Chương 7: Về uống rượu

Chuyện là hôm nay Quách Phương mời Lục Dao và đồng bọn đến Quân Sơn làm khách, cả đám ôm vò rượu uống cực kỳ sung sướиɠ!

Có vẻ như Diệp Tiểu Tiện đã uống say, cả người mềm nhũn dính vào Lý Uy Vũ như miếng keo dán!

Mà Hoa Kiêu với Vu Thuần thì như trái ngược nhau, Hoa Kiêu ôm vò rượu cười dâʍ đãиɠ, móng heo sờ sờ soạng soạng Vu Thuần, ờ, sờ từ trên xuống dưới, bị túm lấy thì cũng như vô số lần trước, bĩu môi bày ra vẻ mặt muốn hôn hôn~

Đường Tống và Khúc Nhiễu Lương thì đang trực tiếp diễn một màn trẻ em không nên nhìn. Đường Tống đè lên Khúc Nhiễu Lương, cởi xuống quần áo còn sót trên người y, Quách Phương dụ Lục Dao quay qua chỗ khác “Đừng nhìn!”

“Sao vậy???”

“Ớ………………….” Nhìn thấy Khúc Nhiễu Lương liếʍ môi cười mị hoặc, Quách Phương run lên “Không, không có gì. À đúng rồi, chúng ta đi chỗ khác uống rượu tiếp!” Dứt lời, ngay lập tức túm lấy Lục Dao cùng mấy vò rượu bỏ chạy, ừm, lần sau không bao giờ… cùng bọn hỗn đản kia uống rượu nữa!

————————————

Nhìn thanh niên có đôi mắt mèo khác màu ngồi uống rượu bên dưới ánh trăng, Quách Phương bỗng nhớ tới lúc ở đại mạc chịu khổ, vì thế trong lòng liền có ý xấu “Chắc chắn là FA cả đời -_-||” rồi ngửa đầu uống ừng ực.

Cười xấu xa dụ dỗ Lục Dao tiếp tục uống rượu.

Một vò, Lục Dao không nói gì!

Hai Vò, Lục Dao không cười một cái!

Ba vò, Lục Dao vẫn không có biểu cảm gì!

Quách Phương bắt đầu bất an, ớ, có phải say rồi không? “ Lục Dao?”

“…………………”

“Ân nhân??”

“…………………”

“A Meo???”

Khẽ chọc chọc.

Sau đó “Rầm” một tiếng, Lục Dao ôm cả vò rượu cùng nhau té xuống. Quách Phương hoảng sợ, vội xoay người nhảy xuống “A Meo ngươi không sao chứ?”

“…………………”

Nhìn thấy trên trán Lục Dao nổi u lên một cục nhưng vẫn ngủ khò không tỉnh, Quách Phương chột dạ, ớ, hắn thật sự không phải cố ý đâu, trên mặt đất có cục đá cũng không phải lỗi hắn a, cho nên “Khụ khụ, thì ra là uống say”

.Ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng, Quách Phương lau lau miệng quay sang nhìn Lục Dao đang ngủ say dưới tàng cây, hắn thầm nghĩ có nên đi luôn mặc kệ y ngủ nguyên đêm ở đây không nhờ! Một trận gió lạnh thổi qua đánh thức lương tâm không được tốt đẹp mấy của Quách Phương, hắn gãi gãi đầu sau đó chấp nhận số phận vác người nào đó đang ngủ trở về.

Lúc vào tới sân trong thì Quách Phương lại bắt đầu bối rối, vấn đề quan trọng bây giờ là để tiểu hỗn đản nằm ở đâu, khỏi phải nghĩ là có hai gian phòng trống nhưng không biết làm như nào sáu tên hỗn đản kia đã chia ra! Hay là…phòng bếp? Nhà kho? Nhà xí??

Được rồi, xem ra không có chỗ ngủ rồi! Vì thế Quách Phương hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang khiêng Lục Dao về phòng của mình!

Nhìn ổ chuột của mình rồi lại nhìn nhìn mặt đất lạnh toát, thở dài, đem người ta thả vào bên trong ổ chuột……………..

Quách Phương ngủ một mình một giường đã hơn hai mươi năm, bây giờ lại nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng sau lưng, cuối cùng không-ngủ-được!

Oán niệm mất ngủ vô cùng mạnh mẽ, Quách Phương thầm nghĩ có nên đem tên này đá văng khỏi ổ chuột của mình hay không, xoay qua nhìn người đang ngủ say như chết, ta trừng, ta trừng, ta trừng trừng trừng…………………Ế? Tiểu tử này lông mi rất dài a, là đàn ông con trai lớn lên cần gì lông mi dài như vậy chứ, giống con gái chít chít! Hừm, mũi cao thẳng, lúc nãy sao không ném y ngã đập mặt luôn ha ha ha! Đưa tay sờ sờ đầu vẫn còn đội nón trắng của y, lại phát hiện làn da của tiểu tử này cũng đẹp lắm, rất đáng ghét được không!

Quách Phương sờ sờ mặt lại vuốt vuốt lông mi người ta, nghịch đến quên trời đất. Lục Dao đang ngủ say hơi nhíu nhíu mi, đưa đầu qua cọ cọ chăn mềm, sau đó nhích tới gần cái gọi là “lò sưởi” trong ổ chuột………….

Cảm nhận được hơi thở của người nào đó thổi lên ngực mình, Quách Phương đơ ra, sao thấy mặt lại nóng nóng? Sao thấy tim lại đập nhanh hơn?? Sao lại cảm thấy có chút vui vẻ là sao a a a a (╯‘□′)╯┻━┻

“Ừm, bình tĩnh, ta phải bình tĩnh một chút!!!”