Albus Dumbledore... Bề ngoài hòa ái dễ gần che dấu cho
một
tâm tư khôn khéo vô cùng...
một
lão hồ ly danh chính ngôn thuận... Đây là cảm giác của Hạ Lạc Du sau lần thứ hai tiếp xúc với ông ta.
Cúi đầu nhấp
một
ngụm sữa tươi đu đủ, con ngươi trong suốt của
cô
gái
tóc bạc đột nhiên lộ ra
một
chút chế giễu.
"Nếu như ngày hôm nay hiệu trưởng gọi tôi đến chỉ để trò chuyện thôi
thì
bây giờ chúng ta
nói
chuyện đến chuyện này
một
chút
đi...Cảm ơn hiệu trưởng Dumbledore
đã
chiêu đãi... Được rồi, làm phiền hiệu trưởng giúp tôi chuyển lời đến giáo sư Snape, sữa tươi đu đủ bỏ thêm chân dược (thuốc
nói
sự
thật) do ngài ấy điều chế thực
sự
rất khó uống... Tuy rằng mùi vị cùng màu sắc hoàn toàn
không
thay đổi...Nhưng mà đồ dùng để thưởng thức
thì
quan trọng nhất vẫn là hương vị, ngài
nói
đi, tôi
nói
thế có đúng
không?"
Hạ Lạc Du cũng
không
biết làm thế nào mà mình có thể
nói
ra những lời châm chọc như thế này,
cô
chỉ biết là, sau khi
đi
ra khỏi văn phòng của Dumbledore, cái trán sáng bóng của
cô
từ lâu
đã
được đặt thêm
một
lớp mồ hôi mỏng...
Trí nhớ của người phụ nữ biếи ŧɦái này
thật
có ích, trong nháy mắt khi sữa tươi đu đủ chạm vào lưỡi
cô,
cô
đã
biết được trong cốc nước này có trộn thêm chân dược, nhưng động tác của
cô
chỉ dừng lại trong chớp mắt, tiện đà liền
một
hơi uống hết nửa cốc.
Chẳng lẽ
một
chút cử chỉ khác thường của
cô
đã
bị bọn họ nghi ngờ rồi sao, chỉ là
đã
đi
đến bước này rồi, như vậy đích thân
cô
sẽ
loại bỏ
đi
nghi ngờ trong lòng họ.
Mà sau đó sở dĩ vạch trần, lại còn cảnh cáo Dumbledore, cho dù ông ta có là
một
lão hồ ly
đi
chăng nữa
thì
cô
là Sissy Suyier cũng
không
phải người dễ trêu, tốt nhất là cho ông ta biết
không
phải ai cũng giống như Snape, cam tâm tình nguyện liều sống liều chết làm việc cho ông mà vẫn
không
được tín nhiệm.
Dù sao mục đích của Snape là bảo về Harry Potter, mà
cô
thì
không
có suy nghĩ muốn bảo vệ ai cả, dựa vào cái gì mà phải làm quân cờ cho ông ta,
cô
chỉ muốn dạo chơi
một
chút ở đây sau đó
sẽ
quay trở lại thế giới của mình thôi.
Tâm tình Hạ Lạc Du
không
được tốt nên cũng
không
có hứng thú quay về phòng, suy nghĩ
một
chút,
cô
theo trí nhớ của Sissy Suyier
đi
tới bãi săn ngay bên ngoài rừng cấm, phía
trên
là trời xanh mây trắng, cách đó
không
xa còn có
một
cái hồ, cảnh đẹp như vậy mới khiến cho tâm tình của
cô
dịu
đi
một
chút.
Căn cứ theo trí nhớ của thân thể này, chính là trong chỗ này, có rất nhiều ký ức của con người biếи ŧɦái này, mỗi khi tâm tình
không
tốt, Sissy Suyier đều
một
mình
đi
tới đây,
không
thể
không
nói
trong thời gian mà Sissy vẫn còn là học sinh cũng
không
phải là người được hoan nghênh cho lắm, mạnh mẽ quá cũng
sẽ
bị
cô
lập, đặc biệt là cái người mạnh mẽ quá mức này lại là
một
cô
gái.
thật
sự
thì
cô
ta rất ưu tú, bởi vì chuyện
cô
ta theo đuổi Lucius mọi người đều biết, nên bên người
hắn
ta chưa bao giờ thiếu người đến làm phiền, nhưng mỗi
một
lần, đều là
cô
ta im lặng
không
để người khác phát
hiện
mà xử lý hết những người đó.
Sử dụng thần chú
một
cách xuất sắc cùng với thân thể ưu tú bẩm sinh làm cho
cô
ta khó gặp đối thủ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cũng
không
có ai dám đứng ở cạnh
cô.
Chính là người được biết đến như là
một
học sinh ở
trên
cả những học sinh xuất sắc khác -- Sissy Suyier.
Các học sinh Hogwarts
thì
nói
cô
dũng mãnh, nhưng lại quên mất dù sao
thì
cô
cũng chỉ là
một
cô
gái
đương tuổi thanh xuân,
cô
cũng sợ
cô
đơn, cũng có khát vọng được
yêu
đương,
cô
theo đuổi Lucius từ ngày xưa cho đến tận bây giờ
không
phải là bởi vì ham hư vinh, chỉ là bởi vì thích
hắn
mà thôi.
"Phù phù!"
một
cục đá nặng nề rơi vào giữa hồ.
đi
tới bên cái hồ này, trí nhớ của người phụ nữ biếи ŧɦái kia như thước phim tua nhanh
hiện
lên trong đầu của Hạ Lạc Du.
Cuối cùng, Hạ Lạc Du cũng
không
khống chế được mà làm động tác trút giận của người phụ nữ kia trước đây.
sẽ
không... Như vậy...
Cơ thể giống như
không
thể khống chế được...
Chẳng lẽ...Linh hồn của
cô
đang
dần dung hợp với cơ thể này hay sao?
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu
đã
dọa Hạ Lạc Du,
cô
không
muốn như thế, như vậy
không
phải
nói
cô
sẽ
vĩnh viễn
không
thể trở về được hay sao?
không
thể,
cô
phải trở về,
cô
còn có người thân
không
thể bỏ được...
Lúc này, cách đó
không
xa truyền đến
một
trận hoan hô cùng tiếng vỗ tay, hình như là học sinh
đang
học gần đây.
Mà những cảm xúc về việc thân thể
không
thể khống chế cũng cứ thế biến mất, Hạ Lạc Du lắc đầu, vứt những suy nghĩ
không
vui
đi.
sẽ
không
đâu, chắc chắn là
cô
sẽ
trở về được, cha mẹ cùng em
gái
còn
đang
đợi
cô
trở về mà!
Giống như
cô
từng nghĩ, chính xác là
cô
chỉ là
một
diễn viên
nhỏ
ở thế giới này, chỉ cần
cô
diễn hết vai là
sẽ
được trở về, nếu như dành toàn bộ thời gian xuyên
không
chỉ để lo lắng những vấn đề vớ vẩn này
không
phải là diễn xuất quá thất bại rồi hay sao?
Nghĩ như vậy Hạ Lạc Du lại khôi phục dáng vẻ
không
có tim
không
có phổi lúc trước, đôi môi hồng phấn hơi cong lên,
một
dáng vẻ cười mà như
không
cười, nhưng lại toát lên vẻ tươi đẹp rung động lòng người.
trên
mạng
nói
không
sai, người rảnh rỗi
thì
dễ miên man suy nghĩ,
cô
thật
sự
đang
quá rảnh rỗi rồi hả?
Như vậy
thì
tìm
một
việc nào đó cho bản thân làm thôi, ví dụ như
đi
xem náo nhiệt chẳng hạn...
Rón rén đến gần những học sinh kia, sau đó lại bằng
sự
vận động xuất sắc của thân thể này mà trèo lên
một
cái cây ở gần đấy. Lúc này Hạ Lạc Du
thật
sự
bắt đầu cảm thấy biết ơn người phụ nữ kia khi
đã
để lại cho
cô
một
cơ thể xuất sắc như vậy.
Quá khứ của
cô
thuộc về cái loại chạy thể dục 800 mét
đã
mệt gần chết, chứ
nói
gì đến việc trải nghiệm qua thú vui leo cây, khi còn bé cùng Tiểu Loạn đến nhà bà nội, đều là Tiểu Loạn linh hoạt
nhỏ
hơn
cô
một
tuổi leo lên cây hái trái cây, còn mình
thì
đứng dưới đón, đây là lần đầu tiên
cô
tự mình trèo lên
một
cái cây đấy!
Vui vẻ tìm
một
tư thế thoải mái, Hạ Lạc Du phát
hiện
tầm nhìn của nơi này
không
phải tốt bình thường mà là cực tốt, theo như độ cao của cái cây này, có thể thấy rất
rõ
tình cảnh của học sinh.
Đúng là
một
vị trí địa lý quá tốt, để xem... hình như bọn chúng
đang
học tiết chăm sóc sinh vật huyền bí...
một
con vật mình ngựa đầu chim ưng có cánh thú...Đó là
một
sinh vật biết bay to lớn hung dữ lại còn ăn thịt,
không
phải là
một
con vật
nhỏ
bé xinh đẹp để mấy người lôi ra chơi đùa đâu...
Sissy Suyier
đã
có
một
khoảng thời gian làm người nghiên cứu sinh vật huyền bí, hôm nay Hạ Lạc Du lại kế thừa trí nhớ của
cô
ta nên tự nhiên cũng biết loại sinh vật này đáng sợ như thế nào.
cô
biết ngày hôm nay mình đánh bậy đánh bạ liền nhìn thấy
một
cảnh được miêu tả trong sách, đó là tiết học về chăm sóc sinh vật huyền bí đầu tiên trong học kỳ mới của hai nhà Gryffindor và Slytherin.
Lúc đọc sách
cô
đã
từng nghi ngờ tại sao chỉ dựa vào lời
nói
của
một
bên là Draco mà bộ phép thuật lại hạ lệnh xử tử hình con bằng mã đầu ưng thân ngựa này, quyền thế của gia tộc Malfoy chỉ là
một
mặt thôi, mặt còn lại chính là cách xử lý chuyện xảy ra của Hagrid xác thực có chuyện.
Bằng mã là
một
loài sinh vật vô cùng nguy hiểm, tính cách hung ác lại rất dễ tức giận. Việc đưa đến cho bọn
nhỏ
học năm ba học quả thực quá mức nguy hiểm.
không
nói
khoa trương chút nào, nếu như
không
phải Draco bị thương khiến lớp này bị ép ngưng hẳn,
thì
việc xảy ra chuyện xảy ra ngoài ý muốn rất có thể
không
chỉ là
một
học sinh đâu, đến lúc đó cho dù Dumbledore có muốn bảo vệ
đi
chăng nữa, cũng chưa chắc giữ Hagrid lại trường được.
Tập trung ánh mắt vào lớp học, Hạ Lạc Du nhìn rất nhiều học sinh vì nhìn thấy Harry bay thử thành công mà vô cùng hưng phấn đến gần sinh vật nguy hiểm kia.
Draco cũng
đi
tới trước mặt Buckbeak, giơ tay lên sờ mỏ nó,
trên
mặt mang đầy vẻ chán ghét.
Chàng trai với mái tóc bạch kim hơi cau mày, khuôn mặt còn non nớt ở dưới ánh mặt trời dát lên
một
lớp kim sắc
thật
mỏng, trong lúc mơ hồ có thể thấy được
một
chút
anh
tuấn.
Hạ Lạc Du nhìn cậu ta chằm chằm, chẳng biết tại sao lại có chút sửng sốt, đương nhiên là
cô
sẽ
không
bị nhan sắc của
một
thằng nhóc làm cho mê muội, chỉ là
một
chút kiêu ngạo kia của Draco cực kỳ giống chàng trai Lucius trong trí nhớ của Sissy Suyier.
"Cái này dễ ợt." Chàng trai kéo dài
âm
điệu mở miệng: "Nếu như Potter có thể làm được, tao biết chắc là chuyện đó nhất định
sẽ
rất dễ dàng...Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm có đúng
không
mày." Đấy là cậu ta
đang
nói
với con Buckbeak: "Mày
không
nguy hiểm đúng
không, con súc vật to lớn xấu xí này."
âm
thanh khıêυ khí©h đủ để cho Hạ Lạc Du nghe
rõ, chẳng biết vì sao
cô
lại cảm thấy hơi lo lắng, muốn mở miệng ngăn cản Draco, nhưng
đã
quá muộn, móng vuốt sắc bén vung lên, trong nháy liền để lại
một
vết thương vừa sâu vừa dài
trên
cánh tay Draco.
Vết máu loang lổ
trên
đám cỏ, cục diễn hỗn loạn vô cùng, con bằng mã tức giận đánh tiếp về phía người con trai
đang
nằm
trên
đất...
Máu....tóc bạch kim...không
thể...không
thể...
Cảm giác lo lắng vô cùng chạy lên não, Hạ Lạc Du chưa kịp phản ứng,
thì
thân thể của mình
đã
nhảy xuống cây,
một
câu thần chú cắt sâu mãi mãi thuần thục đánh trúng vào con quái vật kia, Buckbeak bị thần chú mạnh mẽ làm văng ra xa, nhưng đũa phép của Hạ Lạc Du vẫn
không
có buông, mà là nhắm ngay Hagrid,
không
có
một
động tác mảy may dư thừa nào.
"Để cho học sinh năm ba tiếp xúc với bằng mã là rất nguy hiểm đấy..."
Thần chí dần khôi phục lại Hạ Lạc Du cảm giác được cổ họng của mình khô vô cùng, những lời này gần như
nói
thầm trong miệng vậy, nhưng bởi vì xung quanh im lặng, nên người nào cũng đều nghe thấy rất
rõ
ràng.
"Chuyện này mà phát sinh lần nữa, ông
không
sống nổi đâu."
Tại sao lại làm chuyện này,
cô
cũng
không
rõ
ràng.
Hạ Lạc Du chỉ biết là sau khi
cô
nói
xong câu đó, động tác dứt khoát mà triệu hồi cáng cứu thương đưa Draco đến phòng y tế.
Thời gian mà hai người xuất
hiện
trong phòng y tế
đang
là giờ học,
không
để ý đến biểu tình kinh ngạc của các giáo sư khác, Hạ Lạc Du mở miệng: "Pobby, thằng bé này
đã
xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn trong tiết chăm sóc sinh vật thần kỳ, vết thương như này chữa được chứ?"
Đôi mắt trong suốt
ẩn
chứa
một
tia lo lắng
không
yên, bà Pomfrey
không
dám thờ ơ mà kiểm tra vết thương của Draco, sau đó gật đầu với Hạ Lạc Du.
Tuy rằng vết thương rất sâu, nhưng xương cũng
không
bị tổn thương quá nặng, vết thương như vậy đương nhiên
không
làm khó được bà Pomfrey
đã
gặp qua rất nhiều những vết thương nghiêm trọng khác.
"Tôi
đi
mang
một
chút thuốc mọc xương lại đây, xin chờ
một
chút."
Bà Pomfrey đặt Draco
trên
giường bệnh, xoay người
đi
phòng trị liệu lấy ma dược, trong phòng y tế mênh mông liền chỉ còn hai người Draco cùng Hạ Lạc Du.
không
thể tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau, Draco nhìn
cô
một
lát, sắc mặt
không
khỏi ửng đỏ, tầm mắt thoáng dời
đi...
Hạ Lạc Du thấy thế, tâm tình lại tốt lên rất nhiều, cũng nổi lên chút suy nghĩ muốn trêu đùa Draco bé
nhỏ.
"Này, tôi
nói
cậu được người khác cứu mà đến
một
câu cảm ơn cũng
không
nói, đây là cái gọi giáo dưỡng của quý tộc hả?"
cô
gái
miễn cưỡng nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ đắc ý.
"Dừng, ai cho phép người phụ nữ ngu ngốc như
cô
xen vào việc của người khác..."
Draco khôi phục ngữ khí kiêu ngạo như ngày thường, nhưng ánh mắt tránh né
đã
bán rẻ lời
nói
của cậu ta —— Ôi!! Lại biết xấu hổ cơ đấy,
thì
ra Draco cũng có
một
mặt đáng
yêu
như vậy sao.
Hạ Lạc Du che miệng khẽ cười, vừa muốn mở miệng
nói
tiếp cái gì đó, bà Pomfrey
đã
cầm thuốc mọc xương
đi
vào phòng bệnh. Mà ở phía sau của bà
không
biết tại sao lại có thêm người khổng lồ Hagrid, ở trước mặt những người này
rõ
ràng là
không
thích hợp để lại
nói
đùa tiếp.
không
để lại dấu vết mà thở dài, Hạ Lạc Du đứng dậy cáo từ.
Nội dung kế tiếp
cô
biết rất nhìn
rõ, Draco vẫn còn vui vẻ giả vờ bị đau, đối với những điều này,
cô
không
có hứng thú xem.
cô
không
biết, nhìn bóng lưng
cô
rời
đi, Draco cũng thở phào
nhẹ
nhõm,
không
biết vì sao, cho dù là đau đớn, cũng
không
muốn cho
cô
nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu...