phải, Thái Bình công chúa phát giác bộ dạng này thật quá mức...
Đỗ Tố Nhiên nghe được "lột" gì gì đó, cả người cứ đứng y chỗ cũ, khuôn mặt lúc này lại càng giống bị lửa thiêu đốt.
Thái Bình công chúa tuổi còn nhỏ nên vô tri, Đỗ Tố Nhiên tuổi không còn nhỏ nên không còn vô tri... Loại nhận biết này làm cho Đỗ Tố Nhiên cảm thấy xấu hổ, càng ngày càng thấy thẹn thùng cực kỳ.
"Thần mạo phạm điện hạ, là thần đã sai!" – Đỗ Tố Nhiên bái lạy nói: "Thần sẽ gọi người đến phục thị điện hạ!"
Vừa dứt lời, Đỗ Tố Nhiên liền xoay người muốn ra ngoài điện gọi tuỳ tùng, lúc này bị Thái Bình công chúa quát: "Ngươi đứng lại!"
Đỗ Tố Nhiên chỉ đành dừng lại.
Thái Bình công chúa nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cảm thấy bóng lưng kia mang theo một cỗ sức lực thật quật cường.
Quật cường đến mức làm cho người ta phiền chán, quật cường đến độ chỉ muốn giơ tay bỏ gãy cong bóng lưng kia, sau đó đem nàng hướng về mình khuất phục, lúc đó mới có thể bù đắp thống khoái đã ghiền!
"Bản cung không muốn người khác phục thị!" – Thái Bình công chúa cất giọng nói.
Đỗ Tố Nhiên cứng ngắc người. Dự cảm nàng không tệ, ngay sau đó đã nghe Thái Bình công chúa lớn tiếng nói: "Bản cung muốn chính ngươi phục thị ta!"
Thân người Đỗ Tố Nhiên có chút lay động.
Lâu nay, nàng luôn lấy thế sự triều đình luyện thành định lực, có thể làm cho Đỗ Tố Nhiên phản ứng liên tục, cũng đủ thấy rằng nội tâm kia đang bị chấn động một vố thật lớn.
"Điện hạ!" – Đỗ Tố Nhiên gian nan mở miệng: "Thật không phải nô bộc của Thái Cực cung..."
Thần không phải nô bộc của điện hạ, không có trách nhiệm phải vì điện hạ mà phục thị mọi sự tình.
"Thì đã sao?" – Thái Bình công chúa hừ nói.
Trong lòng Đỗ Tố Nhiên khẽ siết lại.
"Ngươi hành sự cho mẫu hậu ngoài dân gian lâu nay, chẳng lẽ chưa từng nghe qua dân gian có câu "Oan có đầu, nợ có chủ" hay sao?" – Thái Bình công chúa lại nói.
"Thần chẳng biết lúc nào..."
"Giày vớ của bản cung đều là do chính ngươi tháo ra, cái này gọi là Oan có đầu nợ có chủ!" – Thái Bình công chúa tràn đầy khí lực nói.
Nhất thời Đỗ Tố Nhiên lâm vào tình thế dở khóc dở cười. Nàng quay người lại, nhìn Thái Bình công chúa, im lặng thở dài.
"Điện hạ quên rồi sao? Thần là vì chữa thương cho điện hạ, tình thế cấp bách mới mạo phạm điện hạ!" – Cảm xúc của Đỗ Tố Nhiên lúc này đã dần dần bình phục trở lại.
Thái Bình công chúa khinh thường, giương cằm nói tiếp: "Bản cung chưa quên, là ngươi đã quên!" – Vừa nói, Thái Bình vừa nhìn thẳng vào mắt Đỗ Tố Nhiên: "Bản cung cũng là vì ngươi mới bị thương mắt cá chân! Cho nên, vẫn là Oan có đầu, nợ có chủ!"
Đỗ Tố Nhiên im lặng. Lúc này nàng có cảm giác rằng, không biết vị tiểu công chúa này nghe ngóng cái gì mà dân gian có câu kia, lại còn nhất định gán chặt trên người mình như thế.
Ràng buộc như thế, là có ích gì?
Chẳng lẽ phải thật sự kinh động tới người bên ngoài, để cho mình gặp phải phiền toái mới chịu bằng lòng bỏ qua hay sao?
Trong lòng Đỗ Tố Nhiên liên tục khuyên nhủ chính mình, cuối cùng càng không ngừng tự nhắc nhở: Chỉ cần xem nàng là tiểu muội muội hư, không chịu mang giày vớ, nếu không giúp đỡ nàng thì sẽ làm hao tổn thân phận của chính mình.
Thế nhưng, chỉ vừa nghĩ đến mấy chữ "tiểu muội muội", trên mặt Đỗ Tố Nhiên vẫn loé lên biểu lộ mất tự nhiên.
Cuối cùng vẫn là mò về chỗ cũ, cúi xuống lần nữa, toàn tâm đi nhặt giày thêu và vớ bị ném ra lúc nãy.
Chân thành phủi phủi bụi đất xong, Đỗ Tố Nhiên mới cẩn thận nâng bàn chân cao quý của Thái Bình công chúa lên, đeo vớ, chỉnh lại ống quần xong, lại giúp nàng mang lại giày thêu.
Thái Bình công chúa thấy bộ dáng cẩn thận của Đỗ Tố Nhiên, tư thế nhất mực quan tâm, mờ môi giật giật mím chặt.
Nàng đã nhớ ra tại sao mình lại liều mạng muốn đuổi kịp Đỗ Tố Nhiên rồi.
Chính là vì muốn chất vấn chuyện kia, nàng còn chưa kip hỏi ra!
Đỗ Tố Nhiên đi xong giày vớ cho Thái Bình công chúa, sau đó lùi về hai bước, chừa ra một khoảng trống giữa hai người.
"Điện hạ cảm thấy thế nào? Mời người thử đi vài bước xem sao." – Đỗ Tố Nhiên không dám xác định thân thể Thái Bình công chúa có thật đã bình an vô sự hay không.
Thái Bình công chúa thì không để ý món nợ của nàng, chỉ cọ ghế đứng lên trên, thế là lúc này đã cao hơn Đỗ Tố Nhiên một khoảng lớn.
Loại cảm giác từ trên nhìn xuống này làm cho Đỗ Tố Nhiên không thể không ngẩng đầu lên, quả thực tốt hơn nhiều!
Thái Bình công chúa thoả mãn, khoé miệng nhếch lên.
Bộ dáng này làm cho toàn thân nàng toát ra một loại cảm giác hoạt bát.
Đỗ Tố Nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, liền rơi vào ngẩn ngơ. Thái Bình công chúa cũng không biết nội tâm của Đỗ Tố Nhiên đã sớm nổi sóng chập trùng.
Nàng sâu kín cười lạnh hai tiếng, cười đến độ Đỗ Tố Nhiên phải choáng váng ——
Loại cảm giác này, làm cho Đỗ Tố Nhiên thấy rằng y hệt như đang đứng trước Võ Hoàng Hậu vậy.
Nàng nghiêm nghị lùi về sau, không khỏi nhíu mặt mày: Vị tiểu công chúa này đang cố gắng học tập mẫu hậu nàng hay sao?
Trách sao được tại sao mẫu hậu lại ưa thích cảm giác ngồi trên cao răn dạy đám người quỳ rạp trên mặt đất, loại cảm giác này, quả thực rất tốt!
Thái Bình công chúa hồi tưởng đến dáng vẻ xưa nay của Võ Hoàng Hậu, càng phát ra cảm giác đắc chí vừa lòng.
Thế là nàng căm căm mở miệng: "Đỗ Tố Nhiên, có phải lúc ngươi tới trước mặt mẫu hậu xúi giục chuyện của Hoằng ca, bộ dáng cũng chú ý cẩn thận như vậy không?"
"Thần không có xúi giục thiên hậu chuyện của Thái tử!" – Đỗ Tố Nhiên vội vàng trả lời, nàng sợ bị Thái Bình công chúa quy chụp tội danh.
Thái Bình công chúa nghe xong cười lạnh: "Nếu không phải là ngươi thăm dò, làm sao mẫu hậu biết được Hoằng ca đi gặp hai vị tỷ tỷ Nghĩa Dương và Tuyên Thành?"
Đỗ Tố Nhiên nghe nàng nhắc tới hai vị "tỷ tỷ" Nghĩa Dương công chúa cùng Tuyên Thành công chúa, đôi mày lập tức nhíu chặt.
Luận thân phận của Đỗ Tố Nhiên, không có cách nào bình luận chuyện xảy ra trong cung cấm, nhất là đối với địa vị đặc thù của Thái Bình công chúa. Cho nên đành phải quanh co vòng vo:
"Điện hạ còn rất trẻ, rất nhiều chuyện người sẽ không hiểu rõ ngọn nguồn. Vì thế mong điện hạ đừng đưa ra lời lẻ ngông cuồng, không thoả đáng!"
"Ngươi đang giáo huấn bổn cung?" – Thái Bình công chúa không vui nói.
"Không dám!" – Đỗ Tố Nhiên cao giọng nói: "Những lời này vô cùng thiển cận, về sau xin điện hạ nói ít đi, không nói lại càng hay hơn."
Thái Bình công chúa nghe vậy ngẩn người, bỗng nhiên nhớ ra điều gì. Nàng nhảy xuống khỏi ghế, vọt tới trước mặt Đỗ Tố Nhiên, một tay nắm lấy vạt áo Đỗ Tố Nhiên: "Ngươi muốn nói cái gì? Có phải... có phải... Mẫu hậu còn muốn làm gì với Hoằng ca nữa hay không?"
Đỗ Tố Nhiên vì bị tiếp cận quá gần nên cảm thấy khó chịu, muốn vùng thoát khỏi Thái Bình, lại sợ dưới tay mình sẽ làm nàng bị thương, cho nên chỉ đành liếc mắt, nhìn ra xa, đạm mạc nói: "Điện hạ nên hạn chế suy nghĩ lung tung thì hơn!"
Thái Bình công chúa bị người trước mặt kích động hoả khí, nắm chặt vạt áo, ép buộc Đỗ Tố Nhiên càng xích lại gần mình: "Hoằng ca là Thái tử tôn quý! Là Đại Đường Thái Tử mà phụ hoàng thân phong, vậy mà các ngươi cũng dám động tới!"
Lông mày Đỗ Tố Nhiên càng nhíu càng chặt. Xoay mặt sang một bên, nhìn vị tiểu công chúa đang chất vấn cho ca ca mình, tâm tình có chút phức tạp.
Theo lý mà nói, có những lời không cần mình lên tiếng cũng đã có thiên hậu dạy bảo, an nguy của Thái Bình công chúa cũng không tới phiên mình bảo hộ, tiểu công chúa là Thiên Hoàng quý tộc, chỗ nào lại tới lượt mình nịnh hót?
Thế nhưng lúc này Đỗ Tố Nhiên lại không nhịn được.
Nàng không hiểu tại sao lại sợ hãi Thái Bình công chúa sẽ trở thành công cụ bị người khác lợi dụng.
Thậm chỉ không chỉ là công cụ, một ngày nào đó trong tương lai, Thái Bình công chúa sẽ trở thành vật hi sinh quỷ mị trong chốn thâm cung này, tựa như... Tựa như rất nhiều tiền nhân đi trước.
"Nói như thế điện hạ không nên hỏi thần, lời này người nên đi hỏi Thiên Hậu nương nương mới phải!" – Đỗ Tố Nhiên bỗng nhiên phát lực, đem Thái Bình công chúa hất ra.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, trên mặt nàng bắt đầu biểu hiện dáng vẻ e ngại, sau đó lại như có điều phải suy tư.
Xem ra, vị tiểu công chúa này không phải không có đầu óc.
Đỗ Tố Nhiên âm thầm gật đầu, không nhịn được nói tiếp: "Thâm cung vốn dĩ phức tạp, không phải chỉ có những chuyện như trong tưởng tượng của điện hạ... Điện hạ, trước khi người muốn thấy rõ lòng người, người hãy xem xét lại chuyện khác đi!"
Nói xong, Đỗ Tố Nhiên muốn xoay người rời đi.
Sau lưng, Thái Bình công chúa đột nhiên quát tới:
"Bản cung không thấy rõ lòng người thì đã sao? Lòng của ngươi, bản cung lại thấy rất rõ ràng!"
Thân thể Đỗ Tố Nhiên nhoáng một cái, may mắn trụ lại được.
Nàng ấy, thấy rõ... ta thành dạng gì rồi?
Nhịp tim Đỗ Tố Nhiên càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Thái Bình công chúa không biết nội tâm của người kia bị chấn kinh, mỉm cười nói:
"Năm đó phụ thân ngươi Đỗ Hà tham gia vào cuộc phế Thái tử Thừa Càn, mưu phản bức thoái vị, bị tổ phụ hạ chỉ xử tử, cả nhà Đỗ thị các ngươi đều không chỗ nào tốt, chỉ có Thành Dương cô cô cùng ngươi được bình yên sống tiếp. Thành Dương cô cô bị lưu tại Tiết quán, còn ngươi liền bị mẫu hậu lưu lại trong cung... Cho nên ngươi hận tất cả nhà họ Lý ta, bao gồm cả Hoằng ca, bao gồm cả bọn Hiền, Hiển, thậm chí bao gồm cả phụ hoàng!"
Bóng lưng Đỗ Tố Nhiên ức chế không nổi, trở nên run rẩy.
Thái Bình công chúa cầm chặt tay nàng, khoé môi giơ lên: "Thế nhưng, ngươi đừng quên, trên người ngươi cũng đang chảy một nửa huyết mạch của Lý thị ta!"
- ------------------
Nữ nhân nói chuyện đại sự, quả thật là quá chuẩn, ừm ~