Chương 15: Yumina mất tích

"Xin lỗi các cậu, tớ không thể để các cậu biết mình ở đâu. Hãy tha lỗi cho tớ, cũng như các cậu có những mối tâm tư riêng, tớ cũng có chuyện riêng của mình..."

Một lá thư được đặt ngay ngắn trên nền đất lạnh ở vị trí nhóm Kakashi vừa chiến đấu với Deidara.

"Nhìn này!" Naruto là người đầu tiên phát hiện một bức thư.

Nhìn kĩ, đó là thư của Yumina.Yumina nấp sau một tảng đá to, dõi theo bóng Sakura, Naruto và mọi người cất bước rời đi, rồi bản thân cũng âm thầm rời khỏi đó.

Cô, đã bỏ lỡ mất cơ hội trong lần đối đầu với Itachi lần đó... Lần này, cô sẽ tranh thủ làm nhiệm vụ của riêng cô.

*******************************

"Kính koong!"

"Cạch!" Tiếng cửa bật mở. Sumi ngạc nhiên đứng trước ngưỡng cửa nhìn Naruto và Sakura. Bà nhận ra ngay đó là Kunoichi tóc hồng đã từng chữa bệnh cho Yumi:

"Sakura? Cháu tới có việc gì? Còn đây là...?"

"Chào cô Sumi, đây là Naruto, bạn cùng lớp với cháu và Yumina hồi còn ở Học viện ninja" Sakura lễ phép đáp.

"Ừ! Vậy các cháu vào uống nước đi!"

"Cô Sumi, chúng cháu đến đây để hỏi Yumina một số chuyện".

"À, Yumina vẫn đang làm nhiệm vụ bên ngoài mà, nó đi cũng ba, bốn ngày rồi...!"

Sakura và Naruto lo lắng nhìn nhau. Vậy là cậu ấy đã không về Làng...

Rồi, hai người họ từ chối lời mời vào nhà của Sumi. Khi ra về...

"Vậy, chúng ta đi báo cho bà Đệ Ngũ đi!

"Naruto! Là "ngài" Đệ Ngũ, không phải "bà", ăn nói cho cẩn thận!" Sakura nhướn mày.

"Sao cũng được! Chúng ta đến tháp Hokage luôn đi!"

"Khoan đã!" Sakura chợt dừng lại.

"Sao?"

"Còn một người nữa chúng ta cần tìm đến".

"Ai cơ?"

"Xoạch!"Tiếng cửa sắt ra vào bị đẩy sang một bên.

"Có chuyện gì thế Sakura, Naruto? Mới có một giờ chiều mà? Oáp!" Tofu ngái ngủ, đang mặc trên mình áo may ô và quần đùi, đầu tóc bù xù, tuy vậy vẫn không mất đi vẻ điển trai.

Naruto:"Này! Cậu nghe tin gì chưa?"

Tofu:"Tin gì? Có tin gì gấp mà các cậu lại gặp tớ vào giờ này?"

Sakura:"Yumina đã mất tích".

Tofu:"Cái gì??? Mất tích?? Ở đâu cơ?".

Naruto:" Cậu ấy mất tích khi đang làm nhiệm vụ với chúng tớ!"

"Vậy chờ tớ một tí nhé!" Nói xong, Tofu chạy vèo vào trong nhà thay quần áo, chải tóc lau mặt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Tofu:"Chuyện này đã báo cho Hokage Đệ Ngũ chưa?"

Sakura:"Chưa! Ngài Đệ Ngũ- sư phụ tớ đang bận đi chữa trị cùng chị Shizune, chúng ta không nên quấy rầy, hơn nữa..."

Tofu:"Hơn nữa?"

Sakura nói tiếp:"...các Ninja trong làng hay các thành viên nhóm Anbu đang đi làm nhiệm vụ hết rồi, có chăng chỉ có chúng ta mới có thời gian đi tìm Yumina...

Tofu:"Khoan đã! Các cậu định rời làng mà không có sự đồng ý của ngài Đệ Ngũ sao?"

Sakura:"Cái này... Cô Tsunade đang bận rộn, tớ không dám làm phiền".

Naruto: "Tofu! Cậu là bạn thân của Yumina, chắc hẳn cậu biết những nơi mà Yumina thường hay đến chứ?"

Tofu:"Sao lại là những nơi đó, tớ tưởng Yumina bị bắt đi, không phải sao?"

Naruto:"Cái này... Theo như lời thầy Kakashi nói, có thấy bóng dáng của cậu ấy sau một vụ nổ mà cậu ấy thoát được, nhưng sau đó, chẳng biết Yumina đi đâu nữa..."

Tofu trợn tròn mắt:"Ý các cậu là...?"

Sakura gật đầu:"Đúng! Có thể cô ấy muốn tự do ra khỏi Làng, vì Làng quản cô ấy rất chặt. Cô ấy còn để lại bức thư này cho chúng tớ, cậu xem!"

Tofu chìa tay đón lấy một mẩu giấy, trên đó có chữ viết của Yumina.

"Nhưng, ngoài kia có biết bao nhiêu tay chân của Akatsuki, đi một mình, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm! Chúng ta phải khuyên cô ấy quay trở lại Làng Lá!"

Tofu:"Vậy, để tớ xem..."

Nói rồi, Tofu ngẫm nghĩ một lúc. Yumina có thể đi đâu được nhỉ? Cậu lại xoa cằm, có thể là đến chỗ Itachi chăng? Cô bạn này thật liều lĩnh!

"Được rồi! Tớ sẽ dẫn các cậu đi!"

Sau đó, họ kết nạp thêm Hatsune, một thành viên của đội 8 cùng đội với Yumina. Sau khi rời khỏi Làng, Tofu dẫn họ tới nhà cũ của Yumina ở bìa rừng. Trong đây không có manh mối gì cả. Tiếp đó là tới những nơi cô từng lui tới như chợ hay nhà hàng nào đó.

Trong khi đi lại tới các nơi như vậy, Tofu ngẫm nghĩ, không biết cô ấy có kế hoạch gì đây? Đang mải nghĩ, đứng tách khỏi nhóm Sakura, chợt cậu thấy một loài chim đưa thư đang sà xuống tay cậu, chân nó quặp một tờ giấy viết tay. Lặng lẽ giở thư viết tay ra, những nét chữ ngay ngắn quen thuộc viết bằng mực đen nổi bật trên tờ giấy trắng, đập vào mắt cậu:

"Tớ cần nhờ cậu giúp..."

Sau khi chim đưa thư đã bay đi, Sakura để ý tới hành động lén lút của Tofu.

"Cậu đang cầm cái gì thế, Tofu?"

"À, không có gì đâu!" Tofu vội cất bức thư viết tay đó, không ngờ lại đánh rơi một thứ khác.

"Đây là...?" Naruto cầm đồ của Tofu lên.

"Không có gì đâu! Trả cho tớ!" Tofu giật mình đòi lại. Ai ngờ, Naruto không những không trả, mà còn đưa Sakura và Hatsune xem xét.

"Chết rồi! Họ đã thấy rồi!" Tofu sốt ruột nghĩ thầm. Chẳng lẽ, thân phận thực sự của cậu- Nguyên và Thư Anh giờ đây sẽ bị lộ sao? Nên giải thích cho họ thế nào bây giờ?

Đúng vậy, thứ đồ Sakura đang cầm, chính là quyển truyện tranh Naruto mà cậu mang theo!

"Quyển sổ này cậu mới mua à?" Hatsune lên tiếng.

"Hả? Quyển sổ nào cơ?" Tofu lấy làm lạ, rõ ràng, đây là một quyển truyện tranh mà?

"Đây, quyển sổ này trắng tinh, cậu định viết nhật kí hả?"Nói rồi Sakura chìa cuốn truyện ra trả lại cho Tofu...

Thì ra, quyển truyện Naruto, người

ở thế giới này sẽ không

đọc

được. Phù! Tofu thở phào...

*********************************

"Rốt cuộc, cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Tớ chỉ là muốn cậu giúp thôi! Vậy có giúp không? Không giúp tớ nhờ người khác vậy!"

"Haiz, tớ thách cậu nhờ người khác đấy! Ngoài tớ ra thì cậu có thể nhờ ai được chứ?"

"Cậu...! Thôi được rồi, là tớ nài nỉ cậu đấy! Giúp tớ nhé? Đi...!"

"Ờ, coi như là vì cậu đi!"

"Thanks nhé, hi hi!"

Tofu thở dài, cái cô bạn thuở nhỏ của cậu sao mà phiền thế! Gửi xong bức thư cuối cùng thông qua chú chim đưa thư, cậu liền tắt đèn đi ngủ.

*************************************

Tại một ngôi nhà cho thuê, Yumina nằm biếng nhác trên giường. Dù trời đã sáng bảnh mắt nhưng cô chưa chịu dậy. Chợt, chú chim quen thuộc sà xuống bên cửa sổ.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà cậu vẫn chưa chịu dậy hả?"

Đọc xong dòng chữ trên thư con chim mang về, Yumina lập tức bật dậy, thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi chạy nhanh tới nhà hàng 4 sao mà chủ nhà hàng chính là Tofu.

"Hello! Dạo này cậu thế nào rồi?" Yumina tươi cười rạng rỡ, nhìn Tofu đứng trước mặt mà nói tự nhiên như không.

"E hèm! Cậu nên nhớ, đây là nhà hàng của tớ, và cậu chỉ là một nhân viên nhỏ, ăn nói cho cẩn thận đó!" Tofu ngại ngùng lén nhìn xung quanh, thấy các nhân viên nữ nhìn họ ghen tị.

"À, quên mất nhỉ, cậu là sếp của tớ! Vậy chào sếp! Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của tôi, xin được chỉ giáo!"

"Ờ, được!"

***************

Bản thể thật của Itachi đang trên đường quay trở lại Làng Lá.

Cũng như lần trước cung cấp tin tức cho Tsunade, anh đều phải sử dụng thuật phân thân, để bản thể giả của anh ra ngoài, bản thể thật ở lại đối phó với Akatsuki vì anh luôn bị quản lí nghiêm ngặt. Tuy nhiên, lần này, anh đích thân ra ngoài một chuyến để làm nhiệm vụ riêng, bởi Akatsuki đã cho các thành viên của mình nghỉ phép vài ngày.

Tuy nhiên, anh vẫn bị tay chân của Akatsuki theo dõi. Xem ra Akatsuki vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn... Anh âm thầm sử dụng ảo thuật lên bọn tay chân của tổ chức, như thế, sẽ dễ dàng hành động hơn.

Dừng lại ở một nhà hàng 4 sao, anh ngồi xuống ghế, lần lượt gọi các món ra.

"Bánh mỳ chảo bàn số 5!"

"Vâng!" Yumina đáp. Cô vừa đi vừa nhìn sang hai bên tìm bàn số 5.

"A! Anh...anh...?"

Yumina giật mình, thiếu chút nữa đổ mất món ăn đang cầm trên tay.

Itachi cũng giả vờ bất ngờ, khẽ hỏi:

"Yumina? Sao cô ở đây?"

"Tôi phải hỏi anh câu này mới đúng, tổ chức để anh tự do thế này sao?"

"Tôi đã xử lí cái đuôi bám theo mình rồi. Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi".

"À! Tôi làm thêm ở đây..."

"Tôi tưởng Làng Lá quản cô rất chặt, lại cho phép cô làm thêm ở đây sao?"

"Chuyện dài lắm..."

"Mochi Yumina! Đi làm việc mau!"Tiếng một người phụ nữ đứng nấu ăn gọi Yumina lại.

"Vâng! Chờ cháu một chút!" Cô bất đắc dĩ phải rời khỏi đó, quay sang Itachi:

"Anh chờ tôi chút, 12 giờ 5 phút là tôi tan làm rồi..."

Ngẩng lên chiếc đồng hồ chỉ 12 giờ đúng, anh lặng lẽ "Ừ" một tiếng.

Yumina không ngờ, chưa cần tìm, đã lại gặp anh ở đây... Tim cô bỗng đập rộn ràng...

Thực ra, đây không phải là tình cờ gặp... Chiếc vòng cổ hồi trước anh đưa cô đã cho anh biết cô ở đây...