Vốn dĩ Thượng Thanh Hoa muốn ôm Mạc Bắc bánh bao đáng yêu đi dùng bữa tối, nhân tiện chiếu cố cái bụng đói meo của chính mình một chút; nhưng ánh mắt của cục cưng trong lòng vẫn thực đáng sợ đi. Thượng Thanh Hoa cảm thấy vẫn nên chiếu cố bánh bao trong ngực trước đã. Uy bánh bao uống sữa bò, rồi chính mình tùy ý ăn chút đồ ăn, Thượng Thanh Hoa vốn từ trước tới nay bản tính sâu gạo hình thành thói quen lười biếng, ôm bé con đánh một giấc dài.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thượng Thanh Hoa mới vừa rời giường đã bị hài tử nằm sát thân thể hắn doạ cho đến bần thần. Đêm qua trước khi đi ngủ, hắn còn cẩn thận nhìn đi nhìn lại, rõ ràng mang bánh bao phấn nộn nhét bên trong giường thực an toàn, đã bảo đảm khi mình mở mắt ra trước tiên sẽ có thể nhìn thấy bé con nằm trong góc, lại bảo đảm chính mình sẽ không áp bé con ngột ngạt. Chính là, ai tới giải thích cho hắn, trước mắt hắn lúc này đại khái là một nam hài cỡ ba, bốn tuổi, bình ổn nằm ngủ ở vị trí bé con hôm qua là ai đây? Thiên a! Đánh mất nhi tử của Đại vương, Đại vương có thể hay không ăn chính mình a!!!
Bất quá một giờ sau, Thượng Thanh Hoa rốt cuộc đã phát hiện điểm không thích hợp. Đường nét của tiểu nam hài này thật sự rất giống Mạc Bắc Quân, cũng giống tiểu bánh bao hôm qua.
"Chẳng lẽ Bắc cương Ma tộc sinh trưởng nhanh đến vậy? Cũng đúng, dù sao cũng là Ma tộc."
Thượng Thanh Hoa không tim không phổi, vô tư vui vẻ thực mau tiếp nhận sự thật này. Sau đó, hiện tại vấn đề lớn nhất liền ở chỗ —— Mạc Bắc Quân còn không bị y phục cái gì a! Tiểu nam hài ba, bốn tuổi toàn bộ ma cung căn bản là không có a!!
Thượng Thanh Hoa bất đắc dĩ đi tìm y phục của chính mình từ mấy năm trước, nhanh chóng sửa lại một chút, miễn cưỡng cưỡng mặc cho tiểu Mạc Bắc Quân.
"Thân thể của ngươi vẫn giống phụ vương đi, hiện tại ở cung điện Bắc Cương không có y phục cho tiểu nhi tử, tuy rằng y phục của ta so ra kém hơn nhiều với y phục tốt của phụ vương ngươi, nhưng so với kích cỡ y phục của phụ vương người vẫn thích hợp hơn, nhóc tạm chấp nhận một chút đi."
Nhìn tiểu nam hài ánh mắt lạnh băng, Thượng Thanh Hoa đành ha ha giải thích một chút, duỗi tay ôm lấy tiểu Mạc Bắc Quân.
"Ta chính mình có thể đi."
Tiểu nam hài lên tiếng, giọng nói trong trẻo mềm mại đúng như một bé con đáng yêu nhưng lại mang theo một tia quạnh quẽ. Thượng Thanh Hoa tỏ vẻ —— thật sự quá manh mà.
"Không có việc gì, không có việc gì, ngươi bé nhỏ đáng yêu như vậy, thúc thúc ôm cũng sẽ không mệt."
Cuối cùng, Mạc Bắc Quân vẫn là bị Thượng Thanh Hoa vui vẻ ôm đi ra ngoài.