Chương 17: Mất Hứng X Đùa Giỡn X Món Quà

Tôi cũng không hoảng sợ, bình tĩnh trả lời:""Đại danh của đại thiếu gia gia tộc Zoldyck, có ai mà không biết cơ chứ ."" Tôi nhẹ nhàng mỉm cười. Hisoka ở bên cạnh cũng cười "ha ha" hai tiếng xoa dịu bầu không khí căng thẳng,""Nào nào, lll-chan, bình tĩnh lại đi nào, không phải tôi cũng liếc mắt liền nhận ra cậu sao."" Chỉ thấy lllumi cúi đầu, đem ngón tay trỏ đặt lên cằm ra chiều suy tư :""Không lẽ tôi ngụy trang tệ đến thế sao?""

Thật là mất hứng!

Tôi cũng không quản anh ta nghĩ cái gì, lập tức quay lưng đi, nhưng mà sau cuộc thi hunter đó tôi không còn trông thấy lllumi ngụy trang như vậy ở đâu nữa, anh ta trực tiếp dùng mặt thật của mình luôn! Giống như anh ta muốn thách thức đám kẻ thù ngoài kia đến mà đuổi gϊếŧ anh ta đi vậy, nhưng mà khıêυ khí©h như vậy cũng chỉ làm người ta tức giận muốn giậm chân chứ không có ai thực sự dám đến.

""Hừ! Tôi không thèm chơi với hai người nữa. Vì một chút chuyện cỏn con mà đã tung sát khí, dọa chết tôi!"" Tôi tức giận bỏ đi, cũng không quên quay đầu lại nói,""Món nợ tiền tài ngày hôm nay, sau này tôi nhất định sẽ lấy lại!""

Sau đó, tôi và Tiểu Lâm quay trở về với chiếc đệm êm ấm của mình, trực tiếp ngủ thẳng đến tận lúc kết thúc cuộc thi chặng ba. Một tiếng ""ầm"" lớn vang lên, đánh thức chúng tôi dậy. Tôi vừa mở mắt ra thì trông thấy hai bóng dáng nhỏ bé của Gon và Killua đang nằm ngửa trên mặt đất rêи ɾỉ, người ngợm thì bụi bặm bẩn thỉu, bụi bám khắp nơi, trên trán mỗi đứa còn có thêm một cục u to ơi là to, đỏ ơi là đỏ. Hừm, chắc là vừa đυ.ng vào kết giới của tôi đến sưng cả đầu rồi.

Tôi vung tay hủy bỏ kết giới, Gon và Killua đang nằm trên mặt đất bất ngờ lao vào lòng tôi, khiến tôi không phản ứng kịp mà ngã nhào trên mặt đất. Hai tên nhóc bám dính lên người tôi, đuổi cũng không chịu đi. Tiểu Lâm lúc đó vừa hay tỉnh dậy, vội vàng giúp đỡ tôi gỡ hai tên đại ma đầu đang bám chặt không chịu buông tay trên người tôi ra.

Killua tỏ vẻ không hài lòng, nhất quyết ôm lấy cánh tay của tôi, phồng má phụng phịu:""Trông anh chị sạch sẽ thế kia, còn bọn em thì đen đen bẩn bẩn cực khổ qua ải thật không thoải mái chút nào!"" Ánh mắt Killua đột nhiên sáng lên lấp lánh mà nhìn tôi, tôi bỗng dưng lại cảm thấy sống lưng ớn lạnh, một dự cảm không lành sắp xảy ra. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của tôi, Killua tiến sát gần tôi:""Nào! Chị mau đến đây! Cùng hưởng một chút cảm giác giống em nào!!!"" Nói rồi thằng bé ôm chặt lấy tôi, ra sức chùi khuôn mặt bẩn hề hề lên quần áo tôi. Gon trông thấy thế thì vẻ mặt như thể tìm thấy một trò chơi mới, nên cũng nhảy vào ra sức làm bẩn quần áo của tôi. Tôi lại không thể đẩy chúng ra, liền đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tiểu Lâm lại chỉ thấy cậu ta đứng cười... thật sự rất tươi!!!

Đúng là nhìn lầm người rồi!!!

Đúng là bạn xấu mà!!!

Không được ai hỗ trợ, tôi đành tự lực cánh sinh vậy. Tôi thét lên:"" Hai đứa nhóc kia! Tụi em tới số rồi!!!""

.....................................

Vậy là chặng ba của chúng tôi đã kết thúc như vậy. Nhưng tôi đã quên mất là chúng tôi còn phải tham gia thêm một chặng nữa mà vị giám khảo ở chặng ba kia - ông Lippo gọi là một món quà nhỏ dành cho các thí sinh qua ải. Có điều món quà này có chút khó nuốt trôi, không cẩn thận một chút thôi là tự hiến dâng mạng của mình rồi.