Chương 12

Nửa đêm tỉnh lại, bỗng nhiên tôi phát hiện có một người đang đứng bên giường mình.

Ánh trăng như nước chiếu xuống người anh, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi anh : “Anh làm sao vậy ?”

Rukawa ôm gối đứng trước giường tôi, anh xoa xoa mắt nói : “Sô pha quá nhỏ.”

Đó là tất nhiên, bởi vì rất hiếm khi có người đến thăm nhà, tôi cũng chỉ mua một chiếc sô pha hai người nho nhỏ đặt ở phòng khách, anh cao gần 1m9, cuộn mình nằm trên đó đương nhiên sẽ không thoải mái.

Lòng tôi mềm nhũn, nếu không thì để tôi ngủ sô pha vậy. Nhưng không đợi tôi lên tiếng, anh đã tự mình trèo lên giường.

“Này ! Anh làm gì vậy ?!!” Tôi thấp giọng gào lên.

Anh chui vào ổ chăn của tôi, hoàn toàn không thèm nhìn tôi, tôi thậm chí còn chưa kịp cản lại, bản thân đã ngủ cùng anh trên một chiếc giường.

Đêm khuya đêm khoắt, trai đơn gái chiếc, ở cùng một phòng, còn cùng ngủ một gường…Mặt tôi nháy mắt đã biến thành quả cà chua đỏ rực.

Tôi uy hϊếp anh : “Có tin tôi đá anh xuống không.”

Anh đương nhiên không tin, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Tôi chỉ cách anh có mấy cm, đó là lần đầu tiên tôi dựa vào anh gần như vậy, gần tới nỗi có thể nhìn rõ từng nếp nhăn trên mặt anh, làn mi hiên ngang của anh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng manh, người đàn ông này sao có thể đẹp trai như vậy, thời khắc nguy cấp này, không ngờ tôi lại còn háo sắc nữa. Hơi thở của anh bao phủ tôi, đó là hơi thở chỉ thuộc về Rukawa, hơi thở ấm áp tựa như lông vũ phất qua mặt tôi, trêu trọc trái tim tôi.

Bỗng nhiên tôi nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng hỏi anh : “Rukawa, sao anh lại muốn tới chỗ này ?”

Tôi bất an chờ đợi, nhưng anh vẫn từ từ nhắm hai mắt lại không nói gì, qua một lúc lâu, anh mới trầm giọng nói : “Muốn nhìn xem em có còn ngốc như vậy không.”

Tôi giãy dụa muốn đứng lên : “Anh mới ngốc rõ ràng anh…”

Sau đó tôi đã không nói nổi nữa, bởi vì bỗng nhiên anh nhẹ nhàng xoay người qua, vươn tay ôm tôi vào lòng.

“Đừng hỏi nữa, ngủ đi.”

Giọng nói của anh như có ma thuật, khiến tôi đánh mất năng lực tự hỏi, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng lại muốn giữ lấy sự ấm áp trong lòng anh, tôi muốn đá anh xuống, lại luyến tiếc, trái lo phải nghĩ, cuối cùng là quên đi, ngủ thôi.

Nhưng mà, tôi không ngủ được, bởi vì đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề.

Tôi tựa vào trước ngực Rukawa, cảm giác được nhịp tim đập điên cuồng của anh, thình thịch thình thịch, nó đập liên hồi, anh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run run, rõ ràng là đang giả vờ ngủ.

Tôi lén nở nụ cười, quyết định không vạch trần anh, sau đấy tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh chìm vào giấc ngủ.

Kế hoạch vốn dĩ của tôi, đó là 5 giờ sáng sẽ đánh thức Rukawa dậy để anh về sô pha trong phòng khách ngủ, vậy thì chuyện chúng tôi ngủ cùng nhau cả đêm sẽ thần không biết quỷ không hay.

Nhưng đến ngày hôm sau tôi mới phát hiện muốn thực hiện được kế hoạch này là quá khó quá khó !

Khó thế nào ? Mọi người thử tới đánh thức Rukawa Kaede xem !

Trước tiên tôi đẩy anh một cái, không phản ứng, lại lay anh hai cái, không có phản ứng, tôi đứng lên đá anh một phát, vẫn không có phản ứng ! Tôi xông tới hét to bên tai anh : “Rukawa ! Cháy !”

Lúc này cuối cùng anh cũng có phản ứng – trùm chăn che tai lại xoay người ngủ tiếp.

Tôi nổi giận, đứng trên giường muốn giật chăn của anh, nhưng anh siết chăn rất chặt, tôi đang kéo bỗng trượt chân ngã một cái lên người anh.

Tôi vừa ngã, anh đã tỉnh lại.

Nếu bạn vừa tỉnh lại đã phát hiện trên người mình có một sinh vật nào đó không rõ, bạn sẽ có phản ứng gì ?

Phản ứng của Rukawa là – cho tên kia một đấm.

Một đấm của Rukawa vừa vung ra, tôi cuống quít né tránh, kết quả giẫm hụt một cái, lúc này cuối cùng Rukawa cũng nhìn rõ là tôi, anh vươn tay ra muốn đỡ tôi, trong lúc bối rối theo bản năng tôi túm lấy góc áo anh, anh cứ như vậy bị tôi kéo lăn xuống giường cùng.

Oành một tiếng, tôi ngã xuống mặt đất, kết quả là phải làm một cái đệm thịt.

Người này nặng bao nhiêu chứ ? Ít nhất 75 kg ! Tôi bị anh đè lên thiếu chút nữa là hộc máu rồi.

“Khốn kiếp ! Anh mau đứng lên cho tôi !” Tôi tức giận hét lên.

Anh rất nghe lời đứng lên, nhưng…chỉ đứng có một nửa…

Chỉ đứng có một nửa có nghĩa là, hai tay anh chống xuống hai bên tai tôi, phần dưới cơ thể còn đè nặng tôi, lúc này tôi chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, sau một lúc lộn xộn cổ áo đã tuột gần xuống bả vai, mơ hồ lộ ra nội y bên trong, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, mũi chạm mũi, hơi thở nhẹ nhàng của anh phất qua mặt tôi, nam trên nữ dưới, tư thế này, thật đúng là khiến người ta xấu hổ…

Chúng tôi dùng tư thế xấu hổ vô cùng này nhìn nhau một giây, hai giây, ba giây….Trơ mắt nhìn mặt đối phương từng chút từng chút một đỏ thành quả cà chua, ngay sau đó tôi chợt nghe thấy tiếng gào hoảng sợ của Ozawa : “Nakamori ! Rukawa lại chạy rồi ! Cậu ta không có trên sô pha…. A a a a a hai người đang làm gì thế kia !!!!”

Tôi ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trong phòng khách, hít sâu một hơi nói : “Ozawa anh hãy nghe tôi nói, sự việc tuyệt đối tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu.”

Vẻ mặt tôi nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt thành khẩn, cố gắng đạt tới vẻ mặt chân thành nhất để gia tăng độ tin cậy, nhưng đổi phương lại chỉ dùng vẻ mặt “cô không cần giải thích tôi hiểu mà” nhìn tôi.

“Lúc đi người này không mang theo cái gì chỉ dắt túi mỗi lá thư của cô, tôi tới đây chỉ là muốn thử một lần, không ngờ cậu ta lại đến tìm cô thật, ài, tôi nên sớm đoán ra quan hệ của hai người không bình thường mới phải, nhưng hai người cũng thật là, sao lại không nói cho tôi biết chứ, mà nói mới nhớ, hai người bắt đầu từ khi nào vậy ?”

Mắt Ozawa lóe ra tia sáng lấp lánh, trông anh ta cực kỳ giống bà tám, tôi phát điên : “Bắt đầu con khỉ ấy đã nói không phải như anh nghĩ rồi !!!”

Tôi xoay người lại gào với Rukawa : “Này ! Anh cũng giải thích chút được không ?!”

Vẻ mặt anh khá là khó hiểu : “Giải thích cái gì ?”

Ozawa vui vẻ : “Cô xem cô xem, chính cậu ta cũng thừa nhận rồi, Nakamori cô cũng đừng giả vờ nữa, tuy rằng làm bạn gái Rukawa thì tình địch có hơi nhiều, khả năng bị tạt axit trên đường cũng hơi nhiều, tỷ lệ bị đám chó săn theo dõi cũng hơi lớn, nhưng nói tóm lại vẫn không tồi đâu.”

Nói xong, anh ta vui vẻ rút điện thoại di động ra : “Tôi phải mau chóng gọi điện cho cha mẹ Rukawa để thông báo mới được, thì ra con trai bảo bối của họ đã có bạn gái từ lâu rồi.”

Khóe miệng tôi run rẩy nửa ngày, quay đầu nhìn lại, không ngờ người nào đó còn bình thản ngồi xem báo.

Tôi giật lấy tờ báo trong tay anh : “Anh mau tới giải thích rõ ràng đi !”

Anh khoanh tay lại bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt : “Không cần, tôi còn lâu mới muốn bị họ ép đi gặp đám phụ nữ phiền phức kia.”

Tôi sửng sốt, thì ra người này chuẩn bị lấy tôi làm bia đỡ đạn ! Quá xảo quyệt ! Đúng là con cáo mà !

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi đang ngồi uống trà ở nhà bà Bolton, bỗng nhiên một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng tôi : Buồn vui lẫn lộn là phần lớn trạng thái con người đều trải qua trong cuộc đời.

Lúc này tâm trạng tôi thật sự là đang buồn vui lẫn lộn, vui là, cho dù ngốc nghếch như tôi cũng có thể cảm giác được, quan hệ của tôi với Rukawa quả thật không bình thường, buồn là, rốt cuộc nó không bình thường như thế nào ?

Lấy đầu óc như trùng amip của Rukawa, anh có thể hiểu cái gì gọi là tình cảm nam nữ sao ? Tôi hoài nghi sâu sắc về điều này.

Bà Bolton cười tủm tỉm rót cho tôi một chén trà xanh : “Ai-chan không cần nghĩ quá phức tạp, Rukawa-san là một người rất đơn thuần.”

Cách đó không xa, Rukawa đang dạy một đám trẻ con bốn năm tuổi chơi bóng rổ trong công viên, chơi bóng ở chỗ nào chứ, căn bản là đang vật lộn, Rukawa ôm bóng, một vài đứa trẻ khác liều mạng giành lấy, một đứa to gan trèo lên vai anh, phía dưới còn có hai tên nhóc mỗi đứa ôm lấy một chân anh, cuối cùng còn có một đứa chuẩn bị lôi tay anh xuống há mồm cắn, Rukawa bị bao vây tứ phía không thể động đậy.

Ngôi sao bóng rổ đứng đầu thế giới, hôm nay lại bị vài tiểu quỷ làm cho nửa bước khó đi. Tôi chỉ vào anh cười phá lên, anh quay đầu liếc tôi một cái, nhưng rất khác ngày thường không hề tức giận, ngược lại vẻ mặt còn rất vui vẻ.

Ozawa bên cạnh chen vào nói : “Đã lâu không nhìn thấy Rukawa vui vẻ như vậy.”

Từ sau khi phát hiện tôi và Rukawa có quan hệ “không tầm thường”, Ozawa ồn ào muốn chuyển tới khách sạn ở, bởi vì “không tiện cho hai người làm hành động nào đó thiếu nhi không nên nhìn”. Lúc anh ta chuẩn bị thu dọn rời đi thì vừa hay bà Bolton đến tìm tôi, vì thế bà liền mời anh ta tới nhà mình ở , dù sao bà cũng chỉ sống một mình trong căn nhà lớn, có người nói chuyện phiếm với bà, đương nhiên bà rất vui vẻ.

Tôi nói : “Nếu quay lại hình ảnh này rồi tung lên mạng, không biết sẽ có bao nhiêu người ngã vỡ mắt kính đấy.”

“Đúng vậy, Nakamori cô không biết, hơn một năm này Rukawa sống không ổn lắm, cậu ta càng ngày càng quái gở, mỗi ngày ngoại trừ tập bóng thì là ngủ, còn ít nói hơn cả trước kia, chúng tôi cũng không biết cậu ta làm sao nữa, bây giờ nhớ lại, có lẽ là vì khi đó cô bỗng nhiên biến mất.”

Lòng tôi bối rối, trong chốc lát không biết nên nói gì.

Ozawa tiếp tục nói : “Cho đến mấy tháng trước, lúc tôi sửa sang lại hòm thư vô tình phát hiện ra thư của cô, tôi đưa lá thư này cho cậu ta, cậu ta hời hợt nhận lấy, sau khi nhìn thấy tên người gửi trên đó, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng.”

Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt khó có lúc nghiêm túc : “Xin cô Nakamori nhất định phải quý trọng cậu ta, Rukawa không phải là một người giỏi biểu đạt, nhưng không có nghĩa là cậu ta không biết hoặc là không chu đáo, cậu ta là người thuộc phái hành động, không nói ra lời, nhưng nhất định sẽ làm được.”

Anh ta tạm dừng một lát, rất có thâm ý nháy mắt với tôi : “Cậu ta ~ rất ~ biết ~ làm ~ đó ~”

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, túm lấy cái đệm dựa ném về phía anh ta : “Cút !”

Rốt cuộc Rukawa cũng thoát khỏi mấy tiểu quỷ kia, anh lau mồ hôi đi tới, vươn tay cầm lấy chén trà của tôi ngửa đầu lên uống ừng ực, cuối cùng anh hỏi : “Hai người đang nói chuyện gì vậy ?”

Ozawa bên cạnh cười đến là gian trá, tôi đỏ mặt trừng anh ta một cái.

Bà Bolton nhấc máy nghe điện thoại, sau khi cúp máy vô cùng phấn chấn báo tin cho chúng tôi : “Con gái bà sinh rồi, là một tiểu công chúa rất đáng yêu !”

“Tốt quá rồi ! Là cô con gái đang sống ở Áo của bà ạ ?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, tuần sau bà muốn đi thăm con bé.”

“Nghe nói phong cảnh ở Áo không tồi, cháu muốn đi với bà ạ.”

Ozawa nhấc tay : “Tôi cũng muốn đi ! Dốc trượt tuyết ở đó là đẳng cấp thế giới đấy, Rukawa cũng đi đi, dù sao tôi đã thông báo với giới truyền thông là cậu bị chấn thương cần thời gian dài nghỉ ngơi rồi.”

Rukawa gật đầu đồng ý, vì thế hành trình cứ được định sẵn như vậy.