Chương 35: Về Phòng X Hisoka X Nghỉ Ngơi

Sau khi đem chiếc bánh ngọt vừa mới mua được đặt ở trong phòng Tiểu Lâm, tôi liền trở về phòng mình. Tiểu Lâm cũng đã ngủ rồi, tôi không muốn đánh thức cậu ấy. Vừa mới đóng cửa phòng lại tôi ngay lập tức trông thấy Hisoka đang ngồi trên giường của tôi, tôi bị dọa giật mình liền tay ôm lấy ngực, lùi ra phía sau.

Hisoka vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười mang đậm bản chất biếи ŧɦái của anh ta:"Chào bé con~~~!" Anh ta chỉ mới chào hỏi thôi mà đã làm lông tơ trên người tôi đồng loạt dựng đứng cả lên. Tôi rùng mình, quát lên:""Hisoka! Anh lại tự ý vào phòng của tôi! Tôi đã bảo anh bao nhiêu lần rồi! Anh có biết thế nào là lễ phép không hả?!!"

Cái tên này kể từ khi tôi lên đến tầng 200, có phòng ở cố định, anh ta liền vô cùng tự nhiên ra vào phòng tôi, cũng không có làm gì quá đáng, chỉ là ngồi đó xem TV hoặc là ngủ. Tôi vô cùng muốn hỏi anh ta: Ở phòng của tôi sẽ ngủ ngon hơn sao? Chẳng lẽ anh ta không sợ một hôm nào đó tôi không thể khống chế được bản thân mình mà băm anh ta ra trong lúc anh ta đang ngủ sao?…Cũng chỉ là tôi nghĩ như vậy thôi. Nếu thật sự muốn băm Hisoka ra thật là không dễ chút nào…

Hisoka liếʍ liếʍ môi, tay chỉ về phía cửa phòng tôi:"Tại cửa phòng em yếu quá! Tôi chỉ đẩy một chút liền mở ra rồi…Tôi thật sự không cố ý…Tôi còn tưởng là cửa không có khoá!"

Tôi cảm thấy đầu chân mày của mình không tự chủ được mà giật giật. Cuối cùng là do khoá cửa phòng của tôi quá yếu sao? Anh có cần tôi thay giúp anh một cánh cửa chống đạn cho chắc chắn hơn không?! Lí luận của một kẻ biếи ŧɦái, người bình thường như tôi cảm thấy không thể nào hiểu được!!!

Tôi vuốt vuốt ngực, chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, nhíu mày nhìn Hisoka:"Lần này anh đến phòng tôi là muốn làm gì?"

Tôi đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước, muốn làm dịu cái đầu đang bốc hỏa của mình.

Hisoka ngả lưng xuống giường, nghiêng đầu sang nhìn tôi, ánh mắt vô cùng ngả ngớn:"Bé con à~~~, hay là chúng ta đấu với nhau một trận đi~~~!"

Tôi khẽ nhấp môi uống một ngụm nước,"Anh là đang muốn hẹn thách đấu với tôi sao?"

"Đúng như vậy a~~~"

Anh làm ơn đừng kéo dài âm cuối nữa được không? Nghe thật là biếи ŧɦái!

"Tôi không muốn!" Tôi vô cùng nghiêm túc nói với anh ta.

Hisoka nhổm người dậy, tay chống lên gò má,"Tại sao~~~?" Nếu giọng điệu này là của một cô gái thì tôi còn cảm thấy đáng yêu, đằng này nó lại phát ra từ Hisoka, khiến cho bàn tay đang cầm cốc của tôi run rẩy, nước trong cốc sánh lên đổ cả ra ngoài.

Cả tôi và Tiểu Lâm đều không được phép tuỳ tiện gϊếŧ người. Công đức mà chúng tôi cực khổ tích cóp mấy ngàn năm sẽ chỉ vì một lần gϊếŧ người vô tội đều sẽ mất hết. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy đáng sợ. Hisoka rõ ràng là chẳng có một chút sát khí nào khi đối diện với tôi. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu có lý do gì khiến anh ta bám dính lấy tôi không chịu buông như vậy. Mỗi lần nhìn thấy thái độ của Hisoka là tôi chỉ muốn bổ một đao xuống đầu anh ta, nhưng mà anh ta không đủ điều kiện để tôi có thể gϊếŧ chết. Cho nên là, chỉ có thể đánh mà không thể gϊếŧ thì có ý nghĩa gì cơ chứ?! Dứt khoát chọn không đánh nhau còn có thể bảo toàn thể lực.

"Tôi sợ lúc trên sàn đấu không nhịn được mà gϊếŧ chết anh!" Tôi nghiến răng nói.

Hisoka cười vô cùng vui vẻ, trong chớp mắt liền từ trên giường chuyển đến ngồi bên cạnh tôi:"Em không nỡ gϊếŧ tôi sao? Chẳng lẽ bé con là đang lo lắng cho tôi sao?!" Ngón tay Hisoka câu lấy lọn tóc của tôi.

Tại sao trọng tâm mà anh chú ý khác hoàn toàn so với người bình thường vậy?!

Chính vì điệu bộ gợi đòn biếи ŧɦái chết tiệt này của Hisoka nên tôi mới sợ mình không khống chế được sức lực mà đánh chết anh ta. Hisoka vốn không hề có sát ý với tôi, nếu gϊếŧ anh ta thì sẽ ảnh hưởng đến công đức khó khăn lắm mới tích cóp được của tôi. Tôi không thể mạo hiểm với sợi dây lý trí mong manh của mình được.

Tôi kéo lọn tóc ra khỏi bàn tay của Hisoka, không kiên nhẫn nói,"Hisoka! Biến đi!"

Hisoka vỗ vỗ đầu tôi, nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi còn không bỏ thêm một câu:"Chẳng mấy khi thấy bé con quan tâm tôi như vậy, tôi đang rất vui vẻ đó!" Tôi ném chiếc gối trên ghế sofa về phía anh ta, chiếc gối đập bộp vào cửa phòng rồi rơi xuống đất.

Tôi khẽ thở dài nhìn cánh cửa phòng đã khép lại. Tại sao tôi lại dây vào tên điên này cơ chứ?! Tôi lắc đầu muốn đá bay hình ảnh Hisoka ra khỏi đầu.

Lúc tiễn được "ông thần" Hisoka đi thì đã là nửa đêm. Tôi vào phòng tắm, tắm rửa một chút. Sau đó trèo lên giường, đến tóc tôi cũng không thèm sấy. Ngày hôm nay thực sự quá mức mệt mỏi, tôi cảm thấy đến đầu ngón tay tôi cũng không muốn cử động nữa, trực tiếp lăn ra ngủ.