Chương 56: Dục hỏa niết bàn ai là người tôn quý

Cái chết của Edwin không gây ra quá nhiều sóng gió, bởi người là do Voldemort gϊếŧ, và cái xác còn lại cũng chỉ là một Muggle bình thường, đến cả Sissy cũng biết chỉ được sự việc này thông qua Dumbledore.

Ông lão có vẻ hòa ái dễ gần đưa cho Sissy một ly sữa đu đủ trước, sau đó kể cho cô nghe về giấc mơ của Harry.

Sau khi nói xong, ông ta nói thêm: "Sissy nghĩ người đó là ai?"

"Edwin Suyier, nếu như giấc mơ đó là sự thật, vậy thì người bị Chúa tể hắc ám gϊếŧ chết chính là cậu ta."

Cho đến bây giờ, trong lòng Sissy cũng rất rối rắm, cô không có ý muốn chơi trò chơi ý trên mặt chữ với Dumbledore. Vì vậy cô chỉ nói: "Thực ra, có lẽ hiệu trưởng cũng đã sớm biết rồi, Severus cũng đã nói cho ông biết về chuyện thông đồng giữa tôi và Edwin, bây giờ Chúa tể Hắc ám đã xử lý kẻ phản bội mình, hiệu trưởng à, có phải ông cũng sẽ xử lý tôi không?"

Rõ ràng là người có lỗi, nhưng Sissy lại nói những lời này một cách hùng hổ, như thể đang định được ăn cả ngã về không.

Sissy cũng không phải là một người phụ nữ yếu đuối, vì cô đã hứa với Draco là sẽ sống, thì cô nhất định sẽ sống sót, cho dù có phải dùng cách gì đi nữa.

“Tôi có thể kể cho ông nghe về chuyện của những người đó, Edwin đã kể cho tôi nghe rất nhiều.” Sissy đứng dậy khỏi ghế sô pha, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của Dumbledore: “Ông muốn biết điều gì, chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói cho ông biết, gϊếŧ tôi là phí của trời, bây giờ đến cả Severus cũng sẽ không biết về Chúa tể Hắc ám và Tử thần Thực tử nhiều hơn tôi, vì vậy chỉ dựa vào những điều này, ông cũng nên giữ tôi lại. Ông cũng có thể nói với những người trong Hội Phượng hoàng như vậy.”

Giọng Sissy đanh thép và gấp gáp, cô đang cố chứng tỏ giá trị của mình, dù Edwin chỉ nói cho cô nghe nửa vời, nhưng suy cho cùng, cô vẫn nhớ được tình tiết câu chuyện, cô biết rằng chính Dumbledore mới thực sự là người quyết định mọi chuyện, miễn là Dumbledore lựa chọn sẽ để cô đi, thì cô vẫn còn hy vọng.

“Rất tốt… nhưng mà Sissy, cô nghĩ những thứ đó…Là đủ sao?” Dumbledore cũng nhìn cô, nhìn cô gái vẫn còn tươi sáng trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng không có một chút gợn sóng nào: “Chúng tôi đã từng tin tưởng cô rất nhiều, bây giờ cô nghĩ cô có xứng đáng với sự tin tưởng của mọi người không?"

“Mấy người cũng không cần phải tin tôi nữa, nhưng mà Dumbledore, tôi chắc chắn là người hữu ích nhất đối với toàn thể Hội Phượng hoàng.” Sissy nhìn chằm chằm vào Dumbledore.

Ngoài cửa sổ, những hạt mưa đập vào mái hiên tạo nên những tiếng sột soạt.

“Hiệu trưởng, tôi là Slytherin.” Sissy chậm rãi nói: “Ngay từ đầu khi mới tôi vào Hội Phượng hoàng thì ông cũng nên biết rằng, trong mắt Slytherin không có chính nghĩa, tất cả những việc họ làm chỉ vì lợi ích của bản thân. Hiện tại xin phép ông cho tôi được dùng cách của Slytherin để nói cho ông biết, tôi hữu ích hơn nhiều so với những Gryffindor đó, hữu ích hơn rất nhiều."

"Đến đây đi, dùng Chiết tâm Bí thuật đi, ông sẽ thấy tất cả những thứ ông muốn biết đấy.”

Sissy dùng đũa phép chỉ vào đầu mình và đưa ra lời mời đến Dumbledore.

Dumbledore là một người khôn ngoan, nhưng ông ta không phải là một người giỏi chống lại những cám dỗ, có thể thấy được điều này qua đôi bàn tay lốm đốm của ông ta.

Lời đề nghị của Sissy quả thực rất hấp dẫn, rất nhiều thông tin về Voldemort và Tử thần Thực tử, cũng rất chi tiết.

Cuối cùng, Dumbledore đã giơ đũa phép lên.

Ông ta nhìn thấy mọi thứ mà Sissy muốn cho ông ta thấy, từ cuộc trò chuyện đầu tiên của cô với Edwin cho đến lời nguyền không thể phá vỡ giữa họ, nhưng Sissy đã cố tình che giấu mối quan hệ giữa cô và Draco.

Biến lời hứa giữa cô và Edwin thành một thỏa thuận, bọn họ đã tiết lộ một số thông tin cho nhau để tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi, đạt được mục đích sống tiếp.

"Hiệu trưởng, như ông thấy đấy, Edwin có một cô con gái nuôi tên là Cho Chang, một bên trong lời thề của tôi là cậu ta thì đã chết rồi, tôi phải thay cậu ta bảo vệ Cho. Ông đã biết rất nhiều điều từ tôi, chắc có lẽ sẽ không làm khó tôi đâu, đúng không?” Sissy chưa bao giờ quên mục đích của mình, đó là phải sống, nếu phá bỏ lời thề không thể phá sẽ chết, cô không thể chết được.

"Đương nhiên, trò Chang là học sinh xuất sắc nếu đã biết rõ chuyện này rồi thì làm sao tôi có thể làm khó một đứa trẻ được?" Dumbledore rất hài lòng với thái độ của Sissy, đối với những chuyện vặt vãnh như Cho Chang lại càng mái hơn.

Sissy khẽ mỉm cười, một nụ cười gần như không thể nhìn thấy.

Edwin là một tên khốn, sợ là đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra. Cho nên mới dùng lời thề không thể phá vỡ đó để lừa gạt cô, bây giờ cơ thể thực hiện lời thề với cô đã chết, điều đó có nghĩa là cô không những phải thay cậu ta dọn dẹp bãi chiến trường, mà còn phải giúp cậu ta chăm sóc đứa con nuôi đó.

Thành thật mà nói, Sissy cũng không tin rằng Edwin thực sự đã chết.

Dù sao thì bọn họ cũng là chị em ruột, cho dù giữa họ có nhiều khoảng cách, nhưng bọn họ vẫn là những người hiểu nhau nhất.

Cô không biết Edwin làm cách nào để trốn thoát ngay dưới tay Voldemort, nhưng cô biết nếu mình là Edwin, cô nhất định cũng sẽ tìm mọi cách để sống sót.

Không có ai có thể có ý thức sống sót mạnh mẽ hơn người nhà Suyier, bởi vì…tất cả họ đều không muốn chết.

"Có vẻ như tôi đã bị cô thuyết phục rồi, Sissy, chỉ là tôi vẫn hy vọng cô có thể làm giúp tôi một chuyện, phải biết rằng cô đã ẩn náu quá lâu, cho nên mọi người cũng đã quên đi hào quang của cô, cô nên chứng minh cho mọi người thấy giá trị của mình, và cũng cho tôi thấy quyết tâm của cô.”

Dumbledore sẽ không để cô lùi bước, ông ta đứng dậy từ sau chiếc bàn gỗ, bàn tay còn nguyên vẹn của ông ta đặt lên vai Sissy.

"Năm ngoái, tôi đã nhờ Hagrid và bà Maxim đi thuyết phục những người khổng lồ, nhưng không thành công, năm nay tôi lại nhờ Remus giúp tôi thuyết phục người sói, kết quả thì cô cũng thấy rồi đấy, cũng không lạc quan lắm, những chuyện này chỉ có cô mới có thể làm được thôi.”

"Chỉ có cô, Sissy, bởi vì cô là hậu duệ của gia tộc Suyier và là người thừa kế huyết mạch."

"Huyết mạch? Ông nói cái gì vậy?" Sissy vừa rồi còn đang háo hức phản bác, sau khi nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía ông lão trước mặt, có vẻ như những thứ mà cô vẫn luôn tìm hiểu đột nhiên có câu trả lời.

"Edwin vẫn chưa nói cho cô biết sao? Về…gia tộc của mấy người?" Dumbledore xem xét kỹ biểu hiện của cô và chắc chắn rằng cảm xúc của cô không phải là giả dối, sau đó mới nói tiếp: "Tôi không ngờ rằng đến tận bây giờ mà cậu ta vẫn giấu cô....”

Dumbledore cũng không phải là người xấu, ông vẫn luôn đồng cảm với cô gái tội nghiệp này.

Cô mất mẹ quá sớm, bị gia tộc lợi dụng và bị người mình yêu ruồng bỏ.

Bây giờ, ông phải nói cho cô biết một sự thật, đó chính là có thể cô sẽ bị em trai lợi dụng lần thứ hai.

Dumbledore đã theo dõi hai chị em này lớn lên, Sissy thì tính cách mạnh mẽ và cứng đầu, nhưng Edwin lại hiền lành hơn rất nhiều, có thể cậu ta không thích những người được gọi là bạn bè ở bên cạnh mình, nhưng cậu ta có thể làm cho những người bạn đó phát huy giá trị lớn nhất.

Nói về mưu mô, Sissy chưa bao giờ là đối thủ của Edwin.

Mà Sissy lại hợp tác cùng Edwin, chẳng khác gì bảo hổ lột da.

Ngay cả bây giờ, Sissy cũng chỉ đang suy nghĩ, tiêu hóa những tin tức mà ông ta mang đến, sau đó mới chất vấn: "Rốt cuộc Edwin đang giấu tôi cái quái gì vậy? Hãy nói cho tôi biết đi."

Dumbledore cố tình giữ im lặng, còn Sissy thì cứ đi đi lại lại, vẻ mặt bồn chồn và lo lắng, và không ngừng ồn ào hỏi: "Là chuyện gì vậy? Cậu ta sẽ không giấu tôi, cũng không dám giấu tôi, con gái cậu ta vẫn đang ở trong tay tôi, làm sao cậu ta có thể…”

Mà Dumbledore vẫn luôn chú ý biểu cảm của cô, thấy cô thực sự không biết, ngược lại ông ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Edwin thực sự lại lợi dụng cô một lần nữa, cho nên Sissy không phải là vô tội, mà là đáng thương.

Dumbledore đã lựa chọn tin tưởng Sissy, vì vậy ông ta cũng định nói hết những chuyện về huyết mạch Thao Thiết cho cô biết.

Sau khi nghe những điều mà lẽ ra cô phải biết này, Sissy mới chậm rãi cúi đầu xuống, từ từ lùi về phía sau một cách sững sờ, cuối cùng khuất vào trong góc phòng.

"Tôi nghĩ bây giờ cô đã biết rồi, Edwin đã lợi dụng cô một lần nữa, cô có thể suy nghĩ kỹ một chút, trong cuộc giao dịch giữa cô và cậu ta đã xảy ra điều gì, và cô đã chiếm được cái gì."

Cô phải bảo vệ Cho cho đến khi cô chết…Nhưng mà cô nhận được gì? Chỉ là một ít tin tức về Voldemort và Tử thần Thực tử?

Sissy không phản bác lại mà chỉ lui vào góc phòng như một bóng ma, như thể cô không hề tồn tại.

"Tôi phải làm sao bây giờ…Tôi không biết, giúp tôi đi...Dumbledore...giúp tôi với..."

“Chỉ còn một cách cuối cùng thôi, cô không còn lựa chọn nào khác nữa.” Dumbledore nói với Sissy.

Sissy nhìn ông ta đầy khó hiểu.

"Tin tôi, tin Harry, tin Hội Phượng hoàng..."

Sissy đã trở nên bình tĩnh lại trước lời đề nghị của Dumbledore.

“Được rồi, tôi sẽ nghe lời ông.” Sissy liếʍ môi và gật đầu thật mạnh.

Sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Sissy cho mình nửa giờ để suy yếu, nửa giờ sau, cô không ngừng hít thở thật sâu để giúp mình bình tĩnh lại.

Cô hít một hơi thật sâu và thở ra, rồi tự thì thầm với chính mình: "Không sao đâu…Không sao đâu…Nếu như một người bị tận hai người trong thế giới Harry hãm hại, lại còn phải đối mặt với người sói và người khổng lồ...Ở dưới một điều kiện như vậy mà vẫn có thể sống sót, hơn nữa còn sống rất nhiều năm, người như vậy chỉ có thể là mình mà thôi!”

Dường như những lời này đã có tác dụng, Sissy dần dần bình tĩnh lại, vẻ yếu đuối trên gương mặt thanh tú đã rút đi, thay vào đó là vẻ dữ tợn và cương nghị như sói như hổ.

"Mình có thể làm được...Mình nhất định có thể làm được..."

Tại sao lại phải kiên trì, hoặc là nói, có điều gì mà cô không thể buông bỏ sao?

Trong một môi trường khó khăn, nhất định phải có một điều gì đó trở thành niềm tin để sống tiếp, và niềm tin đó sẽ trở thành động lực để cô cố gắng sót cho dù cô phải chiến đấu một mình, bị mất tất cả và nước mắt rơi đầy mặt.

Cảm xúc yếu đuối không thể chống đỡ nỗi đau dữ dội ấy, mà khát khao sống sót, hy vọng và lời thề mãnh liệt đan xen vào nhau…chỉ có như vậy người ta mới hiểu rằng muốn tiếp tục sống sót thì phải chiến thắng tất cả.

Sống sót, giống như một bông hoa cuối cùng nở trên một cành.

Sống sót, hãy để nụ cười xấu xa cứng lại trên khuôn mặt.

Sống sót, trở thành cái gai, mạnh mẽ đâm vào lòng kẻ thù...