Tôi thở dài một hơi. Buồn bực!!!
Ngày tháng ở địa phủ đúng là nhàm chán! Ngày ngày tôi đi dạo bên bờ Vong Xuyên, trò chuyện với đá Tam Sinh.
Nói đến Tam Sinh thật sự là một cô bé đáng yêu, mặt tròn tròn, má phúng phính, môi lúc nào cũng chu lên, thật sự là đáng yêu không chịu được!!!>_<
Tam Sinh cũng là một trong số ít những linh vật ở địa phủ giống tôi, có điều cô bé mở ra linh trí sau tôi vài trăm năm, nên cô bé gọi tôi một tiếng "tỷ tỷ". Mỗi lần nghe cô bé dùng giọng nói mềm mại gọi tôi, lòng tôi liền nhũn ra.
Chỉ có điều Tam Sinh là một viên đá nên tóc mọc rất chậm, rất lâu rồi mà tóc cũng chỉ dài đến vai, cơ thể cũng chậm lớn, mà còn có trái tim sắt đá đúng nghĩa đen nữa chứ. Sau này ai yêu phải cô bé này chắc chắn là rước khổ vào thân.
Hết nói chuyện với Tam Sinh tôi liền đi tìm Mạnh Bà, đứng xem Mạnh Bà múc canh bận rộn. Có lẽ tôi quá rảnh rỗi nên mỗi lần đi hóng chuyện đều bị Mạnh Bà trừng mắt đuổi về.
Nhưng tôi tuyệt nhiên không bao giờ núp sau cái cột lớn trong điện Diêm Vương nghe hắn xử kiện. Bởi nếu tôi bị phát hiện nhất định sẽ bị hắn lôi ra xử những vụ kiện vô cùng nhảm nhí đó.
Trước đây tôi đã từng núp sau cái cột nhìn lén hắn bị khó xử, kết quả thế nào thì mọi người ai cũng đã rõ.
Từ đó về sau tôi thề sẽ không lặp lại hành vi ngu ngốc đó một lần nào nữa.
Nhàm chán tôi liền trở về bông hoa Bỉ Ngạn của mình quyết định ngủ vài năm. Ai ngờ tôi còn chưa nằm ấm chỗ đã bị Diêm Vương cho người đến gọi.
Trước mặt những vong hồn, Diêm Vương không bao giờ nhào tới ôm tôi. Hắn gọi tôi đến theo như hắn nói là"hỏi ý kiến".
Lần này là xử một mối tình tay ba giữa hai người đàn ông và một người phụ nữ. Hừm, một người đàn ông trong đó bắt cá hai tay, hai người còn lại muốn hỏi xem anh ta yêu ai hơn. Tôi lắc đầu thở dài. Thời buổi bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngay cả thể loại "phích cắm hai chiều" này mà cũng có người tranh nhau giành giật.
Tôi vẫn còn nhớ là vụ xử kiện trước là hai người hàng xóm của nhau, vì một cây táo mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chết đi vẫn không buông tha, vẫn tìm đến Điện Diêm Vương đòi được phân xử công bằng.
Diêm Vương nhỏ bé, đáng yêu của tôi ngơ ngác không biết giải quyết vụ này ra sao nên đành gọi tôi tới.
Tôi tạm lược bỏ quá trình xử án vậy. Bởi điều này thật sự rất khó nói.
Kiện đã xử xong, Diêm Vương lập tức vứt bỏ hình tượng lao vào lòng tôi. Tôi có nên nói cho hắn biết là "nam nữ thụ thụ bất thân" không nhỉ? Mà thôi! Tôi mặc kệ! Dù sao cũng rất đáng yêu, tóc cũng mềm nữa! Tôi lén lút dĩ hạ phạm thượng mà sợ lên đầu Tiểu Diêm Vương hai cái.
Ở dưới Địa Phủ một thời gian dài, tôi bắt đầu sinh ra nhàm chán. Tôi lại muốn đi đầu thai thăm thú nhân gian.
Hôm đó, tôi tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, áo quần thẳng tắp đứng trước điện Diêm Vương kia.
Rất hiếm khi tôi chủ động lôi kéo hắn, trừ khi tôi có việc cần nhờ. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, không uổng công ngồi vào ngôi Vương Minh Giới mấy trăm năm nay, mắt nhìn người đoán ý được luyện đến mức lão luyện như vậy. Diêm Vương vào những lúc như thế này sẽ đặc biệt kiêu ngạo.
Tôi đi theo hắn không rời, phục vụ tất cả những việc hắn định làm, kể cả rót nước, thay quần áo, thiếu điều đi tắm cho hắn nữa thôi. Có lẽ do không chịu được sự phiền phức của tôi, cuối cùng hắn nhăn nhó mặt mày gật đầu đồng ý.
Tôi vui sướиɠ nhảy cẫng lên, hôn vào mặt hắn một cái thật kêu rồi ra về, vừa đi vừa hát. Cũng không hỏi hắn sẽ đưa tôi tới thế giới nào. Dù sao cũng không quan trọng, vào thế giới nào cũng vui hơn là ở mãi một chỗ.
Hôm sau, tôi xuất hiện thật sớm ở Điện Diêm Vương để hắn dẫn tôi đi đầu thai. Dù sao cũng là di cư bất hợp pháp, tất nhiên phải có chính chủ đi theo làm đệm lưng...À không đúng!...Là để mở lời!
Lần nào trước khi đi đầu thai hắn cũng đều nắm tay tôi, nước mắt lưng tròng dặn dò như mẹ già gả con gái đi xa," Ngươi đi sớm về sớm nha!"
Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ. Hắn vẫy tay chào tôi, chỉ thiếu điều đưa chiếc khăn tay lên chấm nước mắt như mấy cô nương trong phim cổ trang mà tôi xem được trong những lần đầu thai trước.
Khi tiến vào không gian ngập trong bóng tối, tôi mới nhớ ra tôi quên uống canh Mạnh Bà. Nhưng tôi cũng không để tâm lắm. Dù sao thứ canh toàn làm bằng nước mắt đó cũng không ngon lành gì, hơn nữa mang kí ức kiếp trước để tận hưởng kiếp này cũng là một điều thú vị.
Nhưng tôi không ngờ rằng lần rời đi này của tôi chính là một canh bạc lớn của Thiên Giới, mà tôi chỉ là một quân cờ.
Việc tôi không uống canh Mạnh Bà cũng không phải là sơ suất. Tiễn tôi đi có nhiều người như vậy, nào có chuyện nói quên là quên ngay được.
Đầu óc tôi có thể không tốt, nhưng những tay lão làng đó nào có thể ngu ngốc giống như tôi. Đây chẳng qua là một nước cờ để lại cho thế trận phía sau thôi.
Mà tôi cứ như một con cá ngây thơ tự chui đầu vào rọ.