"Chết tiệt, Liễu sư đệ, người đi tìm Mạc Bắc Quân cùng Lạc Băng Hà về ngay, càng nhanh càng tốt. Thượng Thanh Hoa, thở đều nào."
Thẩm Thanh Thu ra lệnh, ôm lấy Thượng Thanh Hoa vừa khóc đến ngất, bế cậu vào phòng. Đôi mắt chứa đầy giận dữ đang nheo lại một cách nguy hiểm, nhìn thẳng vào chiếc bụng phẳng lì của Thượng Thanh Hoa sớm ngất xỉu.
Thượng Thanh Hoa từ từ tỉnh lại trên chiếc giường êm ái. Thật lạ lùng cho đến khi cậu nhận ra đó là căn phòng nhỏ trong ngôi nhà tre quen thuộc. Tại sao cậu lại ở đây?
Ngay khi đầu óc tỉnh táo hơn, Thượng Thanh Hoa ra áp lực trên cổ tay mình, những đầu ngón tay chai sạn vuốt ve trên làn da mỏng manh theo nhịp đập từ tim cậu. Thượng Thanh Hoa nghiêng đầu về phía mép giường. Không ai khác ngoài Mạc Bắc Quân đang quỳ gối bên giường trong bộ áo giáp rách rưới máu me và nắm lấy hai tay của Thượng Thanh Hoa như thể đó là một thứ gì mong mang dễ vỡ vậy.
"Thẩm Thanh Thu nói với ta rằng em không biết mình có thai."
Mạc Bắc Quân trầm giọng nói, mắt không rời Thượng Thanh Hoa tìm kiếm biểu hiện từ vương phi danh chính ngôn thuận của mình.
""Vậy thực sự là... chúng ta thực sự đã—" Thượng Thanh Hoa rêи ɾỉ rồi đưa tay xoa mặt, lại cảm thấy mình muốn ngất đi trước sự hoang đường này. Tại sao cả thế giới đều biết cậu có thai trừ chính chủ vậy?????
Mạc Bắc Quân bá đạo cầm lấy bàn tay của Thượng Thanh Hoa ra khỏi mặt của chính mình, để cậu có thể hoàn toàn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo kia.
"Đại vương, ngài đã không nói đùa về Phúc Phồn Qua?"
Mạc Bắc Quân gật đầu thay cho câu trả lời. Thượng Thanh Hoa rêи ɾỉ, tủi thân khóc nấc lên. Không những phải gánh vai nữ phụ, cậu còn phải gánh luôn trách nhiệm mang thai sinh sản sao. Chết tiệt, sao cậu lại dễ dàng xúc động như vậy chứ, những người mang thai đều vậy sao?
Mạc Bắc Quân dịu đang hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của Thượng Thanh Hoa, an ủi người trong lòng.
"Đừng lo, con của chúng ta sẽ dễ dàng sinh ra. Ta sẽ không để vương phi của ta xảy ra bất cứ chuyện gì."
Đứng ngoài cửa, Thẩm Thanh Thu thở dài giống như lo lắng của hắn giảm đi phân nửa vậy. Lạc Băng Hà phía sau ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào vai giọng tủi thân.
"Sư tôn, đệ tử cũng muốn có bảo bảo."
"Ngươi muốn có bảo bảo làm gì?"
"Đương nhiên đệ tử sẽ truyền thụ toàn bộ ma công cho bảo bảo, khiến bảo bảo trở thành đệ nhất thiên hạ." - Lạc Băng Hà dụi đầu vào vai Thẩm Thanh Thu nũng nịu - "Đệ tử rất muốn."
"Ta không muốn."
"Đệ tử cũng luyến tiếc sư tôn chịu khổ."
"Khi nào Thanh Hoa sinh xong sẽ mang bảo bảo cho ngươi chơi, bái ngươi làm sư tôn. Được chưa?" - Thẩm Thanh Thu mềm lòng xoa đầu cún con nước mắt lã chã, thẳng tay bán đứng đồng hương chí cốt.
"Dưa huynh, đó là hài tử của ta a!!"
Thượng Thanh Hoa nghe được câu trọng điểm vội vàng dừng mè nheo, lấy sức chín trâu ba hổ gào thét bảo vệ nhi tử còn chưa thành hình trong bụng mình, khiến Mạc Bắc Quân đau lòng vỗ lưng an ủi Vương phi nhà mình ho sặc sụa.