Chương 6
Chapter 6
Đêm đó, vì lo lắng cho thân thể của Thiên Hương, Phùng Tố Trinh tự nhiên là lưu lại qua đêm trong Phủ công chúa.
Sáng tinh mơ phải giở một phen công phu mới đem Thiên Hương hống ngủ được, hiện tại chính mình một đêm vô miên, tùy tay cầm một quyển sách, qua lại thong dong ở trong thư phòng, qua hai canh giờ như vậy vẫn là không đổi.
Đêm lạnh như nước, một thân một mình, nàng lại cảm thấy l*иg ngực buồn bực không thôi.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi không phải là đang cố ý khó xử ta sao?"
Hai tay chắp sau lưng, đứng lặng trước cửa sổ, nhìn đến ánh trăng sáng.
"Hại chết ta cũng không sao, làm khổ Thiên Hương mới là vấn đề."
Đột nhiên, nhĩ lực mẫn duệ đã phát hiện ra rằng trên xà nhà có tiếng bước chân người vội vã đi qua, Phùng Tố Trinh nhãn thần nhất lẫm, cầm lấy trường kiếm trên tường, nhảy qua cửa sổ, một bước bay lên nóc nhà, chặn lại đường lui của vị khách không mời mà đến.
Nàng đang cảm thấy buồn bực, hiện tại lại xuất hiện người để trút giận, vì thế liền bày ra âm ngoan diễm tiếu hiếm thấy, không lưu tình chút nào mà bắt đầu tung ra ngân lượng kiếm vũ.
*银亮剑雨ngân lượng kiếm vũ:lưỡi kiếm bay múa liên tục tạo ra ánh sáng trắng, tựa như cơn mưa*阴狠艳笑âm ngoan diễm tiếu:nụ cười xinh đẹp nhưng cũng chứa đựng mối đe dọa không ngờ26**
Người tới võ công không thấp, miễn cưỡng có thể đấu ngang tài ngang sức với nàng, nhưng hình như là băn khoăn quá nhiều, chỉ thủ chứ không tấn công. Qua mười chiêu, Phùng Tố Trinh nhíu mày, có chút luyến tiếc mà thu lại kiếm thế.
"Hóa ra là ngươi."
Che giấu một tia kinh ngạc chợt lóe mà qua, lưu lại trên mặt chỉ còn thần tình thoáng chút khinh thường.
"Ta vừa mới nghĩ đến, ngươi đây là tìm tới cửa để bồi tội sao ?"
Cách đó tám thước, Hắc y nhân bình tĩnh đáp: "Phò mã, người mà bây giờ ngài nên lo nghĩ chính là Thiên Hương công chúa, mà không phải là tiểu nhân."
"Cùng huynh từ biệt chỉ mới mấy tháng, vậy nhưng thật có tiền đồ, khéo ăn khéo nói tựa như là một người khác vậy."
Phùng Tố Trinh vẫn dương dương một mạt cười nhạt, chính là đã không còn vẻ tao nhã ổn trọng thường ngày, độ cong mỉa mai này kết hợp với dung nhan tú lệ lại càng tăng thêm xinh đẹp.
"Ngươi là ai, không cần ta nhiều lời đi."
"Phò mã, ngươi tội gì phải bức người như vậy." Nhất Kiếm Phiêu Hồng thâm thâm nhăn mi.
"── Ta chính là bức ngươi !"
Một thân hắc y, cùng với, thân ảnh bạch bào, lưu loát công kích nhau, kiếm tập đao quang, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi có phải là nam nhân hay không !"
"......"
"Ta trăm phương nghìn kế giúp ngươi và Thiên Hương rời khỏi Diệu Châu, ngươi cho rằng ta là « thiện tâm đại phát » không cần phải hồi báo hay sao ?"
Một trảm. Lưỡi kiếm cắt qua màn đêm, phản chiếu đôi hắc mâu nồng đượm thịnh nộ.
"Ta muốn ngươi mang Thiên Hương rời đi, ta muốn ngươi mang đến hạnh phúc cho nàng, ta muốn ngươi giúp nàng vĩnh viễn khoái hoạt ── ngay cả điểm ấy cũng làm không được, còn nói cái gì là yêu nàng ? !"
"Ta làm không được." Nhất Kiếm Phiêu Hồng bả vai bị cắt qua một đao, chỉ là vết thương ngoài da."Bởi vì ta không phải là trượng phu của nàng."
Đòn công kích của lưỡi kiếm thoáng chốc đình chỉ.
Trên nóc nhà, chỉ thấy một đen một trắng, một nam tử phiêu dật vĩ ngạn nhìn đến đối phương, trầm mặc không nói. Cuối cùng, thiếu niên bạch y phát ra một tiếng thở dài thườn thượt.
Tựa như là xuất thần, Phùng Tố Trinh cúi đầu nhìn đến thân kiếm đã nhiễm huyết trong tay.
"Là ta vừa rồi đã kích động, thỉnh thứ lỗi."
Thanh âm nhược nhược mạn mạn, có chút lười nhác, phảng phất hờ hững.
"Phò mã tâm phiền ý loạn, tiểu nhân giúp ngài trút giận thôi mà."
"Mới nói ngươi có tiền đồ, vậy mà, lại chứng nào tật nấy."
Nàng cười khổ, mống mắt thanh lãnh lại vừa ưu sầu.
"Ngươi nhẫn nhục chịu đựng như vậy, tương lai làm sao có thể chế trụ được Thiên Hương ?"
"Bọn ta... Nàng bảo ta là đừng đi tìm nàng nữa. Nàng đã là hữu phu chi phụ, muốn bọn ta đừng gặp lại nữa."
"Hay cho một câu 'hữu phu chi phụ' !"
Phùng Tố Trinh trong lòng đau khổ, nhưng lại bày ra thái độ khác thường, cao giọng cười to.
"Nhất Kiếm Phiêu Hồng, ngươi xem bộ dáng Thiên Hương bây giờ có điểm nào là giống như một thê tử ? Ngươi thấy ta và nàng ở chung, có chỗ nào là giống với quan hệ vợ chồng bình thường ? Ngươi thấy ta như này, làm sao có tư cách làm trượng phu của nàng ? !"
"Phò mã."
So với nàng kích động, Nhất Kiếm Phiêu Hồng chính là bình thản nói:
"Văn Xú là một người luôn muốn dùng đôi bàn tay của chính mình để tranh thủ hạnh phúc. Nàng trở về là bởi vì nàng muốn trở về, mặc dù ta có thể lưu lại thân xác của nàng, nhưng cũng không giữ nổi tâm của nàng, ta đã không đủ tư cách mang đến hạnh phúc cho nàng ấy."
"Ngươi không thể mang đến hạnh phúc cho nàng, ta không thể mang đến hạnh phúc cho nàng, ha ha, đường đường một thiên chi giảo nữ như nàng, cư nhiên lại rơi vào kết cục như thế !"
*天之姣女thiên chi giảonữ: cô gái xinh đẹp, nhà có điều kiện
Phùng Tố Trinh ách nhiên thất tiếu, một tay ôm lấy khuôn mặt tựa hồ như muốn kiềm chế ý cười, lại tựa hồ như muốn ngăn lại loại du͙© vọиɠ muốn bật khóc.
"Đều là lỗi của ta, từ trước đến nay, vẫn luôn không có biện pháp giúp cho những người quan trọng nhất với mình cảm thấy khoái hoạt, ta mang đến cho bọn họ vĩnh viễn chỉ là bi thương cùng tiếc hận......"
Nàng xoay người, bước chân loạng choạng, không nghĩ qua là sẽ từ nóc nhà ngã xuống.
"Thôi, xuống địa ngục là chuyện ta nên làm, tất cả lỗi lầm cứ để cho ta đến trả đi."
Thân ảnh bạch bào u mị như quỷ, nhẹ nhàng ung dung rơi xuống giữa đêm tối.
Nhất Kiếm Phiêu Hồng tuy rằng cùng Phùng Tố Trinh quen biết không sâu, nhưng hiểu được nàng vốn là tính tình nhu mỳ, đại nộ đại bi như thế ắt hẳn là có nguyên do── hoặc là, sắp sửa làm ra một loại hành động kinh thiên động địa.
*大怒大悲đại nộ đại bi:giận dữ buồn thảm một cách dữ dội
Văn Xú, ta đã không cách nào giúp nàng. Nhớ tới vừa rồi, nhìn thấy Thiên Hương khẽ gọi "Thiệu Dân" trong lúc ngủ say, hắn án trụ miệng vết thương trên bả vai, tay không khỏi càng thêm dùng sức, tựa như là muốn dùng nỗi đau đớn trên thân xác để ời đi nỗi đau trong lòng. Nàng nhất định phải cố gắng duy trì, Phò mã Phùng Thiệu Dân của nàng chắc chắn giúp được nàng.
***
Phủ công chúa, sáng sớm liền vang lên tiếng ồn ào « không chút nào che giấu » của chủ nhân. Hạnh nhi và Đào nhi đi ở trên đường, cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng phỏng đoán nhất định là Phò mã và công chúa lại phát sinh chuyện gì, lại không người có dũng khí đi tra tìm tận gốc.
"Hạnh nhi, nàng nhìn thấy lần này công chúa kêu được lớn tiếng như vậy, không lo lắng sao ?"
"Phò mã ở đó, còn có thể có chuyện gì phải lo ?"
"Còn nói nữa, hôm trước cũng không biết là ai, cư nhiên đem công chúa cột vào trên giường, làm ta sợ muốn chết!"
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Phò mã 吖."
Hạnh nhi thảnh thơi giải thích:
"Công chúa mấy ngày nay thân mình được điều dưỡng không ít, lại được Phùng Phò mã túc trực chăm sóc, tâm tình hảo vô cùng, buổi sáng trước liền hưng hưng phấn phấn nói muốn đi ra ngoài ngoạn tuyết trượng. Phò mã đương nhiên không cho phép, giằng co hơn nửa ngày, Thừa tướng lão gia nhà chúng ta liền nổi đóa, trước lúc vào triều liền trực tiếp đem công chúa trói gô lại, còn nói chờ hắn hạ triều tự nhiên sẽ đến thả công chúa ra. Công chúa mở miệng vừa mắng Phò mã vừa kêu chúng ta thả nàng ra, nhưng chúng tiểu nhân ai dám ? Khối binh phù lệnh bài " Như trẫm thân lâm " trong tay Phò mã vẫn khiến mọi người e ngại mà !"
"Phò mã gần đây không phải rất sủng công chúa hay sao ? Vì sao trong nháy mắt lại biến trở lại bộ dáng giống như trước đây rồi ?"
"Ai có thể rõ người thông minh đang suy nghĩ cái gì."
Hạnh nhi nhún vai."Công chúa cũng là, so với một vị Phò mã « sủng nàng muốn chết », công chúa hình như lại càng thích một Phò mã « cùng nàng đánh lộn cãi nhau », thật khó lý giải"
***
"Ta hận đồ chết bầm, Phùng Thiệu Dân ngươi...... ! ! !"
"Hôm nay lại làm sao vậy? Không phải Thiệu Dân vừa hạ triều liền trực tiếp đến bái kiến công chúa hay sao ?"
Phùng Tố Trinh cười đến vô hại, đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt đầy hứng thú mà nhìn Thiên Hương. Đối phương chính là đang tức giận, ngồi ở trên giường, mắt phượng trợn trừng, hai má ửng đỏ.
"Ngươi nói không giữ lời!"
27**
"Công chúa sao lại nói vậy ?" Nghiêng đầu mà hỏi, một bộ vô tội.
"Ngươi rõ ràng đã đáp ứng rằng hôm nay sẽ cho ta đi ra ngoài ngoạn tuyết trượng !"
"Ta từng nói như vậy."
Phùng Tố Trinh chậm rãi mở cửa sổ, mặt trời ngày đông ấm áp, ánh nắng ôn hòa.
"Nhưng hôm nay không có tuyết rơi, mặt trời còn to và nóng như vậy, khiến tuyết đều tan thành nước cả rồi... Không phải Thiệu Dân nói không giữ lời, mà là lão thiên không nể mặt, nàng muốn ta làm sao bây giờ ?"
"Ngươi, ngươi ── ngươi âm hiểm ! Hồ ly tâm nhãn !"
"Ai, mấy câu này là từ đâu mà ra ?" Phùng Tố Trinh cười đến bất đắc dĩ, khóe mắt cong cong mang ý cười, lại càng tôn thêm vẻ nho nhã.
"Hừ, Phùng Thiệu Dân, ta tên là Thiên Hương, không phải là Khờ Dại. Ai còn chẳng biết Thừa tướng lão gia như ngươi trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngươi đã sớm đoán được hôm nay là ngày nắng ! Ta còn khó hiểu, ngươi vì sao lại đáp ứng nhanh như vậy, hóa ra chính là bởi vì như vậy ! Hừ, tên quỷ âm hiểm !"
* Khờ Dại. Nguyên tác:thiên chân天真
Phùng Tố Trinh rốt cục cũng cười haha ra tiếng. Ngồi xuống bên cạnh Thiên Hương, một tay trấn an mà ôm lấy bả vai của nàng. Thiên Hương tuy rằng trừng nàng liếc mắt một cái, thân thể nhưng cũng không biểu hiện vẻ gì là cự tuyệt.
"Là ta không đúng, ta cùng nàng bồi tội, đừng tức giận nữa."
Nàng sờ sờ trán của Thiên Hương, còn cảm thấy một chút sốt.
"Nhìn thấy hôm qua nàng đã nhu thuận vâng lời như vậy, hôm nay ta cũng sẽ nghe theo lời nàng, như thế nào?"
Thiên Hương cảm nhận được hơi lạnh khoan khoái trong lòng bàn tay Phò mã, thực tự nhiên liền nhắm mắt, dựa sát vào trong l*иg ngực mà nàng chờ đợi đã lâu. Vẻ mạnh mẽ ương ngạnh vừa rồi đều đã tiêu thất, Phùng Thiệu Dân tựa như vầng thái dương đang bên ngoài cửa sổ, khiến nàng cùng lớp tuyết kia tan chảy, chỉ còn sót lại nhu tình như nước.
"... Vậy, ta muốn ngươi cả ngày hôm này đều ở bên cạnh ta, cho dù là Trương đại ca hoặc Miệng Quạ Đen tìm ngươi vừa muốn bàn quốc sự, hoặc là Quốc sư tạo phản, Tiếp Tiên Thai sập, ngươi cũng không được rời bỏ ta."
Phùng Tố Trinh đem ưu thương khóa nơi đáy mắt, chính là cất lên một chất giọng vững vàng thân thiết: "Công chúa, cho dù qua hết ngày hôm nay, ta cũng sẽ không rời bỏ nàng."
Một người « luôn luôn nội liễm cứng nhắc » như Phò mã hiếm khi lại nói ra mấy lời thổ lộ thâm tình thẳng thắn như vậy, khiến Thiên Hương trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nàng vui vẻ ôm lấy người trước mắt, ngay cả mộng cũng chưa từng nghĩ rằng nguyện vọng của mình lại có thể hiện thực nhanh như vậy, không nghĩ tới lưỡng tình tương duyệt lại có thể đơn giản đạt thành như vậy.
Thiên Hương làm sao biết được quyết định trong lòng Phùng Tố Trinh, nàng lại như thế nào biết, lưỡng tình tương duyệt thật là khó như lên trời, huống chi là giữa hai nữ tử ?
Ngoài cửa sổ, dương quang nhảy múa, chiếu lên trên sườn mặt dần dần phủ vây trong lo lắng của Phùng Tố Trinh.
Đây là rơi xuống địa ngục, xin hãy thứ tha cho ta...
Ngang ngược nâng chiếc cằm của Thiên Hương, cúi đầu rất nhanh hôn xuống. Có thể nghe được đối phương đầu tiên là phát ra tiếng kinh hô đầy ngỡ ngàng, chính là rất nhanh liền hòa tan ở trong miệng của mình, đầu lưỡi chạm nhau kết thành bọt nước trong suốt.
Đây là nụ hôn đầu.
Liền ngay cả lúc ở bên cạnh Lý Triệu Đình, nàng cũng luôn tuân thủ ranh giới nam nữ,
trước ngày hôm nay cũng chưa bao giờ nghĩ tới, vào buổi sáng này, chính mình lại có thể ôm thê tử, sẽ ở giữa ban ngày ban mặt, liền cùng nàng ấy làm ra một việc thân mật như thế.
* thân mật. Nguyên tác: 私密银靡tư mật ngân mĩ
Có lẽ, Phùng Tố Trinh từ lúc quyết định trá tử đào hôn, cũng đã vào địa ngục, mãi mãi cũng không thể quay đầu lại.
"... Phò mã..."
Sau khi cánh môi tách rời, Thiên Hương gối lên trên vai nàng, khẽ suyễn khí.
L*иg ngực truyền đến hai loại rung động, một loại thuộc về Thiên Hương, còn có loại tình cảm mà chính mình không cách nào lý giải rõ rằng đến tột cùng là dành cho ai.
Phùng Tố Trinh đôi môi nóng lên, da thịt chịu kí©h thí©ɧ, ngũ cảm trong cơ thể cũng như tên đã trên dây, chỉ chờ phóng đi.
Làm được mà. Nếu là cái dạng này, nếu như là hôm nay, là có thể làm được.
"Thiên Hương, ta đã nghĩ thông suốt chuyện phải nên như thế nào bồi nàng."
Nàng khẽ mỉm cười, vô cùng nhu mị. Cũng không chờ Thiên Hương nghi hoặc hỏi lại, tay liền dao động đến cổ của nàng ấy, tinh tế vuốt ve làn da hoạt nộn.
"... Ngươi muốn, bồi ta như thế nào... ?"
Thiên Hương bị đầu ngón tay kia trêu đùa đến hoang hoang mang mang, tuy rằng thoáng hiểu được loại hành vi này sẽ dẫn tới loại kết cục nào kế tiếp, nhưng lại không phải là rõ ràng chi tiết như vậy, hơn nữa rất sợ chính mình không trải sự đời liền làm ra sai lầm nào đó, trong lòng cũng liền dâng lên một cỗ bất an.
Trừ lần đó ra, Phùng Thiệu Dân đột nhiên cử chỉ phong lưu, hết mực ân cần, nói không cảm thấy kỳ quái thì chính là gạt người, chính là trong lòng ẩn ẩn có một thanh âm nào đó đang nói với nàng, liền theo ý của Phò mã đi, nếu lần này không thuận theo, có lẽ liền không có lần sau.
"... Đang nghĩ gì vậy ?"
Giọng nói ôn nhu của Phò mã gần ở bên tai, cùng với nhiệt khí lướt đến vành tai, đầu óc Thiên Hương bắt đầu trở nên nặng nề. Như thế nào lại ở loại thời điểm này ── Thiên Hương cảm thấy thân thể như nhũn ra, nhắm mắt liền hôn mê bất tỉnh.
"Thiên, Thiên Hương ? !"
Phùng Tố Trinh ngây ngẩn cả người, nhanh chóng ôm lấy công chúa. Đang yên lành như thế nào ngất liền ngất ?
Nàng thở dài, giúp Thiên Hương tựa đầu lên gối, chính mình ngồi ở bên giường im lặng nhìn nàng. Hiện tại nên làm gì mới tốt ? Phùng Tố Trinh lại thở dài. Nàng thích ta như vậy, ta nên làm gì mới tốt ? Ta không có biện pháp khiến nàng hạnh phúc, nàng nên làm gì mới tốt ?
Không ai có thể trả lời vấn đề của nàng. Chỉ có câu nói đêm đó của Nhất Kiếm Phiêu Hồng, quanh quẩn ở trong đầu. Tâm là không cách nào mang đi được. Phùng Tố Trinh khẽ thì thầm, không mang đi được, lại lưu được ── chính là lưu lại bên cạnh ai ?
======================================
Từ sau sự kiện ngất xỉu đó, Phùng Thiệu Dân đã liên tục năm ngày không tới Phủ công chúa. Trong những ngày này, Thiên Hương nhìn thấy người hầu do Phủ phò mã phái tới hỏi thăm trạng huống của công chúa, so với số lần nhìn thấy trượng phu của mình còn muốn nhiều hơn vài lần. Nhưng lần này, cho dù là một người ngang ngược như Thiên Hương, cũng không dám phái người đi thỉnh Phò mã tới đây qua đêm.
Tưởng tượng đến chính mình vô dụng như thế, tại loại thời điểm như thế cư nhiên còn hôn mê bất tỉnh, Thiên Hương luôn tự trách không thôi, xấu hổ vô cùng. Đúng rồi, Phùng Thiệu Dân ắt hẳn là rất tức giận, cho nên, hiện tại tuyệt không muốn gặp nàng. Nhất định là như vậy, hắn nhất định là chán ghét nàng.
Thiên Hương cuộn người trên giường, nhìn đến một đầu giường trống không còn lại, nước mắt không thể khống chế soạt một tiếng liền chảy xuống. Gần đây nàng trở nên thực mít ướt, lo được lo mất, đa sầu đa cảm, quả thực giống như là những thiếu nữ trong các câu chuyện tình ── nàng cắn cắn môi. Vì sao lại chỉ vì một nam nhân mà phải tâm toái thần thương như vậy, nàng đường đường là một công chúa, muốn người như thế nào lại không được ? Một Văn Xú đại hiệp như nàng, muốn cái gì lại không có ?
Chẳng phải chỉ là một trái tim kia thôi sao ?
28**
Thiên Hương thở dài, đem chiếc gối cạnh đó ôm vào lòng.
Đó là chiếc gối mà Phùng Thiệu Dân dùng qu, hắn rất thích, còn nói là có hương vị của cỏ xanh, không giống với loại hương khí nồng đậm mà các nữ tử thường có. Những lời này từng khiến Thiên Hương thở phì phì mà hỏi: "Cái gì mà 'nữ tử thường có' ? Lẽ nào ngươi đã ngủ qua rất nhiều gối của nữ nhân ?"
Phùng Thiệu Dân chỉ cười cười không nói, khiến cho nàng tức giận không thôi ở trên giường, đã nghĩ muốn đánh người.
Nhìn thấy Thiên Hương để ý đáp án như vậy, Phò mã mới dùng tới một câu khiến người ta lập tức ngậm miệng, không nhanh không chậm mà trả lời:
"Dong chi tục phấn nào có cửa ? Cho dù là Diệu Châu tài nữ cũng không bằng một tia phân lượng của nàng trong lòng ta. Mặc dù thế nhân chỉ coi trọng diện mạo của nữ tử, chỉ muốn một nữ tử ôn nhu đảm đang, nhưng nàng vẫn có ưu điểm của nàng ── xem như là nghe vi phu một lần này thôi, Thiên Hương, bất luận tương lai người bên ngoài có nói gì đi nữa, nàng cũng đừng mặc cảm tự ti. Mặc kệ sau này ta có nói gì đi nữa, nàng vẫn mãi là nữ hài tử tốt nhất trong lòng ta."
*dong chi tục phấn 庸脂俗粉: phụ nữ muavui
" Thiệu Dân..."
Nghĩ đến đây, Thiên Hương lại ôm chặt lấy chiếc gối, nước mắt tẩm ướt một mảnh.
"Đừng chán ghét ta, Phò mã..."
***
Khóc cả đêm. Buổi sáng, Thiên Hương một mình ngồi ở trước bàn, hai mắt có chút toan đau, đành phải cái gì cũng không làm, một mình phát ngốc. Tâm đắng, liền ngay cả cam giá ăn vào cũng trở nên đắng, nếu là Phùng Thiệu Dân nói hắn không thích Thiên Hương ăn cam giá, nàng nhất định cũng sẽ đem mấy thứ mình thích toàn bộ biến thành không thích.
Thật là kỳ quái. Thiên Hương vừa ngẩn người, vừa thẩn thờ suy nghĩ. Trước kia, lúc mình thích Nhất Kiếm Phiêu Hồng và Trương Thiệu Dân, vì sao cũng chưa thống khổ như này ?
Nếu bọn họ cũng thích chính mình, vậy là tốt rồi ; nếu bọn họ không thích mình, vậy cũng không miễn cưỡng, mọi người vẫn là có thể là bạn tốt mà, sau đó nếu có gặp mặt trên đường, vẫn là có thể cùng nhau uống trà thân thiết chuyện trò.
Nhưng vì cái gì cố tình đối Phùng Thiệu Dân, đối Phò mã chính là không bỏ xuống được ? Vì cái gì dễ dàng bởi vì nhất ngôn nhất hành của hắn liền thương tâm khổ sở như thế ?
Rõ ràng biết này bất quá là vì hắn xem mình như một tiểu hài tử mà hống lời ngon tiếng ngọt, nhưng vì sao vẫn là nhịn không được mà tim đập chân run, cả ngày hôm đó tâm tình hảo đến mức thường len lén bật cười ?
Thiên Hương a Thiên Hương, nàng còn nói chính mình là « thiên chi giảo nữ tiểu bá vương » sao, ngay cả phụ hoàng cũng chịu nàng một phép, lại không biết hóa ra trên đời này thực sự tồn tại Ngũ Chỉ Sơn chế trụ được Tôn Ngộ Không, đây thực sự gọi là khắc tinh trời sinh, đối thủ định mệnh !
Nàng tự giễu mà cười cười. Xám xịt lạnh lẽo, như than như khóc.
"Nguy rồi, nguy rồi... Hạnh nhi, ngươi thấy công chúa cái dạng này, một khi chúng ta không chú ý nàng liền chạy đi 'táng hoa' đi ?"
"Ta chỉ sợ công chúa nhất thời xốc nổi, lại đi ăn cái Vong Tình Đan gì gì đó."
Hạnh nhi Đào nhi ở bên cạnh đợi mệnh, nhìn Thiên Hương một bộ hồn vía lên mây đều âm thầm lo lắng, rồi lại chỉ có thể châu đầu ghé tai mà trao đổi cảm tưởng.
"Ta nói Phò mã mới giống như là người ăn Vong Tình Đan !"
"... Ta thực không hiểu nổi a, Phò mã rõ ràng cũng rất quan tâm công chúa mà, vì cái gì cứ phải khi nóng khi lạnh như vậy..."
"Hay là có nữ nhân bên ngoài ?"
"Nha, Đào nhi nàng đừng nói lung tung ! Để cho công chúa nghe được, hai chúng ta sẽ bị chém đầu !"
"Vốn là như vậy, bằng không có người nào nam nhân giống như Phò mã đâu, mặc kệ thê tử như hoa như ngọc không đếm xỉa tới, suốt ngày ở bên ngoài không biết làm cái gì !"
"Ngày hôm qua, ta nghe Tiểu Lâm của Phủ phò mã nói, gần đây Phò mã cũng rất ít trở về, vẫn đều cùng Trương đại nhân và Lý đại nhân cùng một chỗ, xem ra triều đình có đại sự sắp phát sinh, cho nên, Phò mã thật sự bề bộn nhiều việc."
"Vừa Trương đại nhân, vừa Lý đại nhân ! Được rồi, Phò mã không phải là có nữ nhân bên ngoài, mà là có nam nhân đi !"
"Ta thấy ngươi cũng giống công chúa rồi, khí đến mức không biết chính mình đang nói cái gì."
Hạnh nhi bật cười, chốc lát sau, Đào nhi cũng cười.
Lúc này, một người hầu vào cửa, quỳ gối trước mặt Thiên Hương, vội vàng bẩm báo:
"Công chúa, người của Phủ phò mã tới, nói Phò mã bị trọng thương, vừa rồi được Cửu Môn Đề Đốc Trương đại nhân đỡ trở về!"
Thiên Hương bừng tỉnh, đứng dậy bắt lấy bả vai của người hầu."Hắn bị thương nghiêm trọng không ? Là bị ai thương đến ?"
"Tiểu nhân không biết, Trương đại nhân cùng Phò mã đều nói không sao, muốn chúng ta không để lộ ra."
" Trương Thiệu Dân này... ( Người) bị thương không phải là ngươi, đương nhiên nói không sao !"
Thiên Hương cắn răng, khuôn mặt tái nhợt mà hô to:
"Chuẩn bị kiệu, đến Phủ phò mã!"
***
"Phùng huynh, thật sự không cần ta gọi ngự y sao──"
Đứng cạnh đầu giường, Trương Thiệu Dân đang mặc thường phục, gấp đến độ đi vòng quanh.
Mà theo lý người phải gấp nên là "người bị trọng thương", Phùng Tố Trinh đã thay kiện y phục nhiễm huyết ô, mặc cẩm bào sạch sẽ, phong thái nho nhã, ngồi ở trước giường, miệng mỉm cười.
"Một khi kêu ngự y, quốc sư chẳng phải sẽ biết đêm qua là hai chúng ta xâm nhập Tiếp Tiên Thai ?"
"Nhưng thương thế của ngươi ──"
"Trương đại nhân, Thiệu Dân là người tập võ, không mong manh yếu ớt như vậy." Phùng Tố Trinh thấy hắn kích động vô thố như vậy, không khỏi mở miệng trấn an.
"Đừng lo lắng. Lại nói đến, ngươi không bị ám khí này gây thương tích đi?"
"Phùng huynh... !"
Trương Thiệu Dân phát ra tiếng hô khẽ giống như là ngao ngán, không biết nên đối vị Thừa tướng trẻ tuổi này như thế nào cho phải.
"Nếu không phải đêm qua ngươi đã giúp ta chắn đi đại bộ phận ám khí, bây giờ ta há có thể sống sót ? Bây giờ ngươi bị thương ra sao ? Đều là lỗi của ta, nếu ngươi xảy ra cái gì không hay, ta phải như thế nào hướng Thiên Hương công chúa công đạo?"
"Ta không sao, Trương đại nhân ngươi cũng đừng nghĩ nhiều."
29**
Phùng Tố Trinh đạm đạm cười, chậm rãi uống một ngụm trà, lại bởi vì vậy mà tác động đến thương thế trên cánh tay.
Mi nhíu một chút, nàng bất động thanh sắc, trong lòng thầm nghĩ, còn tưởng rằng đã cầm máu, xem ra là đã xem nhẹ vị quốc sư âm ngoan độc lạt kia.
May mắn đêm qua nàng phát hiện được sớm, bằng không, Trương Thiệu Dân lúc này sợ rằng đã thành « trung dũng nghĩa sĩ vạn tiễn thứ thân », nàng khó mà ăn nói cùng Hoàng Thượng và công chúa.
Nói đến công chúa... Không rõ nàng có ngoan ngoãn tu dưỡng hay không ?
Tiếp Tiên Thai kiến tạo xong, gần đây chỉ lo cùng Trương Thiệu Dân, Lý Triệu Đình cố gắng tìm hiểu thiết kế bên trong, căn bản tìm không ra thời gian đi thăm Thiên Hương, hy vọng nàng cũng không nên nghĩ rằng mình không ở bên cạnh, có thể giống như ngựa hoang mất cương, bất chấp thân thể, nơi nơi chạy loạn.
Trương Thiệu Dân tựa hồ còn đang nói đến "Thừa tướng là trụ cột của quốc gia, Phò mã còn là công chúa chi phu, vạn kim chi khu, nhất định phải bảo hộ chính mình trước mới được" –mấy loại lời lẽ không trọng yếu, Phùng Tố Trinh đều xem như gió bên tai.
... Không được.
Càng nghĩ càng lo lắng, hôm nay vẫn là tự mình chạy đi một chuyến đi, ít nhất để cho công chúa biết hết thảy đều bình yên vô sự. Phùng Tố Trinh mới vừa đứng lên, một đạo thân ảnh tinh tế thiển lục đạm hoàng đột nhiên xông vào.
"Phò mã, ngươi không sao chứ ? !"
Nhìn kỹ một chút, thiếu nữ hoảng hoảng hốt hốt này không phải là Thiên Hương hay sao ?
Phùng Tố Trinh nhìn đến người nhiều ngày không thấy, bên môi bất giác giơ lên mỉm cười.
"Công chúa, nàng chạy đến gấp như vậy làm gì ? Đến, trước ngồi xuống uống chén nước đi."
Phùng Tố Trinh đưa tay, theo thói quen nghĩ muốn cầm lấy bả vai của Thiên Hương để trấn an nàng, lại quên chính mình mang thương trong người, liên tục hai lần không chú ý, rốt cục miệng vết thương vừa mới cầm máu lại chảy ra máu tươi.
"Phò mã, ngươi đổ máu !" Thiên Hương kinh hô, hai tay cách không khí che chắn cho cánh tay trái dính máu, không dám chạm vào.
"Đừng lo, đừng lo." Phùng Tố Trinh nhịn đau, cười cười hướng Thiên Hương mà lắc đầu.
"Phùng huynh, ngươi trước ngồi xuống đi!"
Người đã bị lãng quên một hồi lâu- Trương Thiệu Dân, nhanh chóng tiến đến, dìu đỡ nàng.
Thiên Hương cũng đi theo bước chân của Phò mã, một mực theo sau mà đi tới trước giường. Không đành lòng nhìn đến vết máu truật mục kinh tâm, đành phải nhìn đến đôi hắc mâu vẫn trong trẻo kia."... Rất đau hay sao ?"
"Hoàn hảo, không phải chỉ là chút thương tích thôi sao ? Nghĩ đến Văn Xú đại hiệp nàng năm đó cũng là đao quang ảnh kiếm mà, chút thương tích ở trong mắt nàng có đáng là gì ? Không có gì đáng ngại mà."
"Ngu ngốc ! Ta bị thương với ngươi bị thương nào có giống nhau ?"
Thiên Hương hiểu được đối phương đang nói giỡn để giúp nàng giải sầu, như thế nào còn có thể mắng tiếp được, âm điệu vừa khinh vừa nhu, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Phùng Tố Trinh nhìn đến khuôn mặt kia, trong lòng rất là cảm động. Thiên Hương là người thứ ba- ngoài phụ thân và Lý Triệu Đình ra- vì nàng đau mà đau.
"Ta không sao... Ngoan, đừng khóc."
Ngón trỏ ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt mình, Thiên Hương lúc này mới phát hiện nàng cư nhiên lại rơi lệ.
Làm sao vậy, còn chưa khóc đủ hay sao... !
Nàng âm thầm mắng bản thân yếu đuối, nói không nên lời, chỉ có thể lặng lẽ mà gật đầu.
Phùng Tố Trinh bất đắc dĩ cười một cái, nghĩ rằng bây giờ hẳn là nên trước một lần nữa băng bó miệng vết thương, chứ không phải là trước vội vàng an ủi Thiên Hương, nhưng không sao cả.
Nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, đau đớn về thân thể vĩnh viễn không thể so sánh được với đau đớn về nội tâm.
"Khụ!"
Trương Thiệu Dân lần thứ hai bị quên đi. Hắn miễn cưỡng xả một mạt cười khổ, khom lưng hành lễ.
"Thừa tướng đại nhân, đã có công chúa chiếu cố ngài, như vậy hạ quan trước cáo từ."
"Làm phiền ngươi, Trương đại nhân."
Phùng Tố Trinh khuôn mặt ửng đỏ, vì cử chỉ hờ hững mà có chút thất lễ của mình và Thiên Hương.
"Ngày mai vào triều, ta chắc chắn sẽ mang đến."
──Bố binh đồ. Hai người trao đổi ánh mắt, cùng nhau hứa hẹn.
"Như vậy, công chúa, hạ quan cáo lui."
Trương Thiệu Dân lại hành lễ, xoay người đi chưa được mấy bước, chợt nghe đến Thiên Hương kêu một tiếng "Trương đại ca". Hắn quay đầu lại, nhìn đến một thê tử trẻ tuổi tao nhã cao quý, đang hướng chính mình mỉm cười mà hành lễ.
"Cám ơn ngươi đã đưa Phò mã về, Trương đại ca."
Không muốn để cho Thiên Hương nhìn thấy tươi cười toan sáp, Trương Thiệu Dân chính là gật đầu, không nói gì mà rời đi.
Phùng Tố Trinh vừa muốn mở miệng nói gì đó, ngón trỏ của Thiên Hương liền khẽ áp lên cánh môi nàng.
"Trước giúp ngươi hoán dược băng bó, lại nói tiếp."
Thiên Hương vừa rồi cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, biết rõ chuyện Phùng Thiệu Dân bị thương là phải giữ bí mật, cho nên, cũng không có hỏi nhiều, chính là mệnh cho người hầu đem dược và khăn sạch đều mang lên.
"Công chúa, ta có thể tự mình làm."
"Xem như ta cầu ngươi, được không?"
Thiên Hương xem ra đã mỏi mệt bất kham, một đôi mắt nguyên bản linh động giờ đây tràn ngập thâm trầm.
"Lần này, đừng tranh chấp cùng ta nữa."
Phùng Tố Trinh chưa từng nghĩ tới công chúa sẽ có loại phản ứng này, l*иg ngực ẩn ẩn phát đau, cũng chỉ trầm mặc mà gật đầu, đem tay áo kéo lên cao, lộ ra cánh tay dài nhỏ đã được băng bó xong, lại chảy ra chút máu. Thiên Hương từ từ tháo bỏ băng vải, cả đời cũng chưa từng ôn nhu như vậy, ngón tay nhưng lại bắt đầu run nhè nhẹ.
Phát hiện nàng sợ hãi, Phùng Tố Trinh không khỏi mở miệng trấn an:
"Không nghiêm trọng như thoạt nhìn như vậy đâu, bởi vì là vết thương da thịt cho nên mới chảy nhiều máu, miệng vết thương cắt qua rất ngọt, sẽ lành rất nhanh."
"Phùng Thiệu Dân, ngươi còn muốn gạt ta... ?"
"Công chúa..."
Thiên Hương nhìn đến vết thương mơ hồ một mảnh, biết rõ đó là kiệt tác do bị ám khí gây ra, không phải cái gì gọi là « đao kiếm bình thường, vết thương phẳng phiu » ?
Thế nhưng ở trong lòng Phùng Tố Trinh, lời này của nàng đã làm dấy lên nghìn tầng sóng lớn, như là đã có một tảng đá khổng lồ bị ném vào, mặt hồ yên ả đã không thể nào tĩnh lặng.
30**
Phùng Thiệu Dân, ngươi còn muốn gạt ta ?
Không biết từ khi nào, Thiên Hương lại phẫn hận nhìn đến nàng, trong miệng thốt ra lời như vậy ?
Hai người, hai loại tâm tư bất đồng, lúc này chỉ có thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không bao lâu sau, Thiên Hương một lần nữa băng bó xong vết thương, nàng nhìn đến băng gạc quấn quanh cánh tay gầy mảnh, thì thào nói:
"Đây là lần thứ mấy ngươi bị thương vậy ? Từ lúc ngươi trở thành Phò mã, phụ hoàng bắt đầu không ngừng giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác bị thương... Ngươi luôn, vì chúng ta mà bị thương."
"Ta thân là thần tử, đang lúc giang sơn xã tắc gặp nguy cấp, lại biết tiểu nhân tặc tử nổi lên loạn ý, tự nhiên là phải dốc hết tâm lực vì Hoàng Thượng. Công chúa, nàng chớ nên canh cánh trong lòng."
"Thực xin lỗi..."
Tầm mắt Thiên Hương chuyển đến trên mặt Phùng Thiệu Dân, Phò mã của nàng, kẻ mệnh khổ đã bị phụ thân của mình loạn điểm uyên ương phổ.
"Đều là phụ hoàng của ta rất hồ đồ, là do đám hài tử của hắn như bọn ta rất vô dụng, cho nên, ngươi mới có thể mệt như vậy, cho nên, ngươi mới có thể bị thương."
"Không phải như thế, Thiên Hương." Phùng Tố Trinh cầm tay nàng, kiên định nói: "Ta cam tâm tình nguyện."
Đúng vậy, cam tâm tình nguyện. Lúc ban đầu có lẽ là tùy tùy tiện tiện se kết một mối nhân duyên, có lẽ ngay từ đầu quả thật là vô cùng không muốn bị cảnh « không trâu bắt chó đi cày », nhưng hiện tại là cam tâm tình nguyện làm vì giang sơn này, vì hoàng thất này mà nguyện trung thành bán mạng. Bởi vì, nếu Phùng Tố Trinh nàng thất bại lần này, thì sự an toàn của Thiên Hương cũng nhất định là khó giữ được.
"Ngươi thực ngốc mà, ngươi thật đúng là ngốc đến không có thuốc nào cứu được."
Thiên Hương tiến đến, lưu luyến mà ôm lấy nàng. Phùng Tố Trinh hai má gối lên trên l*иg ngực công chúa, không khỏi nóng lên.
"Nhưng cố tình ta chính là thích ngươi như vậy... Phùng Thiệu Dân, ta nên làm cái gì bây giờ mới tốt ?"
Phùng Tố Trinh không lời đáp trả. Chính là vươn cánh tay còn lại chưa bị thương, vừa nhẹ nhàng lại vừa vững vàng mà giam giữ thắt lưng của Thiên Hương.
Đối tình yêu, chưa từng có người biết nên làm cái gì mới tốt. Ngay lúc nó phát sinh thì nên làm cái gì ? Ngay lúc nó thay đổi thì nên làm cái gì ? Ngay lúc nó lưu lại trên thân thể một người không nên lưu lại, thì nên làm cái gì ?
Nỗi đau khổ của nữ tử này, nàng đồng cảm, nhưng đồng dạng thân là một nữ tử như nàng, đối phân tình này đã định là không cách nào hồi báo.