Chương 2: Chương 1.1

Đỗ Tiêu Ninh nghiêng đầu suy tư, hắn nhìn nhìn Bao đại nhân, lại nhìn nhìn đứng ở bên cạnh Bao đại nhân Công Tôn Sách.

Đại khái nhận thấy được ánh mắt hắn, Công Tôn Sách hướng hắn lộ ra một cái mỉm cười ôn hòa thân thiện.

Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc.

Tuổi trẻ anh tuấn Công Tôn tiên sinh, gánh nổi được lời ca ngợi này.

Đỗ Tiêu Ninh đôi mắt cong cong, đứng lên hướng Bao đại nhân làm cái vái chào.

"Đại nhân, ta cái gì cũng đều không hiểu, không bằng liền trước làm ta đi theo Công Tôn tiên sinh học tập đi?"

Bao đại nhân có chút ngoài ý muốn, bởi vì Đỗ Tiêu Ninh yêu cầu cùng hắn bắt đầu tính toán không mưu mà hợp.

Bao đại nhân nhìn về phía Công Tôn Sách, tuổi trẻ Công Tôn tiên sinh nhưng thật ra hiền hoà, trên mặt hắn ngậm cười là như tắm mình trong gió xuân, thanh âm cũng tựa sơn gian thanh tuyền thanh nhuận.

"Đại nhân, vậy trước làm Tiêu Ninh đi theo học trò đi."

Vì thế, Bao đại nhân liền cứ như vậy vui sướиɠ mà đánh nhịp, trước làm Đỗ Tiêu Ninh đi theo Công Tôn Sách làm quen một chút hoàn cảnh, sau đó lại giúp Công Tôn tiên sinh đánh trợ thủ linh tinh.

Bao đại nhân thực vui sướиɠ, Đỗ Tiêu Ninh cũng thực vui sướиɠ.

Hắn mặt mày hớn hở mà cùng Bao đại nhân khom người, cảm tạ Bao đại nhân.

Chính là ở thời điểm Đỗ Tiêu Ninh đi theo Công Tôn Sách rời đi Thư Lâu, Bao đại nhân nhìn bóng dáng thiếu niên, chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ thầm: Đỗ Tam người này, vai không thể gánh tay không thể vác, chữ còn viết không tốt, thật là vất vả Công Tôn tiên sinh.

Đi tới cửa Đỗ Tiêu Ninh bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Bao đại nhân.



Thanh niên như sáng tỏ trong vắt mắt phượng hàm chứa ý cười, dường như xem thấu sự tình gì.

Bao đại nhân:???

Đỗ Tiêu Ninh: "Đại nhân yên tâm, Công Tôn tiên sinh vất vả sẽ không uổng phí."

"Cái, cái gì?"

Tuy bình tĩnh như Bao đại nhân, cũng sửng sốt một chút.

Bao đại nhân là thanh quan, một thân chính khí, cương trực công chính, lại không đại biểu Bao đại nhân là căn chày gỗ.

Những người nào phàm là có thể ở triều đình đạt được một vị trí nhỏ, tâm tư thủ đoạn đều không thể khinh thường, trên mặt cười nội tâm chửi má nó đó là chuyện thường, Bao đại nhân cũng không ngoại lệ.

Nhân sinh như diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn.

Bao đại nhân trong lòng nghĩ như thế nào, chưa bao giờ người khác tùy tiện xem một hai là có thể nhìn ra được.

Nhưng lời nói vừa rồi của Đỗ Tiêu Ninh, lại giống như kẻ này có kim tình hỏa nhãn, có thể từ mặt đen như than của Bao đại nhân nhìn đến suy nghĩ trong lòng ngài.

Bao đại nhân có chút vô ngữ, nhưng Đỗ Tiêu Ninh đã đi theo Công Tôn Sách lão sư mới nhậm chức rời đi.

Bao đại nhân nghĩ thầm chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.

Đỗ Tiêu Ninh sao có thể biết suy nghĩ của hắn cái gì đâu?



Đương nhiên không có khả năng.

Liền ở lúc Bao đại nhân cảm thấy Đỗ Tiêu Ninh không có khả năng biết được suy nghĩ gì đó của mình, Đỗ Tiêu Ninh đã đi theo Công Tôn Sách tới một cái sân khác.

"Ở Khai Phong Phủ làm việc, có khi khó tránh khỏi lại ở chỗ này qua đêm, đợi chút nữa ta sẽ kêu Bao Hưng vì ngươi dọn ra một phòng, có khi quá muộn lại không có phương tiện hồi phủ thì có thể ở đây ngủ lại."

Đương kim hoàng thượng trăm công ngàn việc, Bao đại nhân thân là can tướng đắc lực bên người Hoàng Thượng, tự nhiên cũng thập phần bận rộn.

Mọi việc ở Khai Phong Phủ, bất luận lớn nhỏ, đều phải qua Bao đại nhân chủ trì đại cục, tuy nói bên người Bao đại nhân nhân tài đông đúc, nhưng không chịu nổi Khai Phong Phủ việc nhiều.

Khai Phong Phủ mọi người một khi vội lên, làm việc liên tục cũng đã từng có.

Thời điểm làm việc liên tục, cũng không quá chú ý, có ngói che đầu có giường để nằm, liền đã thỏa mãn.

Công Tôn Sách khóe miệng ngậm cười, nghiêng đầu nhìn phía bên người Đỗ Tiêu Ninh, "Có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi ta."

Đỗ Tiêu Ninh đáp lại thực sảng khoái: "Hảo a, vậy làm phiền Công Tôn tiên sinh."

"Chúng ta tuổi xấp xỉ, không cần như thế khách khí, kêu ta Công Tôn là được."

Đỗ Tiêu Ninh biết nghe lời phải, cười đáp: "Được, Công Tôn."

Công Tôn Sách cười cười, lúc này vừa vặn Bao Hưng tới.

Công Tôn Sách công đạo Bao Hưng vài câu, làm Bao Hưng dẫn Đỗ Tiêu Ninh đi quanh Khai Phong Phủ một vòng để nhận biết rõ hoàn cảnh, cũng thập phần vui sướиɠ mà đem Đỗ Tiêu Ninh giao cho Bao Hưng.

Trong nửa canh giờ, Đỗ Tiêu Ninh bị xoay loay quanh : "........."