Chương 61: Tặng vòng cổ, giáo sư nghi ngờ

"Thực ra, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là cậu nên trực tiếp gϊếŧ chết Dumbledore, như vậy sẽ có ít sự hy sinh hơn so với việc đưa Tử thần Thực tử vào, đó không phải là điều cậu mong đợi sao?" Astoria ngồi trong phòng cầu được ước thấy, nở nụ cười nhẹ.

Draco, người đang sửa chữa Tủ Biến Mất, hơi cau mày khi nghe những lời đó, không khẳng định cũng không bình luận về những gì anh ta nói, mà chỉ hỏi ngược lại: "Anh đã gϊếŧ ai chưa?"

Astoria suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười: "Làm sao mà một Tử Thần Thực Tử có thể có hai bàn tay sạch sẽ được, đôi còn tưởng rằng cậu đã lĩnh ngộ được rồi, chẳng hạn khi quyết định nhận lấy dấu ấn đó vậy?"

Câu nói này dường như đã đánh trúng chỗ đau của Draco, khiến cho động tác của cậu hơi cứng đờ một chút, cánh tay có dấu hiệu của Chúa tể Hắc ám rủ xuống, phải một lúc sau mới trở lại bình thường.

Astoria nhìn thấy cảnh này, môi hơi cong lên.

"Thực ra, không chỉ có Tử thần Thực tử, ngay cả những người dưới tay Dumbledore cũng đã gϊếŧ rất nhiều người, lấy chị gái tôi làm ví dụ đi, số Tử thần Thực tử chết trong tay chị ấy không phải 100 thì cũng là 80. Ngay cả mẹ tôi không phải cũng là do chị ấy gϊếŧ sao..."

Nói đến đây, Astoria dường như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt.

"Quên đi, chuyện đã qua rồi, gia tộc Suyier nợ chị ấy, dù sao thì chị ấy cũng chỉ muốn đòi lại thôi."

Bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá rất lớn, Edwin cùng mẹ mình đã lợi dụng cô 20 năm, Sissy cũng đã chờ đợi 20 năm, đợi đến khi cô đủ lông đủ cánh, thoát khỏi sự kiềm chế, đương nhiên cô sẽ không buông tha bọn họ.

Ngay từ đầu Edwin cũng rất hận, nhưng sau khi đón Cho về, anh dần hiểu ra một số sự thật.

Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, anh ta quan tâm đến những gì anh ta đang có bây giờ hơn là những người đã khuất, ví dụ như Cho, nếu anh ta đã nói "Nguyện chinh chiến suốt đời, đổi cho con bé một đời bình an vô sự", vậy thì anh ta nhất định sẽ làm tất cả những gì có thể để con bé được sống tốt hơn.

"À đúng rồi, cậu sửa chữa Tủ Biến Mất đến đâu rồi?"

Astoria phủi bụi trên quần áo và đứng dậy, đặt chân xuống sàn của phòng cầu được ước thấy.

“Tôi đã cố gắng hết sức để tăng tốc độ, nhưng anh thấy đấy, có lẽ phải mất một thời gian nữa mới có thể sử dụng được.” Draco lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Với tư cách là một đứa trẻ mười sáu tuổi, cậu đã làm rất tốt rồi.

Nhưng với tư cách là một Tử thần Thực tử, cậu quả thực không đủ tư cách.

Đứa trẻ này...vẫn quá tốt bụng, chẳng trách Snape đang cố gắng thay nó làm một cái gì đó...

Nghĩ đến con rắn già âm u đó, Astoria nghiền ngẫm cười cười.

Edwin và Snape cũng là bạn học cùng trường cùng nhà, cho nên bọn họ rất hiểu nhau.

Sau đó, cả hai trở thành Tử thần Thực tử gần như cùng một lúc, và đồng thời được Chúa tể Hắc ám coi trọng.

Hiện tại anh ta đã bị Chúa tể Hắc ám loại khỏi hàng ngũ Tử thần Thực tử, có thể nói Snape là người duy nhất được trọng dụng, nhưng cũng giống như người sống hai lòng như Snape, anh ta cũng mơ hồ nhận ra Snape có thể không chân thành với Chúa tể Hắc ám lắm.

Nếu như Snape không nói với Chúa tể Hắc ám về chuyện của anh ta, vậy thì một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ nói với Chúa tể Hắc ám rằng Snape rất kỳ lạ, nhưng mà cuối cùng vẫn bị Snape đi trước một bước.

“Nghe nói Severus đã mấy lần phạt cậu cấm túc ở chỗ của ông ta rồi, cậu vẫn luôn thả bồ câu của ông ta, như vậy có tốt không?” Mắt Astoria di chuyển, mỉm cười nhìn cậu bé tóc bạch kim trước mặt.

Draco mím môi không nói gì, một lúc lâu sau mới cứng rắn trả lời một câu: “Không phải việc của anh.”

Edwin đã nhiều lần nói với cậu rằng cha đỡ đầu ghen tị với sự coi trọng của Chúa tể Hắc ám đối với anh ta, và muốn ghi tranh đoạt công lao, nhưng dù sao Draco cũng không phải là một đứa trẻ hám công lao, cuối cùng ai thật tâm, ai giả ý, cậu cũng không biết rõ được.

Nhưng cũng vì lý do này, cậu lại càng không muốn lôi cha nuôi vào chuyện này.

“Việc riêng của tôi không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.” Lời nói của Draco xoay chuyển, khiến sự chú ý của Edwin rời khỏi Snape: “Lần trước tôi yêu cầu cậu chuẩn bị những gì, cậu đã chuẩn bị chưa? Mặc dù không thể trông cậy vào việc thứ đó có thể rơi vào tay Dumbledore, nhưng dù sao cũng phải báo cáo kết quả nhiệm vụ với Chúa tể Hắc ám, tôi cũng cần làm một vài chuyện để chứng minh mình không vô dụng.”

Astoria lấy một chiếc hộp từ chiếc túi mang theo ra.

"Ngày đến Hogsmeade sẽ diễn ra vào cuối tuần này, ứng cử viên cũng đã được quyết định xong, đó là Katie Bell của đội Quidditch Gryffindor, cậu còn có câu hỏi nào không?"

Dưới ánh mặt trời, một sự mê hoặc khác lạ toát ra từ trên người Astoria, cô từ từ ngước mắt lên, không để ý đến sự do dự còn chưa kịp thu lại trong đôi mắt của chàng trai trẻ.

Haizz, dù sao thì vẫn chỉ là một đứa trẻ...

Astoria nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng lo lắng, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho cô ta ở St. Mungo một thời gian thôi, sẽ không gϊếŧ chết cô ta đâu."

Đứa trẻ này hoàn toàn không phải là một kẻ gϊếŧ người, ngay từ đầu anh ta đã nhìn ra rồi...

Nhưng mà như anh ta đã nói, hai tay của một Tử thần Thực tử sẽ không thể nào sạch sẽ được, cho dù cậu chỉ là một đứa trẻ nhưng sau khi cái dấu ấn đó được in trên cánh tay, cậu sẽ phải gánh chịu những tội lỗi đó —— cả một đời người.

Mà Katie Bell, chẳng qua chỉ là nạn nhân đầu tiên trong hành trình trưởng thành của cậu mà thôi.

Phép thuật trên chiếc vòng cô là do chính Draco yểm, và sau đó được Astoria điều chỉnh một chút thôi.

Nhưng chỉ cần sự điều chỉnh này cũng sẽ đủ để gϊếŧ chết Katie Bell rồi.

Edwin không nghĩ rằng mình đã làm gì sai, nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám giao cho Draco là gϊếŧ chết Dumbledore, một kẻ thậm chí còn không dám gϊếŧ bạn học của mình thì làm sao có thể gϊếŧ hiệu trưởng của mình được?

Anh ta chỉ đang ép cậu trưởng thành, bởi vì cậu phải trưởng thành.

Nhưng ngay cả Edwin cũng không ngờ rằng chiếc vòng cổ mà chính tay anh ta trao cho Katie đã được mở ra trên đường trở về trường Hogwarts, mà bộ ba vàng và Hagrid đã tình cờ đi ngang qua, một chuỗi hiệu ứng cánh bướm đã khiến Katie, người lẽ ra phải chết lại nhặt được mạng về.

Sau đó, người kiểm tra sợi dây chuyền là Snape, sau một loạt phép thuật dò tìm được áp dụng cho sợi dây chuyền, mặc dù xung quanh còn có Harry, giáo sư McGonagall và vài giáo sư khác, mặt Snape bất giác tối sầm lại.

Sợi dây chuyền này là do con đỡ đầu làm, nhưng anh ta không tin rằng Draco lại có dã tâm gϊếŧ người.

Chuyện như vậy...ai đứng sau thằng bé...Là ai?

Trong đầu Snape mơ hồ hiện lên một bóng người, từ ngày đầu tiên Draco nhận nhiệm vụ này, Lucius cùng Narcissa đều là sợ hãi, còn anh ta thì lo lắng, nhưng chỉ có một người, thậm chí còn có chút vui vẻ mà bày mưu tính kế cho Draco.

Nhưng không phải là cậu ta chết rồi sao? Chúa tể Hắc ám đã tự mình ra tay, làm sao cậu ta có thể sống được?

Chẳng lẽ là do anh ta đã quá coi thường người nhà Suyier rồi sao?

Mặc dù Lupin đã tốn rất nhiều sức lực cũng không thể khiến sự tình biến chuyển, mà chỉ trong vòng một tuần, Sissy Suyier đã thuyết phục được hầu hết người sói…

Mặc dù Edwin Suyier sở hữu khả năng mạnh mẽ hơn Chúa tể Hắc ám ở một số khía cạnh ...

Nhưng ngay cả như vậy, làm thế nào mà Edwin Suyier có thể giữ liên lạc với Draco ngay dưới mũi Dumbledore được chứ?

“Severus, cậu nghĩ như thế nào?” Giáo sư McGonagall nghiêm túc hỏi.

“Tôi nghĩ cô Bell có thể sống sót được thật đúng là may mắn.” Snape suýt chút nữa đã phun ra những lời này qua kẽ răng, đây là tình hình thực tế, phép thuật hắc ám gắn trên sợi dây chuyền này cực kỳ quỷ quyệt, phàm là người động vào sợi dây chuyền này có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Mặt khác, Potter tự cho là đúng đã thề thốt rằng đây là tác phẩm của Draco, tất cả những gì Snape có thể làm chỉ là châm chọc giả thiết của cậu ta, nhưng anh ta cũng phải nói rằng việc Draco làm lần này cũng có chút tùy tiện.

Anh ta gần như là nhìn Draco lớn lên, một cậu bé được chiều sinh hư, kiêu ngạo, thất thường, ngay từ đầu chính là như vậy, nhưng bắt đầu từ lúc nào đó, thằng bé càng ngày càng có chủ kiến

của chính mình, có chút tách ra khỏi quỹ đạo mà Lucius đã định sẵn cho nó.

Từ khi thằng bé nhận được dấu ấn hắc ám? Từ khi thằng bé đoạt lấy quả cầu tiên tri trong tay Potter? Từ khi thằng bé muốn Sissy Suyier ném tên của mình vào Chiếc cốc lửa? Hay là sớm hơn?

Hoặc có thể là...từ khi thằng bé gặp Sissy Suyier?

Snape cảm thấy rằng mình cần phải nói chuyện với Sissy, trong quá khứ bọn họ cũng từng nói chuyện qua lại vài lần, nhưng hầu như lần nào cũng vậy, mọi chuyện đều bắt đầu từ sự tức giận của anh ta, và kết thúc bằng cái liếc nhìn của người phụ nữ chết tiệt kia.

Sissy Suyier có một năng lực thần kỳ, bất kể là ai, chỉ cần nói chuyện với cô ta là sẽ có một cảm giác bất lực sâu sắc, ngay cả bậc thầy độc dược Snape, người được biết đến với cái mồm độc địa cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà bây giờ Sissy đã nhận nhiệm vụ đi thuyết phục người khổng lồ của Dumbledore, và tạm thời nghỉ việc ở Hogwarts, cho nên Snape cũng không biết bây giờ cô ta đang ở đâu.

Chắc là vẫn phải đi tìm Draco rồi?

Anh ta đã yêu cầu Draco đến văn phòng mình cấm túc không chỉ một lần, nhưng từ đầu học kỳ này, Draco chưa bao giờ đến đây một lần nào hết.

Con trai nuôi dường như đang cố tình tránh mình, điều này Snape cũng tự cảm nhận được.

Draco càng ngày càng trở nên độc lập, đó là một điều tốt, nhưng với tư cách là một người cha nuôi, Snape vẫn sợ rằng con trai của mình sẽ vô tình bước vào tình huống không thể quay đầu lại được.

Suy cho cùng, thằng bé vẫn còn nhỏ, còn rất nhiều điều nó không biết, và có rất nhiều người thằng bé đã tin nhầm.

Mặt mũi bậc thầy Độc dược âm u, khéo áo choàng lao đi, để lại Harry và Giáo sư McGonagall ngơ ngác nhìn nhau.

“Quên đi, mấy trò có thể trở về ký túc xá được rồi.” Giáo sư McGonagall cũng tỏ vẻ bất lực, không biết là trùng hợp hay cố ý, mỗi khi xảy ra chuyện nguy hiểm, hầu như đều có mặt cả ba người này.

Tác giả có chuyện muốn nói: Màn kịch nhỏ:

Đám đông hỗn loạn: Mọi người có ai nghi ngờ không, ai đã giúp Edwin thoát khỏi Voldemort, và ai đã nói với giáo sư về việc của Edwin và Sissy? Bạn có muốn quảng cáo cho bài viết tiếp theo không?

Giáo sư: Nếu còn dám nhiều lời, Avada Kedavra!!!!

Đám đông hỗn loạn: Cứu mạng với, giáo sư muốn gϊếŧ tôi!