Chương 12: Cùng anh...

Sau khi Itachi xong việc, anh đeo lại mặt nạ rồi kéo tay Yumina đi, khi cô đang thừ người ra.

"Khoan! Anh...định đưa tôi đi đâu...?"Yumina hồi hộp nhìn lại người ấy.

"Cô phải đi tập đòn mới? Nếu biết được điều gì thì tôi sẽ hướng dẫn cô".

"Cảm... Cảm ơn anh!"Yumina tỏ vẻ ngưỡng mộ,

đôi mắt long lanh nhìn anh.

Được thiên tài Itachi chỉ dẫn,

đó là

ước mơ của mọi

đứa trẻ.

Được ngắm "đại thần" Itachi

ở khoảng cách gần như thế này, cũng là mơ

ước của mọi cô gái là fan của anh!

Vậy mà

ước muốn của họ sắp trở thành hiện thực

đối với cô!

Yumina cố kiềm chế phấn khích. Từ bé tới giờ, cô chưa bao giờ ngờ

được sẽ có ngày hôm nay,

được gặp thần tượng trong lòng lại

được nói chuyện với anh

ấy.

Đặc biệt là việc Itachi chỉ là một nhân vật trong truyện tranh!

Có lẽ một phần cũng phải cảm

ơn

ông trời

đã cho cô cơ hội xuyên vào trong truyện thế này... Yumina vừa chắp tay vừa thầm cảm tạ trời.

Rồi, cô tò mò hỏi:

"Nhưng tại sao, anh lại có thời gian quay trở lại Làng Lá mà không bị Akatsuki phát hiện? Hơn nữa, có vẻ đây là lần đầu tiên anh trở lại đây suốt ba năm, tại sao trong khoảng thời gian trước đây, anh không về một lần nào?".

"Ba năm trước, từ khi cô rời khỏi Akatsuki, tôi bị nghi là người giúp cô thoát khỏi đó, vì tôi có trách nhiệm phải giám sát cô. Thế nên, chính tôi đã bị nghi ngờ là gián điệp..."

Nghe Itachi kể, cô thấy hối hận vô cùng. Chỉ vì cô mà anh bị nghi ngờ thân phận thực sự, vậy mà cô chỉ nghĩ cho mình mãi thôi!

Anh kể tiếp:

"Nhưng trong vòng ba năm nay, cũng nhờ sự cố gắng của bản thân, tôi đã lại lấy được sự tín nhiệm của tổ chức".

Yumina: "Vậy sao? Xin lỗi anh, chỉ vì...lợi ích của tôi mà đã đẩy anh rơi vào tình huống đó...Thực sự xin lỗi!"

Itachi: "Không sao, mọi chuyện đã qua rồi".

Yumina: "Uhm, phải rồi! Tôi sẽ đi mua Dango, lát nữa tập xong, chúng ta cùng ăn!"

"Khoan đã" Itachi chợt dừng bước.

"Sao vậy?" Yumina vẫn mặt tươi tỉnh ngoái lại.

"Cô thích ăn Dango?"

"À Thực ra...là anh...!"

Yumina giật mình bụm miệng lại, nói chữa:

"Tôi thích ăn Dango, anh có thích không?"

Yumina suýt chút nữa đã để lộ việc cô biết anh thích ăn món này. Món ăn yêu thích của anh chỉ có gia đình và bạn bè trước kia của anh biết, riêng cô, thông qua Manga Naruto, cô mới biết.

"M...mua thêm phần Dango cho tôi nữa" Itachi bất giác quay mặt đi. Nếu Yumina không để ý kĩ thì sẽ không biết được vừa xong xuất hiện những vệt hồng hồng trên khuôn mặt anh. Yumina thích thú cười thầm. Được quan sát sự xấu hổ của "đại thần Sharingan" ở khoảng cách gần như vậy khiến cô không khỏi một lần nữa phấn khích.

"Cô... cười gì vậy?" Itachi ngay lập tức mặt lại lạnh băng, quay lại hỏi.

"Không...không có gì...!" Yumina toát mồ hôi hột, không quên mím môi tỏ ra hối lỗi nhìn anh.

"..." Anh cố gắng quay đi, không

để

ý gì

đến khuôn mặt đang méo xẹo của cô nữa.

Sau khi luyện tập thuật mới, hai người

ăn bữa phụ buổi chiều là món Dango. Yumina và Itachi cùng nhau ra một bờ sông ngồi. Từ bé

đến lớn, cô luôn thích ngắm nước, dù là nước hồ, nước sông hay nước biển, nó

đều cho cô cái cảm giác rất thoải mái và dễ chịu. Có lẽ là do mệnh của cô mệnh Thủy chăng? Trùng hợp là trong truyện "Naruto" cô xuyên không

đến, nguyên tố Chakra của cô cũng là Thủy...

"Oa! Chỗ này thích thật

đấy!" Yumina không khỏi kêu lên khi

đang ngồi

đung

đưa chân trên bờ sông

ấy.

"Vậy sao?" Itachi tần ngần "Nơi

đây..."

"?"

Itachi nói tiếp:

"Nơi

đây là một nơi có rất nhiều kỉ niệm

đối với tôi..."

Yumina mỉm cười nhẹ, kiên nhẫn ngồi nghe anh kể. Cô biết anh muốn kể gì.

"Bờ sông này, tôi từng ngồi

ăn Dango với một cô bạn hồi bé, cũng là nơi tôi

đưa Sasuke tới chơi và là nơi bình yên nhất mỗi khi tôi muốn

ở một mình..."

"Ừm...!" Yumina bất chợt có một suy nghĩ và cảm xúc mãnh liệt. Cô muốn

ôm Itachi. Cô muốn

ôm anh vào lòng

để mọi nỗi

đau khổ sẽ vơi

đi. Cô biết, anh

đã phải chịu những

đau buồn trong quá khứ. Cô

đã nhớ ra tất cả, cuộc

đời của một Nhẫn giả thiên tài nhưng bạc mệnh của anh.

Thế nhưng, người cô cứng ngắc. Cô không phải tuýp người chủ

động trong tình yêu. Nên, cô chỉ có thể vỗ nhẹ vai anh, thật lòng an

ủi anh. Tình cảm cô dành cho anh

đã không còn chỉ là lòng mến phục. Cô giận mình thật yếu

đuối, không dám nói ra lòng mình.

Rồi bất chợt.

Tấm thân cô

đột nhiên tràn ngập hơi

ấm cùng một mùi hương bạc hà dễ chịu. Cô ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì

đang xảy ra, thì môi cô như

được

đốt nóng. Anh ghé môi anh vào môi cô, trao cho cô sự bùng cháy không còn giống như nụ hôn nhẹ đầu tiên

ở Akatsuki ba năm trước nữa. Một nụ hôn nói lên tất cả. Anh

đang muốn chữa lành vết thương lòng cô

độc và

đau khổ của mình.

Nhưng, khi tình cảm

đang mãnh liệt nhất, anh

đột ngột rời cô ra, nhẹ nhàng quay

đầu,

đưa

ánh mắt về phía những gợn sóng nhẹ của bờ sông lướt theo gió.

"Xin lỗi... Nhưng chúng ta... không thể!" Anh nói dứt khoát một câu như vậy.

Trước khi kịp

định thần lại chuyện gì

đang xảy ra, mắt cô bỗng tối sầm.

Trải qua một giấc mơ dài. Cô đã khóc... Đến khi đôi mắt mở ra, thì lại thêm những giọt nước mắt tuôn rơi như những viên pha lê trong suốt lăn trên khuôn mặt trắng mịn màng của cô.

"Con ổn chứ, Yumina?" Giọng một người phụ nữ hiền hậu vang lên bên tai cô"Đừng khóc nữa, con kể mẹ nghe xem có chuyện gì nào?"

"Mẹ Sumi! Sao...con lại ở đây?" Giọng cô nghẹn ngào.

"Một chàng trai đeo mặt nạ đã đưa con vào bệnh viện của Làng Lá, tình cờ lại vào đúng phòng bệnh của Yumi. Suỵt! Đừng làm phiền Yumi, con bé đã lên núi ăn phải nấm độc và đang ngủ mê man!" Giọng mẹ Sumi vang lên đầy lo lắng.

"Vậy ạ? Tội nghiệp con bé..."Yumina xót xa khi em gái bị như vậy, rồi, cô chợt bật dậy "Phải rồi, con có quen một Y nhẫn giả, con sẽ quay lại ngay!"

"Kìa Yumina! Con vừa tỉnh dậy còn đi đâu nữa?" Giọng nói của mẹ Yumina cuối cùng cũng không tới tai cô bởi cô đã đi khá xa.

Sau một lúc, Yumina quay trở lại cùng với một cô gái có mái tóc màu hoa anh đào.

"Giới thiệu với mẹ, đây là Sakura, bạn con, cũng là một Kunoichi có Y thuật rất giỏi, sẽ chữa bệnh cho Yumi nhà mình!"

"Ôi! Vậy có được không? Yumi nhà mình chỉ bị ngộ độc thôi, có cần nhờ đến y nhẫn giả không?" Mẹ Sumi xua xua tay ngại ngùng.

"Không sao cô ạ, cháu đến đây để giúp cho em ấy mau khỏe lại thôi" Sakura mỉm cười nhẹ.

Đứng ngoài hành lang một mình, Yumina co mình nhớ lại cơn

ác mộng

đáng sợ vừa xong. Trong mơ, cô thấy Itachi

đã xuống tay gϊếŧ bao nhiêu người trong dòng tộc mình, bỏ lại

đứa em nhỏ là Sasuke và

đưa hận thù vào trong nó. Nhưng,

đó vẫn chưa phải là tất cả. Cô còn mơ thấy Akatsuki

đã phái Itachi gϊếŧ hết bạn bè và gia

đình cô

ở trong truyện, rồi chính tay anh, sẽ kết liễu cô!

Đây có phải là

điềm xấu không? Yumina tự hỏi.

Ở một nơi cách xa Làng Lá, một người con trai trong bộ

đồ Akatsuki

đang có những trăn trở của riêng mình...

Liệu rằng, Akatsuki có tha cho cô

ấy? Khó khăn lắm anh mới lấy lại

được tín nhiệm từ Tổ chức. Liệu sẽ có lúc, anh phải

đối mặt với nhiệm vụ tàn khốc nhất,

đó là phải gϊếŧ cô???