Ngày ấy khi Tiết Dương đã trút hơi thở cuối cùng, vị Hồn Sư liền bước lên đài bắt đầu việc trấn áp hồn phách. Không khí như ngưng đọng, ánh tà dương chiếu lên vết máu loang lổ đọng trên đài, phô ra một tầng huyết sa, mơ hồ nhìn kỹ có thể thấy tạo thành đóa hoa nhỏ.
Trấn âm hạp cùng với chú văn được đặt giữa sân, xung quanh dán đầy những phù triện. Hiện tại từ giờ Tý trở đi là thời khắc âm khí dày đặc, là lúc hồn phách hưng thịnh, chính vì thế có thể nắm giữ hướng đi, khống chế chúng.
Vị Hồn Sư bận rộn thu thập hồn phách Tiết Dương đến giờ Dần, tuy nhiên phát hiện có điểm không ổn. Khi ông nhìn vào trấn âm hạp liền phát hiện ra linh hồn này không hề hung hăng phản kháng mà nằm lẳng lặng yên tĩnh. Thực tế hồn phách cùng nhục thể lúc sinh thời hoàn toàn không can hệ, khi còn sống linh hồn như bị khóa lại bên trong chiếc hộp và khi chết đi chính là chìa khóa để giải thoát.
Lúc sống chịu đủ đau khổ dày vò, chết đi hồn phách càng khó khống chế. Chính vì vậy những Qủy Hồn được tạo ra bởi chúng chính là oán khí không thể siêu thoát. Thế nhưng vị Hồn Sư cảm thụ được linh hồn của tên ác ma này không phải muốn quấy nhiễu, tuyệt không có thù hận, chỉ là như cố thoát khỏi trấn âm hạp, ý nguyện không muốn bị đánh tan, vỡ nát ngàn mảnh.
Vị Hồn Sư thật đau đầu, ông đem chuyện này báo lại với Nhϊếp Hoài Tang. Nhϊếp Hoài Tang cũng không phiền lòng liền phái người thỉnh Ngụy Vô Tiện đang trọ gần Thanh Hà đến. Ngụy Vô Tiện nghe kể toàn bộ sự tình, nhìn từ cửa sổ xa xa thấy thi thể Tiết Dương, liền thản nhiên khoát tay, nhất quyết không chịu ra mặt.
Nhϊếp Hoài Tang thở dài, phân phó nói: "Mặc kệ hắn, thân thể đã không còn, cứ lưu lại hồn phách, chỉ cần trấn áp là được, chẳng việc gì phải sợ."
Vị Hồn Sư nghe thấy như được đại xá, lập tức dán phù triện lên nắp trấn âm hạp, tay vung phất trần, một trận cuồng phong thổi tới khiến tấm phù triện khẽ lay động. Vị Hồn Sư nhanh tay cầm vài cây đinh đóng chặt nắp, ngăn không cho hồn phách Tiết Dương thoát ra. Xong việc đâu vào đấy liền đem trấn âm hạp ấy giao lại cho Nhϊếp Hoài Tang.
Mọi người bảo nhau rằng trấn âm hạp được chôn ở vùng lân cận Tế Đao Đường, rất gần mộ phần của Nhϊếp Minh Quyết, được phong ấn rất nghiêm ngặt, không ai dám đến gần. Nhϊếp Hoài Tang thở phào nhẹ nhõm, từ nay có thể ăn ngon ngủ yên rồi.
Hiểu Tinh Trần không nhận bất cứ lời mời ở lại nào của các tiên môn thế gia. Sau khi Tiết Dương chết, y ngày thứ hai liền ngự Sương Hoa, tay cầm Phất Trần trở về ngọn núi ẩn cư của Bão Sơn Táng Nhân.
Bão Sơn Táng Nhân thấy y trở lại, sắc mặt có chút không tốt, liền cùng y tản bộ nơi bờ sông gần động.
Ánh dương quang chiếu rọi xuống mặt nước, cỏ xanh mọc ven bờ, bùn đất sau cơn mưa đêm qua đã mềm đi rất nhiều. Hiểu Tinh Trần nhìn khắp xung quanh, hết thảy cảnh vật đều giống như ngày trước, không thay đổi là bao dù đã qua nhiều năm tháng.
"Ngày ấy sau khi ngươi bị thương, Tiết Dương cõng ngươi tới đây tìm ta. Lúc đầu ta không chịu gặp hắn nhưng ngay sau đấy hắn đã đưa ra một giao dịch nhỏ. Hắn nói rằng sẽ đưa ta âm hổ phù miễn là thương thế của ngươi được chữa khỏi, đồng thời hắn nguyện đem hai mắt cho ngươi." Bão Sơn Táng Nhân thở dài thuật lại.
Nàng nhìn về phía xa, đôi mắt có chút ảm đạm: "Âm hổ phù này tồn tại đúng thật là nghiệt chướng, cứu người và gϊếŧ người chẳng khác gì nhau, vì nó mà biết bao nhiêu người tranh giành đến mất mạng. Thứ này cần phải bị tiêu hủy, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian này nữa, có như thế cuộc sống mới được trả lại sự an bình vốn có."
Hiểu Tinh Trần yên lặng lắng nghe, lông mi khẽ rung động. Bão Sơn Táng Nhân chợt dừng lại, đưa mắt nhìn Hiểu Tinh Trần. Y cũng nâng mắt cùng nàng đối diện, cũng đã thật lâu hai người chưa từng chân chính trò chuyện cùng nhau.
"Tinh Trần, ta thật xin lỗi, ngươi không thể ở lại đây. Mười ba năm trước ta đuổi ngươi xuống núi, vốn dĩ muốn ngươi trải qua cuộc sống hồng trần khổ cực để từ đó rèn luyện nhân tâm, rèn luyện sao cho tâm mình an tĩnh. Hiện tại ta thấy tâm ngươi quả thật an tĩnh, nhưng không phải bình tĩnh ta muốn ngươi hướng đến, mà là vắng lặng, chẳng khác chi một hồ nước không gợn ngọn sóng nào, nói cách khác ngươi như có cơ thể nhưng không có linh hồn vậy. Tinh Trần, nơi này thật sự không thích hợp với ngươi đâu. Ngươi vẫn nên trở lại nhân thế, nơi ấy ồn ào ầm ĩ, có lẽ nội tâm ngươi một ngày nào đó sự sống sẽ trở lại."
Bão Sơn Táng Nhân nói xong liền nhìn hắn cười nhẹ, quay người trở lại trong động. Hiểu Tinh Trần vẫn đứng lặng một chỗ dõi theo bóng nàng.
Không bao lâu sau nhân gian đồn đãi rằng có một vị đạo nhân tướng mạo bất phạm, linh lực có thừa, lưng đeo Sương Hoa kiếm một mình hành tẩu. Chí nguyện cả đời y có thể gϊếŧ yêu trừ quái cứu giúp mọi người, chỗ nào y tới tẩu thi xác sống đều bị diệt sạch, nhân dân vô cùng đội ơn công đức của y.
Có một ngày thời tiết thật đẹp, Hiểu Tinh Trần đang đi trên đường phố, muốn kiếm thứ gì bỏ bụng bỗng nhiên một bàn tay ngăn cản bước y đi. Y nhìn qua, thấy một Âm Dương tiên sinh đang cầm âm kì giơ qua giơ lại trước mặt y.
Vị tiên sinh này râu tóc bạc trắng, trên đầu đội mũ đen, lưng đeo cổ cầm. Ánh mắt hắn nhìn Hiểu Tinh Trần băn khoăn, sắc mặt ngưng trọng, sau đó lắc đầu bảo: "Vị đạo trưởng này, ngươi gần đây hình như bị ác quỷ quấn thân, thời vận không tốt, mệnh chắc chắn sẽ gặp phải kiếp nạn lớn. Ta sẽ làm phước giúp ngươi thu hồi Quỷ Hồn này."
Hiểu Tinh Trần nghe vậy sốt ruột hỏi: "Qủy Hồn ấy trông ra sao, lão nhân gia ngươi có thể nhìn rõ sao?"
Âm Dương tiên sinh quơ hai tay trong không trung như cố nhìn thật rõ: " Ân....Qủy Hồn này bộ dáng nhìn không tệ lắm, tóc vấn khá cao, đôi mắt nhìn rất giảo hoạt a, hiện tại đang nhe răng khểnh như muốn hù dọa ta vậy!"
Hiểu Tinh Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, có chút đau lòng hỏi: "Lão nhân gia, ngươi giúp ta hỏi hắn, hắn thấy được ta không? Hắn có nói được không? Hắn....còn đau không?"
Âm Dương tiên sinh nghe vậy liền tháo đàn trên lưng xuống, trực tiếp Vấn linh, trả lời những câu hỏi của Hiểu Tinh Trần: "Hắn bảo hắn không thấy được ngươi, nhưng vẫn luôn theo ngươi, hắn không thể nói được tuy nhiên đã không còn đau đớn gì nữa."
"Hắn có muốn chuyển lời gì với ta không?"
Cầm huyền lại vang lên vài tiếng.
"Ân....Hắn nói ngươi bình thường hãy đi chậm lại, đợi hắn theo nữa. Ban ngày ánh sáng mặt trời chói chang, hắn sợ ánh nắng. Buổi tối hắn lại chẳng thấy gì nên hắn thật rất sợ hãi....Ây da tiểu quỷ này khó hầu hạ a!" Âm Dương tiên sinh đột nhiên biến sắc, chỉ vào Hiểu Tinh Trần hô: "Không tốt.....tên Qủy Hồn này muốn dán chặt lên người đạo trưởng nhà ngươi, hút hết dương khí ngươi nha!"
Hiểu Tinh Trần nghe vậy, hai gò má thoáng ửng đỏ, cúi đầu thấp xuống không nói lời nào.
Âm Dương tiên sinh cảm thán: "Đạo trưởng à, ta sẽ cứu ngươi thoát khỏi Qủy Hồn này. Nhìn thấy hắn liền biết không phải kẻ gì tốt, hắn ám ngươi như vậy khẳng định có ý muốn làm hại ngươi.....Ui da......" Âm Dương tiên sinh bất ngờ che mặt, giống như bị ai tát vào miệng.
Hắn oán hận nói: "Tiểu quỷ, ngươi dám đánh gia gia, xem gia gia thu thập ngươi thế nào!" Vừa nói hắn vừa xuất ra kiếm gỗ đào trừ tà, chưa kịp giơ lên liền hét toáng: "Ui da......" Âm Dương tiên sinh kêu một tiếng, bím tóc hắn bị giật ra phía sau, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn lập tức buông kiếm kéo bím tóc lại, mông lại bị đạp một cước. Hắn hoảng hốt nhìn quanh, liền ôm kiếm với đàn trên mặt đất bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa kêu lên: "Tiểu quỷ gia gia, tha cho ta đi, tha cho ta đi a."
Hiểu Tinh Trần thấy hết một màn nhưng chỉ đứng xem náo nhiệt. Y nở nụ cười thật tươi khi nhìn thấy bóng dáng khổ sở chạy đi của vị tiên sinh kia – nụ cười ấy chẳng khác gì làn gió xuân ấm áp.
Từ đấy về sau, danh tiếng vị đạo nhân ngày một lan rộng, mọi người đều dành tình cảm kính yêu đối với ý. Nếu không đi trừ diệt yêu quái, ban ngày y sẽ ngồi đọc sách, lớn tiếng đọc to trong căn phòng yên tĩnh tràn đầy nắng ấm. Ban đêm y sẽ đem ghế ra ngoài hiên ngồi thổi một khúc sáo,mặc kệ trời có hay không có trăng. Dần dần mọi người khắp nơi đặt cho Hiểu Tinh Trần danh xưng Vũ Quang Đạo Nhân. Vị đạo nhân ấy cô độc hành tẩu, du tích thiên nhai, bốn bể là nhà. Ngẫu nhiên một ngày nào đấy sẽ thấy y đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, hoặc biết đâu ở một bến sông vào buổi tối nghe thấy làn điệu chi trúc. Ánh mắt y dù ở nơi đâu vẫn ôn nhuận như nước, không một gợn sóng.