Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 52: Quy Tắc X Trêu Ghẹo X Tiểu Hoàng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ đến chuyện tôi không thể giúp được gì cho Kurapika khiến tôi có chút đau lòng. Nhưng dù như vậy tôi cũng không thể nào làm khác được.

Có những thứ thuộc về quy tắc. Quy tắc này là thứ mà ngay cả tôi cũng không thể vượt qua được. Dù chỉ chạm vào ranh giới cũng là chuyện rất nghiêm trọng, trừng phạt sẽ cực kỳ nghiêm khắc. Moi tim, róc thịt, lột da không phải là nỗi đau mà người nào cũng có thể chịu đựng được.

Tôi không dám đem bản thân mình ra để mạo hiểm, dù biết rằng như vậy rất là có lỗi với Kurapika. Tôi âm thầm chắp tay xin lỗi Kurapika ở trong lòng.

“Mình nghe nói bang Ryodan đã cướp hết vật phẩm từ buổi đấu giá ngầm rồi.”

Tôi hơi khựng lại một chút. Vậy là mấy người đồng nghiệp của Kurapika đã bị gϊếŧ chết rồi sao?

Lúc này có lẽ tâm trạng của Kurapika đang bấp bênh lắm.

Sau khi chúng tôi ăn uống xong xuôi thì đi tản bộ một chút rồi liền trở về nhà trọ. Tắm rửa sạch sẽ xong tôi liền không chút động tác thừa lăn lên giường ngủ.

Tôi ngủ một mạch đến tận khi trời tối muộn mới tỉnh dậy. Nhìn góc độ của mặt trăng đại khái chắc là khoảng nửa đêm, tôi ngồi dậy vươn vai một cái, Tiểu Hoàng nằm bên cạnh gối của tôi nghe thấy tiếng động cũng cọ cọ mình muốn tỉnh giấc. Ánh mắt mơ màng ngái ngủ mà kêu lên một tiếng, cái lưỡi nhỏ xíu liếʍ liếʍ mu bàn tay đang chống xuống giường của tôi. Dáng vẻ đáng yêu đến mức tôi không nhịn được mà duỗi tay gãi gãi dưới cằm nó. Tiểu Hoàng được tôi sờ đến vui vẻ dễ chịu mà phát ra mấy tiếng "gừ gừ" thoải mái trong cổ họng.

Tôi không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Dù sao từ lúc trở về đến giờ tôi cũng đã ngủ mất nửa ngày rồi.

Tôi đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo ngoài vào.

Nghe nói thành phố Yorkshin về đêm hào nhoáng lắm, nên là bây giờ tôi rất muốn ra xem thử xem như thế nào.

Thấy tôi đứng dậy Tiểu Hoàng liền ngay lập tức tỉnh táo lại, giống như bộ dạng buồn ngủ không mở nổi mắt của nó vừa rồi là giả vờ vậy. Móng vuốt từ trong đệm thịt nhô ra, bám vào người tôi leo lên, thoắt cái đã nằm gọn trong lòng tôi.

Tôi ôm lấy Tiểu Hoàng đặt nó xuống giường, vừa sờ đầu nó vừa nói:"Ngoan, ngủ đi."

Tiểu Hoàng tỏ vẻ nó đang rất không hài lòng, cào cào mấy cái lên bàn tay tôi, giống như muốn nói với tôi là nó cũng rất muốn đi chơi vậy. Tôi gỡ móng vuốt của nó ra nghiêm giọng nói:"Không được! Trẻ con là không được đi chơi đêm!"

Tiểu Hoàng vẫn tiếp tục không buông tha, dùng đệm thịt mềm mại vỗ vỗ lên ngực tôi. Không hiểu bằng một thế lực thần kỳ nào đó tôi lại có thể đọc hiểu từ trong ánh mắt của nó một câu như thế này:"Không phải Tiểu Lam cũng là trẻ con sao? Cũng không lớn hơn ta bao nhiêu."

Tôi vỗ lên trán mình, trừng mắt với Tiểu Hoàng một cái:"Ta dù thế nào cũng được tính là mẹ đỡ đầu của mi đó! Đừng có mà phạm thượng!"

Thấy Tiểu Hoàng vẫn không vui, tôi liền đút cho nó ăn một chút Linh Khí của mình. Lúc này cậu chàng mới đành không cam lòng mà rụt móng vuốt trở về, cuộn tròn người lại, xoay mông về phía tôi giận dỗi.

Nhìn dáng vẻ lông xù xù giận dỗi của nó lại khiến tôi cảm thấy rất là buồn cười, sau đó tôi liền vươn tay ra vỗ lên mông nó một cái. Ngay lập tức tôi liền cảm nhận được Tiểu Hoàng giật thót mình một cái, toàn thân cứng đờ, lông mao dựng lên, trên đầu giống như đang bốc lên một cột khói, dường như vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.

Tôi lúc này không thể tiếp tục nhịn được nữa mà cười lớn, bắt gặp ánh mắt ai oán của Tiểu Hoàng tức giận lườm tôi. May mắn là mấy căn phòng này đều có cách âm nếu không là tôi gặp chuyện lớn rồi.

Tôi cũng không tiếp tục trêu ghẹo Tiểu Hoàng thêm nữa mà xoay người rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »