Draco dường như có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ cậu vẫn là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, không có Chúa tể Hắc ám, không có Tử thần Thực tử, càng không có những vụ gϊếŧ người điên cuồng.
Sau đó cậu gặp một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, cô ấy đưa tay chạm vào mặt cậu, những ngón tay lạnh như băng dường như là dấu vết của những giọt nước mắt.
Khi cậu bước đi, giấc mơ biến mất, mọi người biến mất, cậu muốn nắm lấy tay cô nhưng không thấy cô đâu cả.
Khi Draco tỉnh lại trên giường bệnh, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn, cậu bị ánh ban mai yếu ớt làm chói mắt, lấy tay chặn lại, nhưng lại chạm vào vết thương, đau đớn đến mức khiến cậu phải nhíu lông mày.
Kí ức trước khi ngất đi từ từ quay trở lại, cậu nhớ lại mọi thứ trong văn phòng của giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhớ rằng cuối cùng cậu đã rất muốn làm cho Dumbledore một bùa choáng, không ngờ lại bị Potter núp sau lưng Dumbledore đánh vào trúng ngực.
Cậu đã từng nghe Sissy nói về lời nguyền đó — Sectumsempra, chẳng trách chỉ một đòn đã khiến cậu mất đi khả năng đứng lên chiến đấu tiếp.
Chỉ là, dù sao cũng là do cậu quá nóng nảy...
Vậy bây giờ, cậu nên làm cái gì đây…
Chàng trai tóc bạch kim chật vật ngồi dậy, với lấy cây đũa phép đặt trên bàn cạnh giường.
Suy cho cùng cậu cũng chỉ là một cậu bé 16 tuổi, và hiện tại thứ duy nhất ủng hộ cậu chính là niềm tin để cứu được Sissy, thế cho nên cậu cũng không muốn nghĩ đến hậu quả, mà chỉ ngoan cố đi vào trong đó, bất chấp vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, cậu chỉ muốn thoát khỏi cái trường Hogwarts nơi thuộc về Dumbledore này trước đã.
"Trò muốn đi đâu?"
"Đi cứu Sissy..."
"Làm sao cứu?"
"Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ cứu cô ấy ra."
Giọng điệu của cậu gấp gáp và bướng bỉnh, nhưng khi nói xong lại có chút buồn bã. Cơ thể thon gầy trượt xuống bức tường phía sau, thất thần nhìn ông lão ngồi trong bóng tối.
"Draco, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, về trò, và tất nhiên cũng về Sissy."
————————————————————————————————
Nửa tháng sau lễ Giáng Sinh, thời tiết đã ấm dần lên, các Tử thần Thực tử ẩn náu trong trang viên Malfoy cũng là một đám một người làm quan cả họ được nhờ — Draco Malfoy đã sửa xong Tủ Biến Mất, điều đó có nghĩa là ngày bọn họ đột nhập vào Hogwarts đã sắp đến rồi.
Mà ngày hôm đó, Sissy Suyier, người đã bị giam giữ một tháng, được đưa đến trước mặt Voldemort, cô gái nhỏ nhắn và gầy gò quỳ bò dưới chân Chúa tể Hắc ám, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
"Cô biết chuyện tôi muốn cô làm chứ?"
"Vâng, thưa ngài."
Sau khi giải thích ngắn gọn, Sissy mặc lại quần áo sạch sẽ, kể từ lúc này, cô sẽ lẻn vào Hogwarts với tư cách là một gián điệp cùng với các Tử thần Thực tử chịu trách nhiệm cho vụ tấn công.
Sissy vẫn nhớ rõ những tình tiết trong truyện, Dumbledore và Harry đi tìm mặt dây chuyền, và chính vào đêm hôm đó, đám Tử thần Thực tử sẽ đột nhập vào trường Hogwarts.
Lần đầu tiên đến thế giới này, cô đã từng suy nghĩ đến lập trưởng của chính mình, hiện tại xem ra lúc đó cô thật sự đã nghĩ nhiều rồi, bởi vì cô hoàn toàn không thể lựa chọn tương lai cho mình.
Cổ tay mảnh mai của cô bị dây xích quấn chặt, Sissy cười chế nhạo, để Lucius giữ đầu kia của sợi xích, tùy ý dắt đến một chỗ khác.
Trên đường đi, Lucius liên tục kể cho cô nghe chi tiết về cuộc tấn công, Sissy yên lặng lắng nghe, và thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu.
Cô biết dù Lucius không thích cô nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy xấu hổ với cô, dù sao thì anh ta không cố ý nhưng anh ta cũng đã làm lỡ dở nữa cuộc đời của cô. Hôm nay trong hoàn cảnh này, anh ta cũng không muốn cô bị Chúa tể Hắc ám gϊếŧ chết.
"Nếu như lần này cô lập công, có lẽ sẽ được Chúa tể Hắc ám đánh giá cao, đến lúc đó, cô cũng giống như chúng tôi, đương nhiên sẽ không phải làm tù nhân nữa."
Lucius an ủi cô như vậy, tất cả hứa hẹn đương nhiên đều là những thứ đẹp đẽ nhất, nhưng Sissy đã trải qua nhiều như vậy, hiện tại thứ cô ít tin tưởng nhất, chính là những thứ đẹp đẽ.
“Lucius, tôi không cần anh lừa tôi.” Cô gái tóc bạc cong môi, sắc mặt tái nhợt có chút nhẹ nhõm.
Lucius nhìn cô gái trước mặt, cuối cùng thở dài.
Khi còn là một thiếu niên, anh ta đã từng chà đạp trái tim cô ra từng mảnh mà không chút thương tiếc, đến nay cũng đã ở tuổi trung niên, tuy rằng ngoại hình của cô không thay đổi nhưng dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện, nên cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Cuộc đời Sissy Suyier là một đống lớn bi kịch, không ai thích cô và cũng không ai yêu cô.
Lucius liếc nhìn Sissy, nuốt xuống những gì mình định nói, anh ta vốn định nhắc nhở Sissy không nên có tâm tư phản bội, bởi vì Chúa tể Hắc ám đã thông báo rằng nếu Sissy hai lòng, bọn họ sẽ gϊếŧ chết cô ngay lập tức, nhưng bây giờ xem ta, có vẻ như Sissy Suyier không quan tâm cô sẽ phản bội ai.
Phản bội người khác là để tồn tại, hiện tại ngay cả phản bội chính mình Sissy còn có thể làm được, chưa kể đến việc hiện tại Dumbledore cũng không quản không hỏi cô.
"Chúng ta sẽ treo Dấu ấn Hắc ám phía trên Tháp Thiên văn của Hogwarts, khi những người khác dọn sạch lính canh, tôi sẽ cùng cô lên Tháp Thiên văn và đợi Dumbledore trở về, đến lúc đó tôi sẽ nhốt cô trong Tháp Thiên văn, còn cô sẽ giả dạng làm con tin, cầu xin sự giúp đỡ của Dumbledore, trên sợi xích này có hạ một câu thần chú, một khi ai đó chạm vào sợi xích, câu thần chú sẽ trói chặt người đó, ngay cả Dumbledore cũng không thể thoát ra được."
Trước khi Sissy bước vào Tủ Biến Mất, Lucius đã dặn dò cô lần cuối cùng.
Sissy hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cảnh tượng chuyển động trước mặt cô, cô có thể thấy trước một cảnh tượng như thế này, cô xuất hiện trước mặt Dumbledore, giả vờ bị Tử thần Thực tử bắt làm con tin và nói với Dumbledore những lời đã chuẩn bị từ lâu, sau khi nghe xong, có thể Dumbledore sẽ chưa tin cô ngay, nhưng chí ít sẽ cố gắng mở dây xích giam cầm cô, sau đó Dumbledore sẽ bị giam cầm trên Tháp Thiên văn, dựa vào năng lực của Dumbledore, tất cả chỉ là trì hoãn hành động của ông ta mà thôi, nhưng khi ông ta thoát ra được, một số lượng lớn Tử thần Thực tử đã phá vỡ đội bảo vệ của Hogwarts, và sau đó Dumbledore cũng sẽ bị bọn họ bao vây…
Dumbledore có thể trông sẽ tuyệt vọng, như vậy Tử thần Thực tử và Chúa tể Hắc ám sẽ cảm thấy rằng họ đã thành công, nhưng mà Dumbledore đã để lại cho Chúa tể Hắc ám một quân cờ cuối cùng, Severus sẽ gϊếŧ chết ông ta bởi vì đó là mệnh lệnh của ông ta... Cuối cùng, ông ta sẽ rời đi và giao toàn bộ phần còn lại cho Harry Potter hoàn thành, cốt truyện vẫn không thay đổi.
Mà bản thân cô, nếu may mắn có thể gặp lại Draco lần cuối…Thân là một tù nhân, mất đi giá trị cuối cùng, liệu sẽ là một tia sáng xanh chào đón cô sao?
Dựa theo kế hoạch, Sissy và Lucius là những người đầu tiên lên đặt chân lên Tháp Thiên văn, cô vẫn phải uống thuốc phong ấn cho nên không còn nhiều sức lực, cộng với tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài nên chỉ mới leo tháp thôi mà cô đã thở gấp, nhưng cô vẫn cố bình tĩnh lại, sợi dây xích khóa cô vào cầu thang của Tháp Thiên văn, mà cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nơi mà Dumbledore có thể sẽ xuất hiện.
Thời gian dường như dừng lại, xung quanh vắng lặng và đáng sợ, Sissy biết rằng Dumbledore và Harry có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng cô không biết họ sẽ biểu hiện như thế nào khi nhìn thấy mình sau một khoảng thời gian dài? Nghĩ đến đây, Sissy kéo khóe môi, hình như đang cười.
Không biết đã bao lâu trôi qua, quả nhiên có hai người ngồi trên chổi bay vào cửa sổ.
Rõ ràng là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng vẫn có một loại căng thẳng không ngờ, thời gian dường như trở nên chậm hơn, động tác quay người bước xuống cán chổi của hai người dường như cũng chậm lại, mãi cho đến khi đứng yên tại chỗ và nhìn thấy cô gái đang đắm chìm trong ánh trăng.
Khi Harry nhìn thấy Sissy, cậu ta đã rất ngạc nhiên.
Tuy nhiên, vào lúc này, xích trói Sissy đột nhiên bị kéo thẳng ra, tạo ra tiếng động sột soạt, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của cô gái trở nên méo mó, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Dumbledore, khuôn mặt dần lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng. Cơ thể của cô không thể ngừng run rẩy, các cơ trên mặt co giật, đột nhiên, cô hét lên một cách tuyệt vọng:
"Đi mau — "
Giọng nói thê lương, như thể được ăn cả ngã về không.
Lucius, người chịu trách nhiệm theo dõi Sissy, sau khi nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế này thì cảm thấy trong lòng nặng nề, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không có thời gian để suy ngẫm, bởi vì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác, anh ta phải hành động.
Sissy đã biết kết quả khi mình làm thế từ lâu rồi, nhưng khi cái chết đến gần, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Mọi sự sụp đổ đều bắt đầu từ một vết nứt nhỏ, nhưng lòng người mới là thứ khó có thể suy xét kỹ càng nhất.
Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời Sissy Suyier đều là bi kịch, nhưng cô là Sissy Suyier, và cô không thể sử dụng cơ thể này để đưa ra quyết định mà đến cô còn muốn phỉ nhổ.
Sissy đã có tâm muốn chết, thì đương nhiên đám Tử Thần Thực Tử vẫn ở dưới lầu cũng phải phát động cuộc phục kích, mà người đầu tiên ra tay chính là Lucius, một tia sáng màu xanh lục giống như một ngôi sao băng, không chút do dự bắn thẳng vào ngực của Sissy.
Một giây, hai giây...Những gì cô nghe thấy là tiếng tia lửa của hai ánh sáng đập vào nhau trước mắt cô, cùng với tiếng đũa phép rơi xuống đất.
Cô mở mắt ra, cây đũa phép của Lucius đã bay đến trước mặt cô, ngay khi cô ngẩng đầu lên, cô đã thấy chàng trai bạch kim xuất hiện ở cửa.
Sissy đã nghĩ rất nhiều về việc cô và Draco sẽ gặp lại nhau như thế nào, nhưng khi nó xảy ra, cô lại không thể nói được lời nào.
Chàng trai đẹp trai nắm lấy tay cô và đứng chắn trước mặt cô.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có ai có thể làm tổn thương cô được nữa."