Sáng sớm, Carol vì nhớ nhà mà không ngủ được, nàng bước ra ngoài hướng sông Nile đi đến. Nhìn sông nước mênh mông mà hô to “Ta phải về nhà! Ta muốn về nhà!” Chân chính Asisu bắt nàng về cổ đại rồi ném ở thôn này, có lẽ Asisu cho rằng binh lính sẽ gϊếŧ chết nàng. May mắn, nàng gặp gỡ hai người mẹ con tốt bụng Sechi và Sephora. Nhưng là Jimmy và Ryan ca ca còn đang chờ nàng về. Bây giờ bọn họ chắc chắn đang tìm kiếm nàng khắp nơi. Nàng rốt cuộc phải làm gì để có thể trở về?
Rơi lệ đầy mặt, Carol hét to, muốn giải tỏa cảm xúc. Phương xa, một bóng dáng anh tuấn nghe thấy liền xoay người lại. Carol giật nảy mình. Không tốt, tóc của ta không che, mặt cũng không đắp bùn. Làm sao bây giờ? Thân ảnh kia đang nhanh chóng bước về hướng này, Carol phát huy hết thể lực mạnh mẽ vốn có của sinh viên khảo cổ chạy vụt đi, bỏ trốn mất dạng
Menfuisu từ xa đã nhìn thấy một nữ tử trắng nõn có mái tóc màu hoàng kim liền sáng ra đã hưng phấn nói cho ta. Ha ha, đứa nhỏ này lần đầu tiên đối nữ nhân sinh ra hứng thú. Đây là dấu hiệu rất tốt.
Lúc này Carol đang cực kỳ sợ hãi mà chuẩn bị trốn đi. Ở Ai Cập mà phát hiện có người ngoại quốc lai lịch đáng nghi thì sẽ rắc rối to, có khi còn dính dáng tới tử tội. Nàng không thể để liên lụy đến hai mẹ con Sechi. Nàng nghĩ muốn vượt qua sông Nile để tìm một nơi trốn an toàn. Sephora lo lắng một người không biết rõ địa phương Ai Cập như Carol hẳn sẽ lạc đường nên bảo Sechi đi theo nàng đến tận nơi an toàn mới được. Carol không từ chối được hảo tâm của bà nên đành phải đồng ý.
Menfuisu sau khi làm xong chính vụ liền hưng trí bừng bừng ra ngoài. Ta yên lặng đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Menfuisu đi xa, nỗi lòng ngàn vạn. Có Asisu trí nhớ ta, cũng không lại là Asisu, nhìn Menfuisu nhanh chóng tìm kiếm hạnh phúc, trong lòng nhảy lên một cảm giác chua xót. Nam hài kia từ nhỏ đã cùng ta lớn lên lập tức sẽ tìm được người trong lòng. Ta đột nhiên có cảm giác sợ hãi, sợ từ nay về sau khi Menfuisu có Carol rồi thì địa vị của ta trong lòng hắn sẽ không quan trọng nữa
Minue tiến lên phía trước “Asisu bệ hạ!” Ta bi thương quay đầu “Người mẹ sông Nile vĩ đại của Ai Cập thổi hơi thở tới đây để nói cho ta biết, từ giờ Ai Cập sẽ bất ổn” Minue nhìn ta, trong ánh mắt ánh lên sự kiên định “Asisu bệ hạ, người không cần bất an. Ta sẽ bảo vệ người” Nhìn nam nhân này, ta đã biết vận mệnh đã an bài hắn cả đời này yêu ta
Ta mỉm cười “Cảm ơn ngươi, tướng quân Minue” Chân thành xoay người rời đi
Minue mê muội nhìn theo nữ vương trước mắt rời đi. Làn váy lay động tựa như một đóa hoa sen xinh đẹp. Nữ hoàng Ai Cập vĩnh viễn không thể chạm tới được, luôn khiến người ta kính ngưỡng.
Không ngoài dự đoán, Carol bị Menfuisu bắt về. Nhìn là biết nàng ấy đã bị tra tấn một phen. Khuôn mặt đẫm nước, tóc rối toán loạn khiến người ta thương cảm. “Tỷ tỷ, mau đến xem” Menfuisu hưng phấn gọi ta
Tốt lắm, vở kịch giờ mới chính thức bắt đầu. Ta phải trấn định. Rồi mỉm cười thong thả bước đến
“Tỷ tỷ, ngươi xem! Ta bắt một nữ tử có mái tóc vàng. Màu vàng lại có thể là một màu tóc, thật ngạc nhiên!” Menfuisu hoa tay múa chân vui sướиɠ.
“Ừ, quả là hiếm thấy” Ta lấy khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt hắn, thuận miệng nói có lệ
Carol bị đẩy ngã trên mặt đất, nàng vừa nhìn thấy ta, ánh mắt liền tràn ngập hy vọng “Asisu, đúng là ngươi! Ngươi tại sao lại đẩy ta đến cổ đại? Xin ngươi hãy cho ta trở về hiện đại đi” Nàng xông lên ôm lấy cánh tay ta
Ngô, tay bị lôi kéo đến phát đau. Ta nhìn Carol trước mắt, quả nhiên là cái mỹ nhân sao chổi, ánh mắt màu lam thanh thuần quang mang. Nữ hài có vẻ mặt thánh mẫu như vậy khó trách khiến cho người cổ đại ta cướp ngươi trộm như gió lốc
Menfuisu một phen đẩy Carol ra, giúp ta xoa xoa sưng đỏ trên tay rồi hỏi “Tỷ tỷ, ngươi biết nàng?”
Ta lắc đầu “Không biết. Ta cũng không biết vì sao nàng lại nói như vậy”
Mitamun đi tới cũng bị dung nhan thoát tục của Carol làm kinh diễm. Thật đẹp, cho tới giờ nàng chưa hề nhìn thấy màu tóc xinh đẹp như vậy
Nhìn sự việc càng lúc càng náo loạn, ta nhíu mày. Carol hơi khuynh người về phía trước, muốn dùng tay chạm vào ta “Ngươi sao lại nói không biết ta? Ngươi rõ ràng chính là Asisu, là Asisu đã đối ta vô cùng ôn nhu”
Ta lạnh nhạt “Ta tên Asisu. Ta không biết tại sao ngươi lại nói vậy, nhưng thực sự là ta không quen ngươi”
Trong ánh mắt Carol hiện lên sự nghi hoặc, cũng có thất vọng. Nàng không rõ vì sao người kuôn chăm sóc cho nàng giờ lại nói không quen nàng
“Bà Nafutera, đem nàng đi rửa mặt chải đầu trang điểm đi, buổi tối dẫn nàng đến yến tiệc” Menfuisu thô lỗ cầm lấy tay Carol ném cho nữ quan Nafutera. Một bên Mitamun cố dấu đi sự ghen tỵ. Không tốt, hoàng đế Menfuisu lại đối nữ nhân không rõ lai lịch này sinh hứng thú
Đột nhiên, vệ binh tiến vào, còn mang theo Sechi. Nguyên lai Sechi vì lo lắng cho Carol mà vụиɠ ŧяộʍ vào hoàng cung. Carol hoảng loạn kêu lên “Các ngươi mau buông Sechi ra!”
Nhìn thấy Carol, Sechi vẻ mặt có lỗi “Thực xin lỗi, Carol, ta cũng bị họ bắt được”
“Nguyên lai ngươi tên là Carol a!” Menfuisu khóe miệng nhếch lên “Nếu ngươi không chịu nghe lời, tên kia sẽ chết nga, đem tên nô ɭệ kia nhốt vào ngục tối, trùng trùng tra tấn”
Carol sợ hãi, nhìn Sechi bị đem đi liên kêu lên “Dừng tay! Dừng tay!”
Menfuisu vây khốn Carol, giống như con mèo đang vờn con chuột “Nếu ngươi không nghe lời, hắn sẽ chết!”
Carol khóc lớn “Van cầu ngươi, đừng tàn nhẫn như vậy!”
“Vậy quỳ xuống hôn chân ta đi” Menfuisu nói nhỏ
Carol kinh ngạc quay đầu, ta là người nước Mỹ tự do sao có thể làm thế. Bên cạnh tiếng roi quật xuống nối liền nhau không dứt, Sechi kêu thảm thiết ngày càng yếu dần. Sắc mặt nàng hồng một trận bạch một trận, chậm rãi quỳ xuống, gian nan vô cùng hạ thấp đầu, trong tiếng cười to của Menfuisu, hôn chân hắn.
“Tốt lắm, không quất nữa!” Menfuisu vẫy tay ra lệnh ngừng hành động của binh lính
Ta lắc đầu không nói gì. Đôi oan gia này, nhìn thế nào cũng giống tiểu hài tử
Carol vẻ mặt đẫm nước mắt ngẩng đầu hướng ta khẩn cầu “Asisu, van cầu ngươi, đưa ta về di” Ha ha, tiểu cô nương ngươi chịu không nổi? Ngươi bây giờ về làm sao được! Ta còn không về được, vì sao phải nói phương pháp cho ngươi biết? Hừ, ở đây cùng ta ngao du đi