Tôi và Tiểu Lâm dừng lại giữa trảng đất trống, không ai nói với ai lời nào. Có vẻ như kẻ theo dõi đã sớm biết chúng tôi phát hiện ra chúng. Một tiếng “vυ"t” xé gió lao đến, nhắm thẳng vào huyệt Giáp Tích của Tiểu Lâm.
Tôi nhanh chóng xoay người, cánh tay vung ra, một bức tường đất từ phía dưới mọc lên chắn ngay trước mặt chúng tôi. Tôi vung tay lên lần nữa huỷ đi bức tường. Thổ thuẫn tuy rằng vững chắc nhưng lại che chắn tầm nhìn của tôi nên không tiện để lại.
Thứ vừa rồi xé gió lao tới ghim thẳng vào bức tường thổ nguyên tố, sau khi thổ nguyên tố bị tôi hoá giải, thứ đó liền rơi xuống đất, phát ra một tiếng rơi nặng nề.
“Đạn?” Không phải đạn Niệm. Là đạn thật. Nhưng lại được một lớp khí Niệm bao quanh khiến tốc độ và sức mạnh cũng đột phá hơn hẳn bình thường.
Nếu không phải vừa rồi tôi nhanh tay thì viên đạn này nhất định đã xuyên thẳng qua cổ Tiểu Lâm mà không lệch đi một li. Cũng không biết liệu cậu ấy có đỡ được một đòn đó không?
Tiểu Hoàng cũng đã sớm nhảy xuống đất, cong lưng cúi thấp người nhìn chằm chằm về hướng mà viên đạn vừa mới bắn tới.
Tiếng “vυ"t” xé gió lại lần nữa truyền đến, lần này là ở hướng hoàn toàn ngược lại...và...nhắm vào mục tiêu...là tôi. Tiểu Lâm ôm lấy tôi tránh đi. Viên đạn bắn xuống đất tạo ra một lỗ lớn chừng hai bàn tay. Tôi chẹp miệng:“Nếu bắn trúng người là nổ tan xác rồi.”
Mấy tên này sử dụng mấy ngôi nhà hoang xung quanh để che dấu hành tung của mình.
Tiếp theo lại vang lên hai âm thanh cùng lúc ở hai hướng trái ngược nhau. Tôi và Tiểu Lâm tách nhau ra.
Lần này là một viên đạn Niệm thực thụ bay đến trước mặt tôi. Tôi vung tay, một dây leo cực đại từ dưới mặt đất mọc lên đánh vào đạn Niệm khiến nó tan biến. Dây leo mạnh mẽ theo chỉ thị của tôi mà lao thẳng đến hướng viên đạn Niệm vừa xuất hiện. Dây leo to lớn xuyên thẳng qua bức tường tạo ra một lỗ thủng lớn.
Kẻ bên trong đã tránh được!
Hắn vội vã tránh né. Dây leo lại gấp rút bám theo. Bị dây leo cực đại hoành hành khiến kiến trúc bên trong bị đập nát tan hoang.
Cảm nhận được đầu dây leo đã cuốn lấy một người, tôi cuộn bàn tay lại giữ chặt. Người bên trong bị cuộn đến hô hấp rối loạn. Tôi giật tay về. Dây leo lập tức phá tường xông ra ngoài, đem kẻ bên trong đưa đến trước mặt tôi. Khối kiến trúc bên kia vì mất cân bằng nên ầm ầm đổ xuống, bụi đất bay đầy trời.
Người bị dây leo cuốn lấy chỉ để lộ ra khuôn mặt vì bị siết chặt mà đỏ bừng.
Tôi nhận ra khuôn mặt này.
Là Pakunoda - người phụ nữ đã đọc suy nghĩ của tôi lần trước - là một trong những thành viên của bang Ryodan. Ở đây có một con nhện, bên kia hẳn cũng là như vậy.
Tôi xoay người nhìn sang phía Tiểu Lâm bên kia đang giao chiến với một người đàn ông cao lớn và...ừm...không có lông mày.
Tôi buột miệng thốt lên:"Phinks?"
Tôi vừa mới giải quyết xong được một tên, bây giờ sẽ qua hỗ trợ cho Tiểu Lâm. Ngay khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, Tiểu Lâm liên tục lui về phía sau nhường bước cho Phinhks tấn công khiến lưng của hắn vừa vặn đưa về phía tôi. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, dây leo của tôi lao đến bị hắn tránh được. Hắn vung nắm tay muốn đánh nát dây leo của tôi. Nhưng thứ sinh ra từ Linh khí trời đất há có thể dễ dàng bị kẻ không hiểu Linh khí là gì đánh bại được.
Chỉ thấy cánh tay của Phinks run lên, chân liên tục nhảy về phía sau, thế mà lại có thể liên tiếp ba lần tránh thoát được dây leo của tôi. Cũng nhanh nhẹn lắm!
Tay còn lại của tôi cũng vung lên, những giọt nước ngưng tụ lại lơ lửng bay trong không khí. Ngay sau đó những giọt nước hoá thành nhũ băng sắc nhọn như mưa tên trút xuống.
Phinks đã không có chỗ trốn, cuối cùng cũng bị dây leo của tôi trói lại. Nhìn qua thì thê thảm hơn Pakunoda rất nhiều.
Tiểu Lâm lúc này mới đi qua chỗ tôi.
"Có bị thương không?" Tôi hỏi
Tiểu Lâm bình tĩnh nói:"Không sao."
Khi tôi nhìn thấy cánh tay phải bị rạch một vết thương dài của cậu ấy thì tức giận vô cùng:"Như thế này rồi mà cậu còn nói không sao?! Cậu không biết tự chú ý đến bản thân mình một chút à!"
Dù lớn tiếng như vậy nhưng tôi vẫn cẩn thận áp bàn tay lên vết thương của Tiểu Lâm. Màu lam nhàn nhạt từ bàn tay tôi tràn ra bao phủ lên miệng vết thương bị hở ra. Trong tức khắc máu liền ngừng chảy ra ngoài. Lúc này tôi mới yên tâm buông bàn tay nắm lấy cánh tay cậu ấy ra.
Xoay người nhìn sang Phinks dù đau đớn nhưng vẫn còn tỉnh táo:"Nói đi! Vì sao lại tấn công chúng tôi? Vì tôi biết được căn cứ của các người nên muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?"
Phinks hô hấp khó khăn nói:"Bang chủ...muốn cô...gia nhập...cùng với chúng tôi." Nói được một câu mà như rút hết sức lực của anh ta vậy.
"Trở thành thành viên của bang Ryodan?" Tôi phì cười:"Điên sao chứ?"
Lúc tôi cười nhạo như thế, tôi không bao giờ ngờ rằng tương lai tôi thực sự biến thành một kẻ điên như vậy.
Tôi búng tay điểm hai cái huyệt trên người của Phinks và Pakunoda. Vung tay thu dây leo lại. Hai người kia không có gì chống đỡ liền mềm oặt ngã xuống mặt đất đang vung vãi đá vụn.