Uyển Nhi lại bị Tần Huy xách đi.
Uyển Nhi thà rằng giờ phút này mình được người tên Triệu Ưng đem đi.
Tên họ Tần này tướng mạo khôn khéo lanh lợi, nhìn xem không thể thích hợp 'sống chung'.
Trước đó hắn còn cố ý chọn nơi đón đầu gió để nàng quỳ, giống như sợ quỳ không nàng sẽ không chết.
Đối với sắp xếp của Võ Hoàng Hậu, Uyển Nhi không dám phản kháng.
Nàng không xác định Tần Huy muốn đưa nàng đi đâu.
Võ Hậu khiển trách nàng không có học vấn, cho phân phó người đưa nàng tới nơi có thể bồi dưỡng học vấn?
Uyển Nhi nghĩ thầm.
Dựa theo phần lịch sử mà nàng quen thuôc, hẳn nàng sẽ bị đưa tới trong Học Cung đi học, sau đó đợi tới khi nàng mười bốn tuổi, vì tài năng xuất chúng mà bị Võ Hậu đề bạt, từ đây bay thẳng tới mây xanh.
Thế nhưng trong thời không song song này, số mệnh của Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc là loại gì?
Uyển Nhi liền không thể xác định.
Uyển Nhi dự cảm không sai, tên họ Tần này quả nhiên không đem nàng tới nơi tốt đẹp gì.
Nhìn thấy hai chữ "Giáo Phường" sáng loáng trên đỉnh đầu, khoé miệng Uyển Nhi mím chặt.
Đây là muốn đem nàng huấn luyện thành đào kép hát hò hay sao?
Không nói tới chuyện tôn nữ của Thượng Quan Nghi sao có thể học được, loại sự tình này, đơn giản chính là vũ nhục trực diện quan thị, sỉ nhục Uyển Nhi, Võ Hậu ép nàng phải tiếp nhận loại phương thức "học tập" này!
Không tệ, xuất thân của Uyển Nhi là cung nô, chính là nô tỳ trong Dịch Đình, trong Giáo Phường cũng là nô tỳ, thậm chí còn là nô tỳ trong hạp cung, ngoài trừ đếm được vài vị chủ tử, số còn lại đều là nô tỳ.
Nhưng nô tỳ với nô tỳ lại không giống nhau!
Nếu thật sự nàng vào Giáo Phường, học tập vài loại thổi kéo đàn hát, thậm chí học nhảy múa, như vậy con đường nhân sinh của nàng, cũng chỉ có thể biến thành thứ đồ chơi phục vụ Quý nhân mà thôi!
Chẳng lẽ ý tứ của Võ Hoàng Hậu chính là như vậy?
Uyển Nhi thật sự khó có thể tin được.
Thượng Quan gia đều bị nàng ấy đuổi cùng gϊếŧ tận, chẳng lẽ còn muốn làm nhục nhã cốt nhục duy nhất của Thượng Quan gia?
Kết cục này căn bản không phải là thiên cổ hoàng đế mà Uyển Nhi từng nhận định!
Đã từng, ở đời trước của Uyển Nhi, Nữ Đế duy nhất trong lịch sử được sùng bái, lúc khai quật Càn Lăng, thăm dò về cuộc đời của vị nữ tử duy nhất trong kim cổ, phát hiện nàng ấy đã dùng nội tâm chân thực, từng là mộng tưởng sinh thời của Uyển Nhi.
Nhưng bây giờ...
Hai đầu cánh tay nhỏ bé của Uyển Nhi, đột nhiên ôm chặt lấy cây cột trước cổng.
Tần Huy dùng sức kéo nàng, cũng không nhúc nhích được.
"Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi tìm đường chết sao?" – Giọng Tần Huy the thé kêu lên, tiếp tục liều mạng gỡ hai tay Uyển Nhi ra.
Uyển Nhi dù sao cũng vẫn còn nhỏ, sức lực rất mỏng, bị Tần Huy dùng sức kéo mạnh một cái, cánh tay suýt chút nữa trật khớp.
Uyển Nhi đau đến toát mồ hôi lạnh hai bên thái dương.
"Tần đại nhân! Ngươi xem cho rõ một chút đi! Nơi này là Giáo Phường nha! Hoàng hậu nương nương bảo ngươi đưa ta đến nơi để học tập, đọc sách, không phải tới chỗ như thế này!" – Uyển Nhi lớn tiếng đáp trả.
Tần Huy tự xưng là thay Võ Hoàng Hậu xử lý mọi chuyện, lợi dụng để làm chút chuyện xấu, không muốn để lộ ra ngoài.
Mặc dù Võ Hoàng Hậu dùng chuyên quyền Hậu cung, nhưng Cao Tông hoàng đế vẫn còn, Tần Huy cũng không dám ương ngạnh trở mặt ra ngoài.
Nhất là hắn cũng tự biết, Uyển Nhi là tôn nữ của Thượng Quan Nghi, nếu thật sự bị người đâm sau lưng với Cao Tông, kết cục cũng không tốt đẹp gì.
Vì thế Tần Huy gấp rút, liều mạng đẩy tay nhỏ của Uyển Nhi ra.
Ra lệnh cho mấy tên tiểu nội giam đi theo, cùng nhau kéo lấy Uyển Nhi, muốn đưa nàng vào trong Giáo Phường.
Dù sao khi đưa vào Giáo Phương, sẽ bị Sư Phó trông thấy đánh mắng, coi như Uyển Nhi muốn trốn chạy cũng là chuyện không thể.
Lần này thế mà Uyển Nhi lại triệt để bị kéo hai tay xuống.
Không chỉ có thế, diện mạo của nàng, cánh tay, trên tay, cũng bị trầy xướt, cọ xát chảy ra mấy đạo máu tươi, bộ dạng thê thảm không kém.
Từ lúc xuyên không tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tuyệt vọng như thế ——
Đây chính là phân biệt giai cấp xã hội gắt gao, tầng lớp thấp kém nhất phải chịu hạ tiện như vậy sao?
Chẳng lẽ từ nay về sau, nàng sẽ thật sự bị lưu lạc nơi Giáo Phường, trở thành món đồ chơi cho tầng lớp quyền quý hay sao?
So với sinh hoạt trong Dịch Đình, còn thua kém hơn nhiều...
Uyển Nhi cảm thấy lần này mình thật sự xong rồi.
Phải trải qua những ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời, nàng thà lập tức chết còn hơn!
Có lẽ, phải chết một lần nàng mới có thể được sống nhiều lần hơn hiện tại này.
"Ban ngày ban mặt, trong cung nghiêm, các ngươi lại làm trò gì vậy hả?" – Đột nhiên một đạo âm thanh rét lạnh vang bên tai Uyển Nhi.
Kia là một giọng nữ tử không lớn tuổi lắm, cảm giác có thể là thiếu niên.
Lại quang minh lẫm liệt làm cho người khác không thể xem nhẹ.
Uyển Nhi cảm thấy mấy người đang lôi kéo mình đều dừng lại.
Mà Tần Huy khi nhìn thấy người kia, cũng ngừng tay, khuôn mặt tươi cười, cúi thấp người nói: "Là Đỗ đại nương tử sao?"
"Là ta." – Nữ tử họ Đỗ kia lạnh lùng nhìn Tần Huy một cái, chỉ tay vào Uyển Nhi nói: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tần Huy giơ cằm lên tiếng: "Đây là phân phó của Hoàng hậu nương nương, cũng không phải thuộc phạm vi chức quyền của Đỗ đại nương tử người.'
Nói bóng nói gió, Đỗ đại nương tử không cần quản làm gì.
Nữ tử họ Đỗ không để ý đến vẻ trịch thượng của hắn, hừ lạnh nói: "Hoàng hậu nương nương phân phó các ngươi, sáu bảy tên nam tử ăn hϊếp một tiểu cô nương nhỏ bé như vậy sao?"
"Ăn hϊếp?" – Tần Huy xuỳ một tiếng: "Cũng không dám nói như vậy! Đây là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương..."
"A nương khi nào bảo các ngươi đem Uyển Nhi đưa vào Giáo Phường vậy!" – Âm thanh Thái Bình công chúa từ phía sau vang lên.
Ngay sau đó, nàng ta mang theo mười tên nội giam, đem bọn người Tần Huy vây lấy.
Nữ tử họ Đỗ nghe được giọng công chúa điện hạ, vô cùng lặng lẽ nhíu nhíu mày, lập tức cúi đầu xuống.
Tần Huy nghe giọng Thái Bình công chúa, lưng vội đứng thẳng, vội vàng cười híp mắt bước tới: "Nô tài bái kiến điện hạ!"
Ánh mắt Thái Bình công chúa không nhìn hắn, vượt qua hắn, xông thẳng về trước, đỡ Uyển Nhi đang uể oải trên mặt đất lên.
"Điện hạ..." – Uyển Nhi muốn hành lễ với Thái Bình, nhưng cánh tay nàng lúc này đã thật sự bị trật khớp bên trong, cơn đau nhức truyền tới.
"Ngươi thế nào rồi? Bọn hắn đã làm gì ngươi?" – Thái Bình công chúa khẩn trương nói.
Tuy Thái Bình không hiểu y thuật, nhưng cũng nhìn ra bộ dáng kỳ quái của Uyển Nhi.
"Nàng ta bị trật khớp cánh tay." – Nữ tử họ Đỗ nói.
Nói xong, còn bước tới phía trước, cầm cánh tay Uyển Nhi lên, tay kia sờ sờ lên chỗ khớp nối, đẩy một cái.
Uyển Nhi hừ đau một tiếng, đau đến suýt chút ngất đi.
"Không có chuyện gì." – Nữ tử Họ Đỗ khẽ nói, định đứng dậy. Sau đó lại bị Thái Bình kéo ống tay áo.
Nữ tử họ Đỗ: "..."
Đành cúi đầu xem Thái Bình đang nắm mình, đối diện với Thái Bình đang ngẩng đầu lên: "Điện hả?"
Thái Bình công chúa nhận ra mình thất lễ, lúng túng thu tay về.
Lúc này, đột nhiên Thái Bình nhớ tới cái gì, chỉ vào Tần Huy đang đứng, nói với đám tuỳ tùng nội giam: "Bắt lấy hắn! Đưa đến chỗ mẫu hậu lý luận!"
Đợi khi Uyển Nhi lần nữa được đem về trước mặt Võ Hoàng Hậu, nơi đó đã có thêm rất nhiều người tới quỳ.
Trong đó, có mấy tên nội giam đồng loã với Tần Huy cũng bị đưa từ Dịch Đình tới, lúc này còn có Trịnh thị đang khϊếp sợ, có Thái Bình công chúa, thậm chí chẳng biết lúc nào đã xuất hiện thêm Từ Tiệp dư.
Uyển Nhi kinh ngạc nhìn đám người khác nhau cùng xuất hiện.
Lúc thấy Trịnh thị, nàng nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, bờ môi giật giật, im lặng thầm gọi 'a nương'.
Nàng muốn nói cho Trịnh thị biết nàng không có việc gì, vẫn còn sống êm đẹp.
Trịnh thị thấy Uyển Nhi bình yên, nước mắt nhất thời rơi xuống.
Trịnh thị đã hãi hùng, lo lắng hai canh giờ, rốt cuộc cũng nhìn thấy nữ nhi sống sót xuất hiện trước mặt mình.
Uyển Nhi còn sống! Còn sống thì tốt!
Trịnh thị tự nhủ.
Khuôn mặt của Uyển Nhi có vài vết thương, Trịnh thị nhìn thấy, khó tránh khỏi đau lòng không dứt.
Vết tương trước đó Uyển Nhi bị Tần Huy lôi kéo, đã được Thái Bình phân phó cho ma ma thủ hạ xức thuốc lên, hiện tại thuốc thấm lành lạnh, nàng cũng chẳng còn đau nhức.
Thậm chí Thái Bình còn nói cho Uyển Nhi: Mẫu hậu sẽ làm chủ cho nàng, không để cho nàng chịu oan ức, không cần phải sợ hãi.
Đối mặt với người tốt như Thái Bình trước mặt, Uyển Nhi ngoại trừ khấu tạ thiên ân, trong tâm không thể nói hết có bao nhiêu ấm áp, vui vẻ ——
Cho dù nàng bị lưu lạc tới thế giới hàn lãnh này, tốt xấu gì vẫn còn có người làm cho nàng cảm thấy ấm áp, tỉ như Trịnh thị, tỉ như Thái Bình...
Hiện tại đây là lần đầu tiên Uyển Nhi cảm thấy nếu đội khảo cổ ở đời trước khai quật mộ của Thượng Quan Chiêu Dung, có phát hiện ra tung tích của Thái Bình công chúa bên trong, cũng không phải tầm thường.
Thái Bình đối đãi với nàng, thật sự không tầm thường.
Bất luận trong lòng cảm khái thế nào, hiện thực trước mắt cũng nên đối mặt.
Uyển Nhi đi tới trước mặt Võ Hoàng Hậu, quỳ phía sau Trịnh thị hành lễ.
Hiển nhiên, chuyện trong điện này, đã tiến hành được phân nửa.
Võ Hậu nhìn thân ảnh nhỏ bé của nàng xuất hiện, thấy nàng hướng mình bái hạ, lạnh lùng hừng một tiếng.
Một tiếng kia không lớn, lại đủ cho tất cả mọi người trong điện phải lạnh sống lưng.
"Dẫn đi!" – Võ Hậu mất kiên nhẫn khoát khoát tay,
Lập tức có hai tên nội giam cao tráng tiến lên, hai bên giữ lấy Tần Huy.
Tần Huy há to miệng định nói điều gì, đã bị ánh mắt băng lãnh của Võ Hoàng Hậu quét qua, nhất thời không dám nói, cam chịu bị kéo xuống dưới.
Đuổi Tần Huy xong, Võ Hậu cười như không cười, chuyển hướng sang Từ Tiệp dư: "Bệ hạ lâm bệnh, ngươi còn tính ở lại chỗ này sao?"
Nói bóng nói gió, nói trắng ra là, cút nhanh lên, đi chép kinh thì chép kinh đi, ở đây bày đặt bày điều.
Từ Tiệp dư căn bản không sợ hãi, giơ mặt lên hỏi: "Hoàng hậu nương nương một mình ứng phó được ư?"
"Ứng phó?" – Võ Hậu nhíu mày: "Chuyện bản cung muốn làm, còn cần phải ứng phó sao?"
Từ Tiệp dư cười lạnh: "Hoàng hậu nương nương muốn làm chuyện gì, tự nhiên cũng không có ai ngăn cản được, không phải sao?"
Võ Hậu nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
"Bộ dáng quái gở đó của ngươi đối với bổ cung, đừng tưởng bản cung không dám trừng trị ngươi!" – Hai mắt Võ Hậu đột nhiên tàn nhẫn.
"Đúng vậy a! Hoàng hậu nương nương ai mà không dám trừng trị?" – Từ Tiệp dư lại cười lạnh: "Hoàng hậu nương nương đâu chỉ trừng trị? Hoàng hậu nương nương sẽ còn dùng vài biện pháp cho người ta tự tới cái chết nữa kìa!"
Tựa như Võ Hoàng Hậu bị phản kích một đòn dữ dội.
Nhưng chớp mắt một cái, vẻ thất thố đó cũng trôi đi, Võ Hậu ngạo nghễ nói: "Mấy trăm nhân khẩu Từ gia, ngược lại ngươi có thể thử một chút, để bản cung dùng vài biện pháp tiễn bọn hắn đi tới chỗ chết."
Một câu này nói xong, đổi lại là Từ Tiệp dư nhận lấy đòn chí mạng.
Khoé miệng Võ Hậu thoã mãn khẽ nhếch lên, khiển trách Hạ Cẩm đang quỳ gối bên cạnh: "Đầu óc nương nương nhà ngươi hồ đồ, không lẽ các ngươi cũng hùa theo hồ đồ rồi sao?"
Hạ Cẩm run lên, vội vàng liều mạng đỡ Từ Tiệp dư, lấy tốc độ nhanh nhất đưa chủ tử của mình rời đi.
Sau khi thân ảnh của Từ Tiệp dư biến mất, Võ Hậu nhìn chằm chằm Thái Bình công chúa đang quỳ gối như cũ. Nhíu mày:
"Ngươi còn ở đây làm cái gì?"
Thái Bình công chúa mím chặt môi, cuối người hạ bái: "Xin mẫu hậu khai ân!"
"Khai ân?" – Võ Hoàng Hậu "A" một tiếng.
"Hết chuyện này tới chuyện khác, đều xin bản cung khai ân? Thật là... năng lực lớn nhỉ?" – Võ Hoàng Hậu cất cao thanh âm.
Uyển Nhi nghe xong, thần sắc khẩn trương.
Cái này đang nói tới ai, còn cần phải hỏi sao?
Mà Thái Bình công chúa sau khi nghe xong câu này, lại vội vàng nhìn về phía Uyển Nhi.
Sắc mặt của nữ nhi, Võ Hoàng Hậu đều nhìn thấy rõ.
Lúc lâu sau, Võ Hậu rốt cuộc thở dài một hơi, nói: "Vào Học Cung đọc sách, ngươi hài lòng chứ?"
Thái Bình công chúa nghe vậy, nhất thời vui mừng, bái lễ nói: "Đa tạ mẫu hậu! Mẫu hậu đại nhân đại lượng! Mẫu hậu thánh minh!"
Bị Võ Hoàng Hậu ghét bỏ đá cho một cước: "Còn không mau cút đi vấn an phụ hoàng ngươi đi! Cái này là thái độ hiếu thuận của ngươi sao?"
- -------
Ố ố ố, Thái Bình CP thẳng tiến a.