Chương 18

Đêm khuya yên tĩnh, Sasuke cầm khăn xoa tóc, trong phòng ngủ chỉ để một cái đèn nhỏ lay lắt màu vàng. Naruto nằm quay lưng ra cửa, chừa lại cho y nửa cái giường. Cuối năm trước chuyển tới gian nhà trọ mới lớn hơn chút này, Naruto chỉ nói với bên ngoài là mình tích cóp mãi cuối cùng cũng đủ mua một gian nhà trọ mới, mọi người cười đùa, cũng không có ai để ý tới nội tình.

Sasuke tiện tay tắt đèn ngủ màu vàng. Y sờ soạng bò lên giường, vứt khăn lau tóc lên tủ đầu giường, sau đó nhấc chăn lên chui vào.

Sasuke ôm lấy eo Naruto kéo về phía mình.

"Ngủ?"

Thấy Naruto không trả lời, y lại mở miệng:

"Hôm nay đặc biệt cho phép cậu ôm tôi ngủ."

"Thật chứ?", âm thanh Naruto nhảy nhót, cậu đột nhiên xoay người đối mặt y, như sợ Sasuke đổi ý vội vàng ôm y vào lòng hệt con bạch tuộc.

Sasuke không buồn mở mắt, chỉ giơ tay gõ gõ đầu Naruto, "Thật. Mau ngủ. Tôi sẽ không đi đâu hết."

"Sasuke mở mắt ra đi."

Y miễn cưỡng mở mắt, mặt Naruto gần trong gang tấc, y phải hơi hơi lùi ra mới có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia.

"Làm sao?", Sasuke nghi hoặc mở miệng, lại bị đánh gãy bởi nụ hôn của Naruto.

Rất kỳ quái.

Trước khi Naruto tỉnh dậy, mình cũng đã từng hôn cậu, có lẽ là do quá sốt ruột, mình cái gì cũng không để ý. Bây giờ trong lúc đêm tối hôn ám, y mới ý thức được, này cùng nụ hôn trước đây hoàn toàn khác nhau. Trước kia, cho dù liên kết linh hồn của họ còn hay mất, khi hôn hai người đều cảm thấy linh hồn rung động, y luôn có ảo giác hai người bọn họ vốn là một chỉnh thể. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ là hai cá thể hoàn toàn không liên quan tới nhau: không có linh hồn liên kết, không có linh hồn rung động, giống như hai người bình thường hôn nhau...

"Tớ cũng cảm thấy thế.", Naruto bỗng nhiên mở miệng, "Tuy tớ không cảm nhận được cậu, cứ như cách một bức tường ngăn cản trong suốt, tớ vẫn có thể nhìn thấy cậu... Không, nói như vậy cũng không đúng, có thể cảm giác của tớ sai lệch, nhưng tớ nhận ra tư tưởng của chúng ta đồng bộ. Hiện tại có thể chỉ là... Chỉ là tớ không quen linh hồn liên kết bị đứt thôi,"

"Đừng nghĩ lung tung nữa. Shikamaru nhờ tôi nói cho cậu tối mai mọi người liên hoan, thuận tiện chúc mừng cậu tỉnh lại luôn.", Sasuke giơ tay che mắt Naruto, "Mau ngủ đi, tôi ở ngay đây, thời gian này tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

Lông mi Naruto nhẹ phớt qua tay Sasuke, cậu sao lại không nhìn ra y đang đánh trống lảng nhưng cũng không muốn vạch trần. Dần dần cậu cũng không chịu nổi sự uể oải khi tỉnh dậy sau hôn mê thời gian dài, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cứ như vậy, cũng tốt...

Phần tâm tư hỗn loạn của Naruto cuối cùng cũng dần tản đi.