[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 7
Chapter7

Tiếp Tiên Thai xây xong, hoàng đế mừng rỡ liền mở thịnh yến ở trong cung, văn võ bá quan, quý phụ nhân, thiên kim, các tiểu thư đều trình diện; mệt mỏi thì sênh ca vũ nhạc ở trong phòng, nghỉ ngơi đủ rồi thì thưởng hoa nếm rượu, một bộ « thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no » giả dối vô cùng.

Phùng Tố Trinh và Thiên Hương thân là hoàng thân quốc thích đương nhiên cũng trình diện. Mang thương trong người, uống rượu không nên, nhưng không uống rượu thì sẽ khiến người ta sinh nghi, đành phải cực kỳ khéo léo mà nhấp môi vài chén. Ngẫu nhiên có mấy võ quan đến kính rượu, nói là muốn cùng Thừa tướng đại nhân cạn ly, Thiên Hương trước tiên sẽ nhảy ra cứu phu.

"Đừng, để ta uống !"

Có lẽ chuyện này sẽ khiến một nam nhân cảm thấy thật mất mặt, nhưng Phùng Tố Trinh vốn cũng không phải là nam nhân, cho nên, tuyệt không cho rằng bị thê tử đoạt rượu có gì mất mặt.

Chỉ thấy nàng luôn hướng đám võ quan đang vẻ mặt ngạc nhiên mà cười cười, vừa nho nhã vừa nhẹ nhàng mà nói, công chúa tửu lượng cao cũng rất giống phong thái của phụ thân, sau đó, đám quan viên này sẽ hồi thần, một đám tiếp tục nói, không hổ là nữ nhi của Hoàng Thượng, phụ nữ không thua gì đấng mày râu.

"Công chúa, đừng uống nữa."

Tiễn bước một đám người kính rượu, Phùng Tố Trinh lo lắng đối Thiên Hương bên cạnh mà nói:

"Ta biết nàng ngàn chén không say, nhưng dù sao uống nhiều hỏng việc, tự mình tiết chế một chút."

Thiên Hương thở hắt ra."Ngươi nghĩ rằng ta muốn uống sao ? 'Có thể uống' và 'thích uống' chính là hai thứ hoàn toàn bất đồng."

Từ khoảng cách này vẫn có thể ngửi được hương rượu, nhưng đôi mắt nàng vẫn thanh minh, mồm miệng lưu loát.

Hai má có chút say mà ửng đỏ, làm tăng thêm vẻ nhu mị mà ngày thường hiếm thấy, một chút cũng không có vẻ gì là thất thố mất mặt sau khi uống rượu.

Phùng Tố Trinh thoáng nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của nàng như vậy, nhưng lại cảm thấy rằng trong lòng chỗ nào có chút phát ngứa, nàng tự giễu mà lắc đầu, nghĩ rằng là do chính mình say rồi.

"Nàng xem cặp mắt của quốc sư kìa, trừng đến nỗi tiểu sinh đây thực sợ hãi."

Phùng Tố Trinh giả vờ ngữ khí run rẩy.

"Đợi lát nữa, nếu hắn thú tính đại phát, nương tử nên bảo vệ tốt trinh tiết của ta a."

"Đứa ngốc." Thiên Hương nở nụ cười, mày giãn ra."Bất quá chỉ là một con tạp mao cẩu, lại phải sợ hắn cắn ngươi hay sao ?"

"Hắn cắn ta rồi, nàng còn cần ta hay không ?" Phùng Tố Trinh khuôn mặt dựa sát vào, ánh mắt đáng thương hề hề, giống như lo lắng bị người vứt bỏ.

Thiên Hương mặt càng đỏ hơn, đôi mắt nguyên bản trong trẻo giờ đây hiện lên doanh doanh nhu tình, cười mắng: "Vì sao ngươi đêm nay chỉ toàn nói ra mấy lời ngu ngốc."

Tối nay, lo lắng cho thương thế của Phùng Thiệu Dân, đây vẫn là lần đầu tiên nàng có thể lộ ra tươi cười thả lỏng.

Nếu không sợ chuyện Phò mã bị thương sẽ bị quốc sư phát hiện, vốn Thiên Hương muốn từ chối phụ hoàng, không muốn để cho Phò mã tham dự yến hội.

Phùng Tố Trinh thấy nàng cuối cùng cũng nở nụ cười, chính mình cũng yên tâm không ít, điều chỉnh sắc mặt, quay về vẻ mặt nghiêm nghị ngày thường.

Nàng nói: "Ta thấy kém không nhiều lắm ( yến hội ) cũng sắp kết thúc, vừa rồi đã cùng phụ hoàng công đạo qua, nàng có muốn hồi phủ không ?"

Thiên Hương gật đầu."Có thể mau chóng trở về là tốt nhất, thương thế của ngươi cũng nên đổi dược."

Công chúa, nàng đối xử với ta thật tốt quá.

Phùng Tố Trinh hốc mắt vi nhiệt, vì thấy Thiên Hương lo lắng cho sức khỏe của nàng mà cảm động, cũng vì chính mình không cách nào báo đáp mà áy náy.

Nàng như thế nào nói nên lời, ngay lúc công chúa ở bên cạnh mà lo lắng cho nàng, nàng kỳ thật vẫn nhìn về Lý Triệu Đình ở phía đối diện, nghĩ đến hắn vì sao không mang Lưu Thiến tham dự, nghĩ hắn vì sao hướng nàng mỉm cười, nghĩ hắn hiện tại nhìn chính mình lại nhớ tới ai ?

Phùng Tố Trinh a, nàng thực nên xuống địa ngục.

Nàng nói không nên lời.

"Như vậy, chúng ta đi thôi." Mỉm cười, nàng chỉ có thể lấy thân phận Phùng Thiệu Dân, mang cho Thiên Hương nhiều nụ cười nhất.

31**

Thiên Hương sau khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười kia một hồi, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng mà đặt ở trên khuôn mặt trắng nõn."Ngươi vất vả rồi."

Không phải hỏi mà là khẳng định, ngữ khí chất chứa thương đau.

Chỉ có một mình Phùng Tố Trinh mới biết được, vị công chúa điêu ngoa tùy hứng này kỳ thật cũng ( biết đối đãi với người khác ) rất ôn nhu.

Đây là loại đặc quyền mà một người thân là trượng phu, thân là Phò mã của Thiên Hương mới có được, vậy nhưng, lại bị mình chiếm đoạt, lấy thân phận của một nữ tử mà thừa hưởng, mà đánh cắp hết thảy tốt đẹp.

Phùng Tố Trinh ý cười trên mặt không thay đổi, chính là trầm mặc lắc đầu.

Hai người rời đi, có một bóng người cũng theo các nàng rời khỏi đại sảnh.

So với cảnh ca múa ồn ào trong phòng, bên ngoài hành lang là một mảnh đông tịch yên lặng, hồ nước thanh lãnh, gió thổi qua, gợn sóng dập dờn.

Đến chỗ rẽ, không có binh lính canh giữ, Phùng Tố Trinh và Thiên Hương đều dừng bước chân, khéo léo xoay người.

"Quốc sư không phải là đổi tính đó chứ ? Khi nào thì lại có hứng thú muốn theo dõi người khác ?"

Hai tay chắp sau lưng, quan phục Thừa tướng quý cẩm xa hoa, đem cỗ khí chất cao phong thanh lĩnh của Phùng Tố Trinh tô điểm thêm hào hùng oai phong. Ánh mắt có chút cao ngạo, có chút khinh bỉ, còn có chút giễu cợt, phiền lòng.

Quốc sư cũng không phải đèn cạn dầu, hắn không chút nào để ý liền đã đi tới.

"Ta thấy công chúa và Phò mã nhanh như vậy đã muốn về, cho nên, muốn đến đưa tiễn thôi mà."

"Chồn chúc tết gà." Thiên Hương khẽ gắt, không muốn để người nghe thấy.

"Ai, quốc sư vì sao lại không hiểu phong tình như thế ? Thiệu Dân đang muốn cùng công chúa chung vui cảnh đẹp hoa đêm mà."

"Phải a, ngươi cứ muốn chen chân xem náo nhiệt sao ?"

Thiên Hương nhíu mày, lo lắng đến vết thương của Phùng Thiệu Dân sẽ trễ giờ thay thuốc. Thật là, còn không mau cút đi!

"Quấy rầy đôi vợ chồng ân ân ái ái, thật sự là có lỗi quá." Quốc sư khiêm tốn mà khom lưng.

Phùng Tố Trinh nhãn thần nhất lẫm.

Quả nhiên, quốc sư lấy tốc độ không kịp chớp mắt mà đánh một chưởng hướng về phía cánh tay phải của nàng. Nếu muốn đỡ phải dùng tay trái, mà như vậy chắc chắn sẽ khiến miệng vết thương vỡ ra, đến lúc đó chẳng phải là lộ tẩy hay sao ? Không đỡ thì phải nhận một chưởng này, nghĩ như thế nào đều không cam lòng. Bất quá ──"Ba" ── một tiếng vang do một vật thể cùng bàn tay va chạm mà tạo ra. Bàn tay của Quốc sư ngừng ở trước cánh tay của Phùng Tố Trinh, trung gian được ngăn cách bởi thanh cam giá của Thiên Hương.

"Ngươi muốn làm gì vậy, nhìn thấy phụ hoàng không ở đây, liền muốn khi dễ Phò mã nhà ta ?"

Thiên Hương tuy rằng trong lòng giận dữ, nhưng ở mặt ngoài vẫn là mở miệng vui đùa.

Phùng Tố Trinh hai tay vẫn chắp ở sau lưng, chỉ cười không nói.

"Công chúa hảo công phu, không hỗ từng là hồng nhan tri kỷ của Nhất Kiếm Phiêu Hồng kia, nói vậy hắn đã dạy nàng không ít thứ này nọ rồi đi ?"

Quốc sư thu chưởng, châm chọc mà nói:

"Cũng không hiểu mấy thứ gì đó hắn giáo, Phò mã liệu có năng lực làm được hay không."

"Ngươi ──" Khuôn mặt đỏ lên, Thiên Hương nghe không hiểu lão tạp mao là đang chỉ nàng và Kiếm Ca Ca có cái quan hệ gì không thể cho ai biết.

Phùng Tố Trinh lúc này mới mở miệng:

"Quốc sư nói không sai, Nhất Kiếm Phiêu Hồng quả thật là vị hảo tri kỷ của công chúa. Ngày trước, công chúa trúng độc, cũng phiền hắn giúp đỡ rất nhiều, một người « trung nghĩa hiệp sĩ đại dũng đại vũ » như thế, Thiệu Dân thật sự là cảm thấy không sánh bằng... A."

"Phò mã khéo nói rồi, ngươi cũng có võ công thâm hậu mà, độc Phò mã của công chúa ắt là cũng giúp đỡ không ít."

So với ngữ điệu văn nhã lẫn chút lười nhác của Phùng Tố Trinh, lời của quốc sư lại có vẻ hung ác lẫn cứng nhắc không ít.

"Ta là trượng phu của công chúa, mặc kệ giúp đỡ bao nhiêu cũng đều là không đáng nhắc đến. Nhưng, kẻ dám can đảm hạ độc... Thật không hiểu là người phương nào."

"Phò mã, kẻ hạ độc đương nhiên không phải người, là cẩu... Ta xem a, vẫn là con tạp mao cẩu mà !"

Thiên Hương mi vĩ cố tình liếc mắt nhìn thoáng qua quốc sư một cái, người nọ lập tức nộ khí dâng trào.

"Nàng ──"

"Quốc sư, công chúa nói cũng không sai a, tên đả thương công chúa này, không phải là một con cẩu « dám làm dám chịu », mà chính là một con súc sinh « trong lòng không có Hoàng Thượng »."

Phùng Tố Trinh đạm cười, nghi hoặc mà hỏi:

"Chẳng lẽ quốc sư không đồng ý ?"

"── Hừ."

Biết rằng nói không lại hai người, quốc sư tức giận bỏ đi.

Thiên Hương nhưng cũng không vì lần thắng lợi này mà vui vẻ bao nhiêu, vẫn là vẻ mặt muộn muộn bất nhạc.

Cư nhiên ám chỉ nàng và Nhất Kiếm Phiêu Hồng có cái loại quan hệ không trong sạch, lão tạp mao này lục căn không thanh tịnh, vậy mà còn tự xưng là người tu đạo này nọ ?

*六根 lục căn, chỉ mắt, tai,mũi, lưỡi, thân, ý thức

"Thiên Hương, để cho ta xem tay của nàng."

Phùng Thiệu Dân ngữ khí bình thản, nhẹ nhàng, một đôi hắc mâu trong đêm tựa như ánh sao lấp lánh.

Thiên Hương cong môi, vươn tay trái ra.

Nghe đến một tiếng thở dài.

"Ta là nói tay kia, tay vừa cầm cam giá."

Thiên Hương cắn môi, chậm rãi vươn tay phải ra.

Lòng bàn tay là vết trầy xước do ma sát với thanh cam giá, chảy ra một chút huyết, như một dòng suối nhỏ lướt qua cổ tay. Thiên Hương võ công không kém, nhưng quốc sư hiển nhiên nội lực rất mạnh, đón lấy một chưởng đó cũng phải trả giá một chút đại giới.

Phùng Tố Trinh nâng tay nàng lên, hướng bàn tay thương tiếc mà thổi mấy hơi, Thiên Hương cảm thấy có chút nhột, liền ha ha bật cười, tiếp đó lấy khăn ra, băng bó đơn giản cho vết thương này.

"... Đau không ?"

Lắc đầu.

"Cám ơn nàng."

Thiên Hương mỉm cười, mặc kệ vết thương trong lòng bàn tay, bắt lấy tay Phùng Tố Trinh kéo đi.

"Hồi phủ đi." Nàng nói, một bộ thoải mái.

32**

Nhưng tiết mục tối nay cũng chưa kết thúc hoàn toàn, chỉ thấy Lý Triệu Đình từ phía sau đuổi tới.

"Phùng huynh, Phùng huynh !"

Phùng Tố Trinh ngây ra một lúc, trong lòng không nhịn được run rẩy, phảng phất quay về những ngày từng có cùng người này.

Chính là thanh âm quen thuộc như vậy khiến cho lớp ngụy trang Phùng Thiệu Dân của nàng sắp sụp đổ, chỉ sợ là, cả đời này cũng không quên được hắn.

"Công chúa." Lý Triệu Đình hữu lễ mà hướng Thiên Hương thi lễ, công chúa lại tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, khiến hắn khó hiểu.

"Lý huynh, có chuyện gì ?"

"A, không có gì..." Lý Triệu Đình vẫn như mọi khi, ngại ngùng mà nói: "Ta thấy nhị vị rời đi, quốc sư cũng vội vàng rời tiệc mà đi theo, lo lắng hắn là tới quấy rầy hai vị, cho nên, cùng lại đây xem xem."

Thiên Hương hừ một tiếng."Phiền toái đã đi tìm."

"A?"

"Như lời công chúa nói. Nhưng đừng lo, quốc sư mới vừa rồi đã rời đi." Phùng Tố Trinh cảm kích mà mỉm cười, ôn nhu nói: "Đa tạ Lý huynh đã quan tâm."

Lý Triệu Đình xấu hổ cười nói "đâu có"."Một khi đã như vậy, hạ quan sẽ không quấy rầy công chúa và Phò mã. Hạ quan cáo từ."

Bước chân của hắn xiêu vẹo khiến Phùng Tố Trinh có điểm lo lắng mà nhìn nhìn.

Quả nhiên, xoay người đi chưa được mấy bước, Lý Triệu Đình thiếu chút nữa đã bị chân của chính mình xô ngã. Phùng Tố Trinh buông tay công chúa, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn.

"Triệu Đình, không có việc gì đi ?"

"Không có việc gì, không có việc gì." Gượng cười vài tiếng.

"Ngươi không biết uống rượu, nên đừng uống nữa." Phùng Tố Trinh than nhẹ, khẩu khí ôn nhu."Nếu không trở về, tẩu phu nhân nhất định sẽ mắng ngươi một trận."

" Ta không uống bao nhiêu, lần trước say mèm đã biết ngoan ngoãn rồi." Lý Triệu Đình cười khổ, nhớ tới nhưng lại đem Phò mã xem là cái người đã chết ở trong lòng mình mà kể lể.

Phùng Tố Trinh thâm thâm nhìn hắn, ánh mắt u buồn, mà Lý Triệu Đình cũng thế, tầm mắt hai người âm thầm trao đổi ở trong không trung, hai bên đều nan dĩ ngôn dụ.

"Phò mã."

Thanh âm của Thiên Hương.

Phùng Tố Trinh như sấm bên tai, lập tức lui lại mấy bước, cùng Lý Triệu Đình bỏ ra khoảng cách mà nếu lấy thân phận hai nam nhân mà nói thật sự là quá mức thân mật.

Nàng cúi đầu nhìn đến tay của mình, không có dũng khí tiếp tục nhìn vị nam tử đã từng ràng buộc trái tim nàng, cũng không có mặt mũi xoay người mà đối mặt với vị nữ tử đang thường trú trong khỏa tâm của nàng.

"Công chúa đang gọi ngươi, ta đây trước cáo từ ──" Lý Triệu Đình lúc khom lưng, miệng khẽ thầm thì : "Hoàng Thượng nói, hết thảy chiếu kế hoạch mà làm việc."

Phùng Tố Trinh gật gật đầu, sau đó hít vào một ngụm khí, xoay người đi trở về bên cạnh công chúa.

Tra xét đến ánh mắt phức tạp của đối phương, nàng thì cái gì cũng nói không nên lời, mà Thiên Hương cũng trở nên thực trầm mặc, có lẽ là đang cố suy nghĩ xem cỗ bất an khi thấy Phò mã cùng Lý Triệu Đình cùng một chỗ là từ đâu mà đến.

Dưới ánh trăng, thân ảnh hai người trở về là xa cách như vậy, không còn có nửa điểm giao nhau.

ệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệ

"Hoàng Thượng nói, hết thảy chiếu kế hoạch mà làm việc."

Trong thư phòng, Phùng Tố Trinh đi qua đi lại, suy nghĩ rối rắm về hoàng đế và triều đình. Xem ra Hoàng Thượng là tâm ý đã quyết, muốn Thừa tướng đám người ấn theo kế hoạch mà làm việc, mà chính mình cũng muốn ấn kế hoạch của chính mình với Tiếp Tiên Thai.

"Có binh thì có quyền..."

Nàng giơ binh phù lệnh bài trong tay, hoài nghi hoàng đế có thật lòng tín nhiệm vị con rể là nàng như thế ? Đem quyền lực thống lĩnh binh mã trong thiên hạ đều giao cho nàng, cũng không sợ nàng nuôi binh dưỡng mã, sau đó tạo phản ?

Hoàng đế đem binh quyền giao cho nàng, tỏ vẻ hắn cũng không tin tưởng sự trung thành của quốc sư, một khi đã như vậy, vì sao vẫn cố ý xây Tiếp Tiên Thai ?

Vì để cho chính mình trường sinh bất lão, cho dù có thể nguy hại đến vận mệnh của con cái mình, thậm chí là cả thiên hạ này, cũng xứng đáng sao ?

"── Cho nên, trẫm mới vội vàng giúp Thiên Hương tìm Phò mã. Người này phải thông minh đến có thể phá giải bất kỳ nan đề nào, người này phải cường tráng đến có thể đả đảo bất kỳ địch nhân nào, người này càng phải cao ngạo, cao ngạo đến tuyệt không cho phép chính mình mang danh phản bội. Phù hợp những yêu cầu này, trẫm mặc kệ đối phương có xuất thân lai lịch gì, gia môn thân thế nào, thậm chí là.. giới tính."

Ngày được trao binh phù lệnh bài, Phùng Tố Trinh nghe hoàng đế thuyết minh, trong lòng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Nếu đám người Vương công công hoài nghi giới tính của Phùng Thiệu Dân, lời đồn rằng nàng và Thiên Hương chưa đồng giường từng không truyền mà lưu ở trong nhân gian, hoàng đế sẽ có loại ngôn luận này cũng liền đương nhiên.

Nhưng hắn chính là còn nghi vấn mà thôi, cũng chưa đến mức tin tưởng.

Nếu không, nghĩ đến hắn đường đường là vua của một nước, tuyệt đối không thể có thể dễ dàng tha thứ chuyện chính mình không biết nhìn người, ngay cả nam nữ cũng phân không ra, liền khâm điểm một nữ Phò mã.

Hơn nữa gần đây, quan hệ giữa Thiên Hương và nàng ngày càng thân mật, ít nhất ở trong mắt người bên ngoài, hai người bọn họ tuyệt đối là phu xướng phụ tùy, vợ chồng tình thâm, lời đồn trước đây cũng liền tự sụp đổ.

"Xin thứ cho nhi thần nói thẳng, phụ hoàng, nhi thần vô luận phát sinh chuyện gì cũng nhất định sẽ bảo hộ cho công chúa, nhưng... Vô luận phát sinh chuyện gì, nếu có chút phù hộ của đương kim Thánh Thượng, vĩnh viễn so với chút sức lực nhỏ bé của nhi thần vẫn hiệu quả hơn."

"Ha hả, Phò mã muốn nói cái gì, trẫm rất rõ ràng. Chờ trẫm luyện được trường sinh bất lão chi thuật, cũng có thể vĩnh viễn bảo hộ Hương nhi."

Những thất bại tiền lệ ( của các triều đại trước đó ) thì sao ? Phùng Tố Trinh lúc ấy nhẫn nhịn loại xúc động muốn gào thét, thấp giọng hỏi: "Phụ hoàng, ngài không thể không xây Tiếp Tiên Thai hay sao ?"

"Không thể."

"......"

"Dân nhi, ngươi là một nhân tài hiếm thấy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, trẫm đã minh bạch, ngươi nhất định có thể chế ngự được đứa nhỏ Hương nhi tùy hứng kia.

Đứa nhỏ này rất đáng thương, mẫu thân của nàng mất sớm, trẫm sau khi đăng cơ cũng tìm không ra thời gian để bồi nàng, nhưng nàng vẫn là hiếu thuận như vậy... Lúc chỉ mới là một hài tử nhỏ xíu, đã biết hỏi phụ hoàng đau đầu hay không, để Thiên Hương đến giúp ngài nhu nhu." Hoàng đế vừa hồi tưởng, vừa cười đến từ ái.

"Ngươi đã từng để cho hài tử kia nhu qua huyệt thái dương chưa ? Kia thật đúng là thoải mái, kỹ thuật cao siêu 吖."

33**

Phùng Tố Trinh xả một mạt cười, gật đầu đồng ý. Dưới tình huống như vậy lại đột nhiên nhắc tới quá khứ của Thiên Hương ; hoàng đế đang tính toán điều gì nàng vốn hiểu rõ.

"Công chúa là người tốt, cũng khéo tay."

"Ai, trẫm già rồi, thiên hạ này phải để lại cho thái tử, nhưng trẫm có thể để lại cho Hương nhi cái gì ? Nàng mặc dù sinh trưởng trong cung, nhưng không hiểu quyền mưu, chỉ có cấp cho nàng một lang quân như ý nhân trung long phượng, một người tìm trong vạn người, bảo đảm nàng được cả đời bình an vô ưu, khoái hoạt đến cuối đời.

Phò mã, trẫm ban cho ngươi chức vị Thừa tướng, cấp cho ngươi thiên binh vạn mã, cho ngươi đội ngũ nhân tài tốt nhất, chính là vì có một ngày ── vì ngày này, trẫm có thể yên tâm bỏ xuống được Hương nhi, đi làm chuyện mình muốn làm. Cho nên, Tiếp Tiên Thai, trẫm không thể không lên."

" Chấp mê bất ngộ... !"

Hồi tưởng đến đây, một Phùng Tố Trinh từ trước đến nay luôn lạnh nhạt bình tĩnh cũng không nhịn được mà nắm chặt song quyền, mắng thầm:

"Còn tự cho là vẫn rất thanh tỉnh, kỳ thật đã sớm hồ đồ, đã sớm vô năng rồi ! Có chuyện gì có thể so với sự an nguy của con cái mình quan trọng hơn ? So với loại trách nhiệm mà thiên hạ này giao cho ngươi lại gấp hơn ? Vạn tuế vạn tuế, chẳng lẽ thực nghĩ đến chính mình có thể thiên tuế vạn tuế, vĩnh sinh bất tử ? Vớ vẩn! Ngu muội! 吖──!"

* thiên tuế vạn tuế, vĩnh sinh bất tử: ngàn tuổi vạn tuổi,sống hoài không chết

Đến cuối cùng cũng mắng không ra cái gì, chán nản gầm nhẹ một tiếng, kết thúc.

"Lần này... Ta sợ là không cứu được phụ hoàng của nàng, Thiên Hương."

Phùng Tố Trinh thở dài.

Ở trong thư phòng lại phiền não mà đi đi lại lại mấy lần, suy nghĩ quẩn quanh chuyện cấu tạo của Tiếp Tiên Thai, bên trong như mê cung lại còn gắn ám khí, không cần nghĩ cũng biết có quỷ, đêm đó cùng Trương Thiệu Dân náo lộng một trận như vậy, cũng chưa nhìn rõ được nhiều ít...... Đêm nay vẫn nên đi thăm dò một lần nữa, một người cũng tiện hành động hơn.

Sau khi quyết định, nàng mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Thiên Hương đang đứng ở ngoài cửa, cùng nàng vừa lúc mắt to trừng mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau.

"Ta nói Phò mã a, dạ hắc phong cao như này, ngươi còn có tinh thần như vậy ?"

Tựa như là cả đời đã đứng ở nơi đây, Thiên Hương tay trái lưu loát xoay tròn cam giá, tay phải vẫn quấn băng gạc trắng- do chính Phùng Tố Trinh vừa rồi đích thân phu dược.

"Thiệu Dân chính là không ngủ được, muốn đi tản tản bộ tỉnh tỉnh rượu." Nàng cười khổ.

Bởi vì vết thương của Phùng Tố Trinh, Thiên Hương trong mấy ngày này đều lưu lại Phủ phò mã qua đêm. Nhưng hai người cũng không đồng sàng cộng miên, phòng của công chúa là sương phòng bên kia.

"Tản bộ ? Hơn nửa đêm trừ bỏ quân cướp giựt, phường trộm cắp, liệu có ai còn thức mà đi dạo sao ?"

Công chúa liếc liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Hóa ra, ngươi làm Phò mã chán rồi, muốn đi làm kẻ trộm để thay đổi khẩu vị sao ?"

"Đâu có đâu có." Phùng Tố Trinh đạm cười, nhàn nhã thoải mái."Cuộc sống có tình thú, sinh mệnh mới xinh đẹp."

"Tốt lắm, ngươi ngay cả lão bà cũng muốn đổi phải không, như vậy càng có tình thú !"

Phùng Tố Trinh vẫn can đảm trả lời: "Ta sợ rằng 'ăn mặn' quen rồi, ăn cháo trắng sẽ không hương vị."

"Phùng Thiệu Dân !" Thiên Hương quả nhiên nhẫn không được bao lâu, tức giận đến giậm chân, hai gò má đỏ bừng."Ngươi dám đổi khẩu vị, ta sẽ gϊếŧ ngươi !"

"Hóa ra là công chúa muốn đổi Phò mã, liền vu oan giá họa cho người vô tội như ta, ác nhân trước cáo trạng 吖."

"Phùng Thiệu Dân ──! !"

Phùng Tố Trinh vẫn cười đến vân đạm phong khinh, phát hiện thật đúng là đã bị công chúa dưỡng thành kẻ kén ăn, thích nhìn thấy nàng vì mấy câu của mình liền tức giận đến đỏ mặt.

Nàng là con gái một, từ nhỏ cùng sư phụ ở trong núi tập võ, tất cả những gì tiếp xúc được đều là cảnh sắc ve ngân chim hót ở chốn núi rừng thanh tịnh. Mà ở nhà, mẹ kế mặc dù đối xử với nàng không tệ, nhưng vẫn luôn tồn tại một bức tường ngăn cách mà cả hai người đều không muốn vượt qua. Theo tuổi tăng trưởng, dung mạo này lại càng khiến cho nàng chỉ có thể giam chân trong nhà, không có cơ hội kết giao với bằng hữu nào.

Nhớ tới Thiên Hương năm đó phẫn thành Văn Xú xông vào khuê phòng của nàng, khiến Phùng Tố Trinh tươi cười không khỏi chuyển thành hoài niệm, nàng nhịn không được mà vươn tay, ôn ôn nhu nhu sờ sờ đầu của Thiên Hương. Người nọ trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, sinh hờn dỗi, không nói lời nào.

Phùng Tố Trinh cười ra tiếng."Nếu ta có một tiểu muội muội, nhất định là giống hệt như nàng đi."

Thiên Hương làm cái mặt quỷ."Ai muốn làm muội muội của ngươi, chảnh chọe !"

Nàng vẫn là không để bụng mà cười một hồi, sau đó, liễm hạ khuôn mặt tươi cười.

"Công chúa, Thừa tướng lão gia Phò mã ta đang muốn đi nhà xí một chuyến đây, có thể nhường đường hay không ?"

"── Ta đi theo ngươi." Thiên Hương khuôn mặt đầu tiên là đỏ lên, nhưng vẫn là cậy mạnh mà phụng bồi.

Nàng sao lại không biết Phùng Thiệu Dân muốn làm cái gì ?

Mấy ngày nay, hắn luôn nghĩ chuyện Tiếp Tiên Thai, chuyện quốc sư, chuyện phụ hoàng, cho dù bị thương vẫn là mỗi đêm lao tâm khổ tứ, bộ dáng như thế lại khiến Thiên Hương vừa sinh khí lại đau lòng.

Cứ tiếp tục như thế, phải điều dưỡng thân thể như thế nào đây ? Không giám sát hắn chặt chẽ một chút, đêm nay hẳn là người này lại một thân một mình xông vào Tiếp Tiên Thai đi !

Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Nàng này không phải đang phi lễ với ta sao? Đi theo một nam tử vào nhà xí, chẳng lẽ nàng muốn làm một tiểu đồng sai vặt ?"

"Làm thì làm, ai sợ ai!" Thiên Hương hung tợn nói:

"Ngươi nếu còn âm mưu dùng kế thoát khỏi ta, ta liền thoát y phục của ngươi, nhìn ngươi một thân trần trụi như vậy, còn như thế nào đi ra ngoài đổi khẩu vị!"

" Được rồi được rồi, ta sợ nàng rồi."

Phùng Tố Trinh khuôn mặt nghiêm túc trang không được bao lâu, lập tức lại bị thái độ của Thiên Hương khiến cho bật cười.

"Muốn theo ta một chuyến hay sao ? Đêm nay nàng đã uống nhiều như vậy, cũng nên tỉnh rượu mới ngủ, miễn cho ngày mai rời giường lại kêu đau đầu."

Thiên Hương khả nghi mà liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó, gật đầu một cái.

Hai người một đường dọc theo lối nhỏ, gió lạnh mùa đông thổi tới, khiến da thịt có chút ấm áp bỗng rét lạnh.

Này tựa hồ là lần đầu tiên sau khi trở thành Phùng Thiệu Dân, Phùng Tố Trinh nhàn hạ dạo quanh Phủ phò mã này, mới phát hiện rằng, hóa ra nơi này cũng có chút vàng vàng trắng trắng của những khóm hoa cúc.

Nhớ tới một sự kiện, nàng mở miệng: "Công chúa, hai bản sách cầm nghệ trong phòng nàng, mấy hôm trước, ta đã mang trả lại cho Cúc phi, mong rằng nàng không để ý thiện tác chủ trương của ta."

"Nga, ta còn suy nghĩ vì sao lại không tìm thấy..." Thiên Hương không có chút nào là kinh ngạc, đương nhiên cũng có một chút phớt lờ."Ngươi có việc tìm Cúc phi?"

"Công chúa quả nhiên trí tuệ."

Phùng Tố Trinh chân thành khích lệ, nói tiếp:

"Vì chuyện Đông Phương Hầu, ta đi dò xét nàng một phen. Ta từng nghĩ tới, nếu Cúc phi biết phụ hoàng nguyện ý phóng nàng một con ngựa, nàng sẽ dừng tay, kết thúc quan hệ với quốc sư."

"Nhưng nàng cự tuyệt, mà ngươi thất bại ?"

" Đúng vậy, thật đáng tiếc."

Thiên Hương đạm đạm nói: "Ta tuyệt không kinh ngạc. Tiểu hoàng tử không phải huyết nhục của phụ hoàng, muốn Cúc phi dừng tay, cũng chính là muốn nàng tự tay gϊếŧ chết hài tử của chính mình."

Phùng Tố Trinh có chút kinh ngạc."Chỉ giáo cho ?"

34**

"Ngươi ngốc mà, còn chưa tin sao."

Thiên Hương nhăn mi, dùng ánh mắt "Người này hảo đáng thương" mà nhìn nàng liếc mắt một cái.

"Cúc phi làm ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả cái chết của Đông Phương Hầu cũng không khiến nàng run sợ mảy may, vậy thì còn có thể là nguyên nhân gì ? Bí mật về tiểu hoàng tử chỉ có thể do một mình nàng bảo hộ, bởi vì đó là cái tội nghiệt dây dưa không dứt của nàng, nếu là thật muốn kết thúc toàn bộ tội lỗi, đương nhiên chính là phải gϊếŧ tiểu hoàng tử đúng không nào. Cúc phi là một nữ nhân ngoài mềm trong cứng, thậm chí cũng có thể lấy nói nàng khá là tâm ngoan thủ lạt, ở trong cung, mấy người có được quyền thế đều là cái dạng như nàng thôi, ta đã thấy nhiều rồi."

"Nàng có sợ hay không ? Thân hãm ở bên trong một đám người tâm ngoan thủ lạt."

"Sợ cái gì, ta chính là Văn Xú đại hiệp."

Thấy được nụ cười minh giải kia, Thiên Hương cũng liền cười theo.

"Nơi này là trong cung, Phò mã, cho dù là người thiện lương đến đâu, nếu muốn an ổn sống sót ở nơi đây, nhất định không thể không biến thành như thế. Ta không cảm thấy bọn họ đáng sợ, chỉ cảm thấy rằng đáng thương ── bọn họ muốn hạnh phúc ở nơi đây, mà ta thì muốn hạnh phúc ở bên ngoài ── nói trắng ra, kỳ thật tất cả mọi người đều tám lạng nửa cân."

Thiên Hương vẫn muốn rời khỏi cung, nhưng bởi vì Phùng Thiệu Dân vẫn ở đây, cho nên, nhất định phải lưu lại. Phùng Tố Trinh ngẫm nghĩ những lời của nàng, trong lòng có chút ngộ đạo, nguyên bản những chỗ mơ hồ khó hiểu cũng trở nên thanh minh. Thiên Hương và Cúc phi đã có thời gian ở chung rất lâu, kẻ khác kinh ngạc chính là, các nàng được người trong cung gọi là « hai người có cảm tình tốt nhất ». Cúc phi ao ước một cuộc sống tự do không gò bó giống như Thiên Hương, mà Thiên Hương thì... Phùng Tố Trinh nắm lấy tay công chúa.

Thiên Hương hẳn là kính nể vị nữ tử « vẫn bảo tồn tâm chí kiên định trong cung đình này » đi. Nàng cảm khái ngẫm nghĩ, mình và hoàng đế đều sai lầm rồi, Thiên Hương không phải không hiểu quyền mưu, nàng là bởi vì rất hiểu biết cho nên mới không muốn sử dụng quyền mưu. Nàng phẩm ưu đức thiện, khinh thường quyền mưu.

"Uy, Phò mã, tới mâu xí rồi." Thiên Hương cười khúc khích, thật thích những lúc như này, tay của mình được sưởi ấm trong tay Phùng Thiệu Dân.

"Vì sao công chúa muốn vào mâu xí ?"

"Công chúa không muốn vào mâu xí, là Phò mã muốn vào mâu xí."

"Phò mã chỉ nói muốn đi mâu xí một chuyến, cũng không nói muốn vào."

"Phò mã chỉ biết giảo biện."

"Công chúa thứ lỗi, Thiệu Dân chính là ăn ngay nói thật."

Hai người bọn họ lại một trận đông xả tây xả. Đi đến cạnh hồ nước, ánh trăng soi sáng, mặt nước đầy ắp một mảnh ngân quang tĩnh lặng.

Phùng Tố Trinh đột ngột hỏi: "Công chúa, nếu nàng là một nam tử, bằng vào tư chất của nàng, ngôi thái tử nhất định là truyền cho nàng. Khi đó, nàng liệu có muốn đoạt được thiên hạ, hay vẫn là giống như bây giờ, chỉ nguyện du sơn ngoạn thủy ?"

"Làm thái tử có cái gì hay, ngươi không thấy thái tử lão huynh của ta sao, 'làm' đến độ bị phụ hoàng của mình đuổi gϊếŧ hay sao ?"

Thiên Hương chán ghét mà cau mũi.

"Ta chưa từng nghĩ tới chuyện có được giang sơn, ta biết chính mình không có năng lực khiến cho dân chúng trong khắp thiên hạ được khoái hoạt."

"Năng lực là có thể bồi dưỡng."

"Nhưng muốn bồi dưỡng đến loại trình độ như ngươi, yếu tố trời sinh là rất quan trọng đi?"

Phùng Tố Trinh mỉm cười."Ta chỉ là một người phụ tá, so với « người sẽ thành vua của một nước » có khác nhau rất lớn. Về phương diện khác, cơ vận cũng rất quan trọng, tỷ như có binh mã, có vũ lực, cũng có thể trở thành hoàng đế."

Thiên Hương suy nghĩ một chút."Ngươi vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Phụ hoàng đã cho ta thiên binh vạn mã, chỉ cần nàng muốn, ta có thể giúp nàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế."

Phùng Tố Trinh dùng khẩu khí không sao cả mà trả lời:

"Tân hoàng đế đăng cơ, Tiếp Tiên Thai và chuyện quốc sư tự nhiên cũng cùng được giải quyết."

"Phò mã, ở trong cung có chút chuyện đùa không thể nói ra miệng, có chút ý nghĩ mà ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ."

Thiên Hương lộ ra thần sắc nghiêm khắc hiếm thấy, nhưng khi nhìn đến vẻ u sầu và mệt mỏi nơi đáy mắt của Phùng Thiệu Dân liền tâm sinh không đành, nắm chặt lấy tay áo của hắn, thoải mái mà nói:

"Lại nói đến, ta mới không muốn làm hoàng đế đâu, lại không có chuyện thú vị gì để làm, chuyện duy nhất thú vị... Đại khái chính là đi tứ hôn cho người ta đi !"

Nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa chính mình và Phùng Thiệu Dân, nàng bất giác mỉm cười.

Nhưng Phùng Tố Trinh lại cười không nổi. Vào tối nay, diễn biến tâm lý khi giáp mặt Lý Triệu Đình khiến nàng tâm loạn như ma, lại thêm chuyện quốc sự rối reng, khiến nàng lại tích lũy một cỗ oán giận buồn bực hiếm thấy.

"Công chúa nói không sai, làm hoàng đế, chuyện thú vị duy nhất chính là tứ hôn. Nghĩ đến Diệu Châu Phùng gia bị tứ hôn, lộng đến vô hậu vô nữ, kết cục nhà bị tịch thu người bị xử trảm, nghĩ đến công chúa như nàng bị tứ hôn như vậy, tổn thương đến nỗi ở ngay đêm thành thân liền mượn rượu giải sầu, đau lòng không thôi ──"

Phùng Tố Trinh trào phúng mà cười, tiếng cười chua xót, thê lương, khổ sở.

"Quả nhiên thú vị !"

Nguyên bản đang đi ở bên cạnh, Thiên Hương dừng bước chân, thân thể Phùng Tố Trinh cũng cương một trận, bừng tỉnh đại mộng.

"...... Thực xin lỗi, ta thực quá phận."

"Ta phải đi về ngủ." Thanh âm đè nén của Thiên Hương từ phía sau truyền đến, không lớn không nhỏ, nghe không ra tâm tình." Một mình ngươi đi mâu xí đi !"

Phùng Tố Trinh không chút động tác, trầm mặc nghe tiếng bước chân của Thiên Hương nhanh chóng rời khỏi hoa viên. Nàng vẻ mặt đau thương mà ngẩng đầu, cảm thấy rằng giống như liền ngay cả ánh trăng bạc trên cao cũng đang cười nhạo nàng ngu xuẩn, ngân quang chói mắt đến hoang mang.

Không bao lâu sau, một thân ảnh đạm sắc bay ra từ Phủ phò mã, biến mất ở một góc tối không người.

ệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệệ

── Phùng Tố Trinh trở lại Phủ phò mã, đã là lúc canh ba.

Nàng cũng không có lập tức quay về phòng ngủ của chính mình, ngược lại, đi tới sương phòng bên kia.

Nếu nói không nhớ mong Thiên Hương thì là giả, hơn nữa đêm nay vẫn là cảm giác khác lạ, Phùng Tố Trinh mặc dù đến Tiếp Tiên Thai vẫn là tâm thần không yên, vì thế đành phải trở về sớm một chút so với kế hoạch dự định.

Nhìn đến ánh nến le lói trong phòng, Phùng Tố Trinh ngâm một tiếng."Công chúa, ta có thể vào trong hay không?"

Không có đáp lại. Tiếp tục chờ một hồi lâu, vẫn là không có ai trả lời. Phùng Tố Trinh đành phải chủ động đẩy cửa đi vào, lúc này mới phát hiện, chiều dài của ngọn nến trên bàn chỉ còn lại cỡ một ngón út, Thiên Hương thì đang an tĩnh tựa vào bên giường, lâm vào trầm thụy.

Sau khi đến gần, nàng liền ngồi xổm bên giường, chú ý tới nước mắt trên gương mặt Thiên Hương, trong lòng đau tích, liền vươn ngón tay nhẹ lau đi những giọt trong suốt. Tay của Thiên Hương đột nhiên nhanh chóng bắt lấy nàng, bốn mắt tương đối, còn chưa mở miệng cũng đã tiết lộ ra tâm tư của hai người.

"Đăng Đồ Tử nơi nào tới, dám đùa giỡn bản công chúa?"

Thiên Hương thanh âm muôn vàn nhu hòa, cánh tay phải một tầng băng trắng bắt lấy tay Phùng Tố Trinh kéo gần lại, không muốn xa rời mà đặt ở bên môi của chính mình.

"Không sợ Phò mã nhà ta gϊếŧ ngươi sao ?"

"Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Phùng Tố Trinh sao lại không rõ chính mình lại một lần nữa đã được công chúa tha thứ ? Nàng rõ ràng đã khóc một mình lâu như vậy, lại vẫn tha thứ cho nàng ( phò mã ). Nàng khiến cho người ta rất đau lòng, Thiên Hương.

" Phò mã nhà nàng là người phương nào, như thế nào lại bỏ mặc thê tử như hoa như ngọc chịu cảnh phòng không gối chiếc ? Thật sự là đáng chết."

35**

"Không cho phép ngươi mắng Phò mã."

Thiên Hương trừng mắt liếc mắt nàng một cái.

"Phò mã tuy rằng chậm hiểu, nói chuyện lại thường chọc người sinh khí, nhưng tội không đáng chết, nhiều lắm phạt hắn « đội cam giá múa vòng lửa »."

"Công chúa."

Phùng Tố Trinh vươn tay còn lại ra, ôn nhu vén tóc nàng.

"Thực xin lỗi, nàng trừng phạt ta đi, nếu như vậy có thể giúp nàng dễ chịu một chút."

"... Ta muốn ngươi đêm nay lưu lại."

Thiên Hương tầm mắt nóng cháy, khiến Phùng Tố Trinh không còn đường trốn. Nhưng thanh âm như vậy lại thập phần yếu ớt, như là tùy thời đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị người cự tuyệt. L*иg ngực nặng nề không lời nào để tả, Phùng Tố Trinh điểm điểm đầu, đứng dậy đem nến trên bàn thổi tắt.

"──Có bị thương hay không ?"

Phùng Tố Trinh lắc đầu, ngồi ở bên giường cởi giày, vừa nói như này: " Cấu tạo bên trong Tiếp Tiên Thai ta đại khái đã thấu triệt, kế tiếp chỉ cần chờ thiết kế đồ của Trương đại nhân, liền có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo."

"Các ngươi thật sự phải làm hay sao ?" Thiên Hương nhìn đến bóng dáng mà lấy thân phận nam tử mà nói thật sự hơi chút gầy yếu.

"Không chỉ có là vì thiên hạ, cũng vì Hoàng Thượng, chúng ta không làm không được. Trong trò chơi này, vô luận là kẻ nào cũng đều không có khả năng rút lui."

"Có đôi khi, ta thật hy vọng Phò mã của ta có thể bình thường một chút."

Phùng Tố Trinh nằm ở bên cạnh Thiên Hương, cười nhạt mà nói:

"Lưu Thừa tướng khi còn sống từng nói, chỉ mong sinh con ngu đần, vô bệnh vô tai sống đến già ── ta cũng từng nghĩ, nếu chính mình cái gì cũng đều không hiểu, có hay không hiện tại đã khoái nhạc một chút?"

"Nhất định rồi, bao ngươi vui đến quên cả trời đất."

Thiên Hương đảo mắt một vòng.

"Nhưng nếu ngươi thật là một người bình thường, hiện tại chúng ta cũng đã không thể nào quen biết, ngươi cũng sẽ không phải là Phò mã của ta."

"Có lẽ... Đối nàng mà nói, đó mới là kết quả tốt nhất."

Phùng Tố Trinh thấp giọng:

"Có lẽ không có sự xuất hiện của ta, nàng đã cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng đến một nơi mà ta chưa bao giờ đi qua, sống hạnh phúc bên nhau."

"... Ai nói ta hiện tại không hạnh phúc ?"

Phùng Tố Trinh quay đầu, cùng Thiên Hương nhìn nhau.

"Lời ngươi vừa nãy đã nói sở dĩ khiến ta sinh khí, không chỉ vì ngươi cư nhiên đến nay vẫn luôn cho rằng ta không bằng lòng cùng ngươi... Kết thành vợ chồng..."

Có chút ngượng ngùng, Thiên Hương lập tức khụ một tiếng, tiếp tục nói:

"Còn có, giọng điệu ngươi nhắc tới một nhà Diệu Châu Phùng tri phủ khiến ta rất không cao hứng. Ta cùng thiên kim tri phủ cũng coi như đã gặp mặt một lần, so với mấy người bên ngoài đồn đại, ta càng rõ ràng nàng sắm vai gì trong câu chuyện xưa đó. Phụ hoàng tứ hôn quả thật đã chia rẽ nàng và ý trung nhân, nhưng này cũng có thể có thể trở thành một loại chuyển biến...... Nàng chết, cả Phùng gia rơi vào thảm án, cũng không phải bởi vì chuyện tứ hôn của phụ hoàng gây ra."

Phùng Tố Trinh biết nàng nói không sai, cũng biết chính mình khi nãy bất quá là giận chó đánh mèo mà thôi. Nhưng nàng vẫn phản vấn: "Như vậy, là bởi vì cái gì ?"

"Ai biết được. Phùng tri phủ làm quan nhiều năm như vậy, có kết thù kết oán cũng là đương nhiên đi ? Về phần Phùng Tố Trinh......"

Thiên Hương dừng một chút, giống như đang cân nhắc có nên nói hay không. Một lát sau, nàng mới nói:

"Nàng là thà chết không lấy chồng, hiện tại thật sự đã chết, nhưng ý trung nhân của nàng thì sao ? Không chỉ làm quan mà còn cưới lão bà, hiện tại một bộ hoàn toàn quên mất nàng... Ta không phải nói Phùng Tố Trinh đã chết thì đối phương sẽ không thể lấy thê, chính là ngẫu nhiên nhìn đến Quạ Đen... Ách, nghĩ đến loại cảnh tượng này, liền cảm thấy rằng Phùng Tố Trinh chết đi rất không đáng."

"Vì yêu mà sống, vì yêu mà chết, không có đạo lý nào là 'có đáng giá' hay không." Phùng Tố Trinh cười chua xót.

"Nếu không phải vì chút khờ dại nhất thời, bất quá chính là vì nuốt không trôi nỗi uất nghẹn."

"Nói đến đây, lúc trước, khi ta biết nhất định phải gả cho ngươi, ta từng nghĩ qua, trước hết gϊếŧ ngươi sau đó tự sát."

Ngữ khí của Thiên Hương không biết là nghiêm túc hay là vui đùa, lại thành thực xuyên thấu, khiến Phùng Tố Trinh dở khóc dở cười."Ta đây chẳng phải là đã tránh được một kiếp ? Đa tạ công chúa đã thủ hạ lưu nhân."

**

"Phải a, nhìn ngươi có bao nhiêu may mắn này !"

Thiên Hương nở nụ cười, tay phải tự nhiên cầm lấy tay áo của Phò mã, thân mình dần dần tới gần, giống như muốn thu nhỏ lại thành một tiểu hài tử bé xíu, chỉ vì muốn chóp mũi có thể chạm đến cánh tay của đối phương.

Ngửi được hương khí thanh nhã trên người Phùng Thiệu Dân, khiến nàng cảm thấy rằng tâm tình bình tĩnh, có chút giống như loại hương thơm mà thời bé khi cùng mẫu thân đi vãn cảnh chùa, nàng đã thưởng qua- nước cam lồ từ trên tay Quan Âm nương nương.

"Không có gϊếŧ chết ngươi thật sự là quá tốt, bằng không sẽ có người luyến tiếc."

"Ai ?" Phùng Tố Trinh theo lời của nàng, bình bình ổn ổn mà hỏi.

"Phụ hoàng của ta a, hắn thích ngươi như vậy ! Còn có Miệng Quạ Đen 吖, hai người các ngươi tốt như vậy."

Định thần, lại vẫn cảm giác trong lòng bàn tay mình túa ra mồ hôi."Công chúa, ta cùng Lý huynh chỉ là... Chơi thân mà thôi."

"Ta biết, hắn nhất định xem ngươi là Phùng Tố Trinh."

Trong thanh âm lẩm bẩm của Thiên Hương tra xét đến một chút bất mãn, nàng đành phải mở miệng nói đùa: "Đừng ăn bậy dấm chua, vi phu nhưng không có « long dương chi hảo »."

"Ai sẽ vì ngươi ăn dấm chua 吖! Ngươi nếu thích Miệng Quạ Đen, kia dĩ nhiên hảo, ngày nào đó, ta sẽ làm nhân chứng cho trận quyết đấu giữa ngươi và Lưu Thiến, nếu ai trong các ngươi thắng liền có thể phân một tay một chân của Miệng Quạ Đen !"

Thiên Hương càng nói càng khí, nhéo lấy cánh tay của Phò mã một cái.

"Nhưng trước đó, ta nhất định phải hưu ngươi trước !"

"Đau, đau, đau ── công chúa nàng đừng nhéo loạn, nhéo đến miệng vết thương của ta thì phải làm thế nào ? Nàng cũng sẽ không luyến tiếc, nhưng phụ hoàng và Lý huynh sẽ luyến tiếc 吖!" Phùng Tố Trinh khoa trương mà oa oa kêu, chỉ kém không có khóe mắt hàm lệ.

"Ngươi còn nói nữa !"

Thiên Hương lớn tiếng, cái tay nhéo người cũng bắt đầu đổi thành xoa bóp.

"Ta cũng sẽ luyến tiếc 吖, ngu ngốc! Ngươi đừng khiến chính mình bị lộng thương, bình thường nhìn ngươi võ công tốt như vậy, kết quả lại đi ức hϊếp kẻ yếu hay sao ? Đường đường cũng là một đại tướng mà lại thụ thương !"

"Ta đã ức hϊếp ai ?" Phùng Tố Trinh một bộ vô tội mà cười khổ.

"Còn có ai ! Ngươi mỗi ngày đều ức hϊếp ta!"

"Này còn oan hơn Đậu Nga... Ta trên người thường xuyên có ô thanh ứ huyết, còn không phải là nhờ cam giá của công chúa ban cho ?"

* Đậu Nga窦娥"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn QuanHán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất"Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyệnkể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu mộtcách oan uổng.Đâylà một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn độngvào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sửký vậy.Nhânvật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tênlà Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không cótiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lênphải làm vợ con trai người mua).ĐậuNga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉcòn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưumanh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 ngườiphụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô,đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cươngquyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trảthù.Mấyhôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độcvào trong bát cháo, rắp tâm gϊếŧ chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Ngabưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyểnbát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồitắt thở.Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giảilên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếngtham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, épnàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịunhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà rađánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cựchình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủđoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử.Trong vở kịch có một màn cảm động lòng người sâu sắc, ĐậuNga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quangiám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì "đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽkhông rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia"; 2. Nếu tôi bị oan,thì "sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi";3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì "từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạnhán trong suốt 3 năm liền".Lờithề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyếtrơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.Nhưngchuyện còn chưa kết thúc, chính là đã ứng với "oan có đầu nợ có chủ". Thái thúĐào Ngột khi đó là vì đã nhận hối lộ rất lớn mới xét xử sai vụ án oan này, vậynên Đậu Nga đời đời kiếp kiếp đều không buông tha ông ta.Trướchết là sau khi thái thú Đào Ngột triều Nguyên chết đã phải vào địa ngục chịu cựchình bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người) vô số lần; vào đời nhà Minh, nhàThanh lại chuyển sinh thành súc sinh bị gϊếŧ mấy trăm lần. Những điều này đềuquá xa xôi và mơ hồ đối với chúng ta, điều thú vị và cảnh tỉnh người đời nhấtchính là, vụ án oan này vẫn kéo dài mãi tận đến ngày hôm nay, Đậu Nga đòi món nợvới ông ta cũng kéo dài mãi đến tận ngày hôm nay. Đào Ngột cuối cùng cũng phảinhận lấy báo ứng đáng có trong dòng chảy luân hồi này.

Lời này là thật. Nghĩ đến Phùng Tố Trinh trước đây dù sao cũng là thiên kim lá ngọc càng vàng, hiện tại phải làm tướng công nhà người ta, thê tử không đối nàng ôn nhu săn sóc còn chưa tính, cư nhiên còn thường xuyên động thủ động cước, thật sự là hổ lạc bình dương, thời vận thay đổi.

"Nếu ta thú chính là Phùng Tố Trinh, nàng nghĩ xem, có phải ta lại càng được an toàn hay không ?"

Không nghĩ tới Thiên Hương không giận mà phản cười, còn cười đến rất lớn tiếng, thực đả thương người.

"Ngươi ? Thú Phùng Tố Trinh ? Bằng suy nghĩ, so với ngươi, Văn Xú đại hiệp ta chính là đã trước một bước cùng tiểu thư của Phùng gia trao duyên rồi, muốn kết hôn cũng sẽ không đến phiên ngươi. Hơn nữa, võ công của nàng so với ta lại càng thâm hậu, dưới ngân uy của nàng, ngươi không phải lại càng chết nhanh hơn ?"

Ngân uy ? Cư nhiên lại nói người ta như vậy ! Phùng Tố Trinh tức giận mà trừng mắt nhìn người vẫn đang cười đến quên cả đất trời -Thiên Hương.

"Nói đến đây... Kỳ thật ta vẫn hoài nghi Phùng Tố Trinh vẫn chưa chết, bởi vì võ công của nàng thật sự rất giỏi, thật sự không có khả năng liền như vậy lựa chọn tự vẫn."

Lời lẩm bẩm tự vấn của Thiên Hương khiến Phùng Tố Trinh khẩn trương giải thích: "Nữ nhân mà, võ công cho dù hơn người thì vẫn phải nghe theo mẹ cha, lần đó được hoàng đế tứ hôn, nàng nếu thực không muốn, nàng ( công chúa ) kêu nàng không chết thì còn có thể làm sao ?"

"Giả chết a !"

36**

Nhịp tim của Phùng Tố Trinh có chút giống như đình chỉ một trận, vội vàng vỗ vỗ l*иg ngực của mình, hoảng sợ không thôi.

"Công chúa, loại chuyện này đừng nói lung tung, kẻo 'chết dở'."

* 'chết dở'. Nguyên tác: 出差子xuấtsoa tử ( lỡ lời, nói sai điều gì )

"Có cái gì gọi là 'chết dở', cái chết thật sự chính là loại 'sống không nổi', hoặc là 'giả chết'..."

*Nguyên tác: 有什么差子好出, 真死的活不了, 假死的话 Hữu thập yêu soa tử hảo xuất, chântử đích hoạt bấtliễu, giảtử đích thoại.

Thiên Hương ánh mắt phức tạp mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phùng Thiệu Dân, cuối cùng dời đi tầm mắt, ngữ khí cũng trở nên thoải mái như trước.

"Lúc trước, ở Hợp Huyền, ta nghe nói có một hoa khôi tiểu thư, diện mạo na ná Phùng Tố Trinh, ta còn trộm nghĩ liệu có phải chính là Phùng Tố Trinh giả trang hay không. Kết quả tuy rằng không phải, nhưng cũng là một đại mỹ nhân."

"Nha, ta biết rồi. Hồng phấn tri kỷ của công chúa, Hồng Diệp tiểu thư phải không."

Phùng Tố Trinh khẽ cười, khiến cho Thiên Hương đỏ mặt, thầm mắng "Không đứng đắn".

"Hồng Diệp quả thật là 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn', ta rất thích nàng, lần sau có cơ hội sẽ cho giới thiệu các ngươi quen biết."

Nghĩ đến cái gì, Thiên Hương uy hϊếp mà nói:

"Ngươi cũng không được phép thích người ta."

"Ta nào dám đối hồng phấn tri kỷ của công chúa mà xuống tay?"

Phùng Tố Trinh cười nói:

"Nhưng nếu nàng ấy thích ta, ta cũng không có biện pháp. Ta cũng không muốn công chúa nhẫn thống cát ái, nhưng ít nhất cũng thỉnh buông tha cho ta một mạng."

* nhẫn thống cát ái: bằng mặt không bằng lòng

"Ta nói nghiêm túc. Ngươi không được phép thích nàng, không được phép thích nữ nhân khác, tuyệt đối không thể."

Thiên Hương nắm chặt lấy tay áo nàng, ngón tay nhưng lại cảm thấy một chút run rẩy. Nàng như thế sợ hãi, như vậy bất an, Phùng Tố Trinh vẫn là lần đầu tiên gặp qua.

Nàng ôn nhu trấn an : "Yên tâm đi, công chúa... Ta tuyệt đối không thể vừa mắt một nữ nhân nào khác."

"Thật vậy chăng ? Chính là..."

Thiên Hương nhìn đến tay của mình đang bắt lấy ống tay áo của Phùng Thiệu Dân, ngữ khí yếu ớt.

"Nàng ấy... Có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn ta, ôn nhu hơn ta, nếu ta là một nam nhân, ta nhất định sẽ lựa chọn các nàng ấy."

"Nhưng ta chỉ thích dạng nữ hài tử hồn nhiên thôi mà."

Nếu ta là nam nhân. Lúc Phùng Tố Trinh mỉm cười, hắc mâu lóe ra loại noãn quang mà Thiên Hương thường thấy.

"Công chúa, đừng tự ti, ưu điểm của nàng càng hơn hẳn những nữ tử khác, cho dù là ngoại hình hoặc hết thảy."

Thiên Hương cuối cùng lộ ra chút cười an tâm. Đột nhiên, nàng cúi đầu, lộ ra vành tai ửng đỏ.

" Thiệu Dân, ngươi có thể hay không......"

Thanh âm rất nhỏ cơ hồ nghe không rõ, nếu Phùng Tố Trinh tới gần thêm chút nữa, có lẽ có thể nghe được nhịp tim kịch liệt của Thiên Hương.

"Có thể hay không, một lần nữa... Hôn ta...... Lần này ta sẽ không ngất nữa, ta cam đoan!"

Phùng Tố Trinh trong lòng phát ra thật dài thở dài. Nàng nghiêng người, tựa như lần đầu tiên hôn môi, một tay nâng cằm Thiên Hương lên. Trầm mặc ngắm nhìn đôi mắt to tròn vẫn đang ngượng ngùng chờ đợi, sau đó chậm rãi cúi đầu.

"... Công chúa, nàng còn nhớ khuôn mặt của Phùng Tố Trinh không ?"

Lúc nói chuyện, cánh môi khẽ chạm, hai cỗ khí tức gần trong gang tấc.

Thiên Hương trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng mạc danh, tựa như sợ hãi, tựa như khó hiểu. Thì thào trả lời: "Đã qua lâu rồi, không còn nhớ rõ."

"Không nhớ rõ cũng tốt." Ở một giây cuối cùng, còn có thể nhìn đến nét cười ôn hòa trìu mến của Phò mã."Không nhớ rõ... Cũng tốt."

Thiên Hương nhắm lại hai mắt, nghênh đón lần thứ hai thân mật cùng trượng phu.

Thêm Bình Luận