"Theo truyền thuyết dân gian của phương Đông, Rồng có chín người con trai, người con trai thứ năm tên Thao Thiết, ham ăn ngon và có sức mạnh vô cùng lớn, tổ tiên của dòng họ Suyier từng có khao khát muốn nghịch thiên, nên đã dành khá nhiều thời gian để tìm kiếm Thao Thiết, hay là những người có dòng máu Thao Thiết, cuối cùng nhà Suyier cũng đã có được dòng máu của Thao Thiết suốt bao đời này, nhưng không phải đứa trẻ nào trong Suyier cũng có nó, chỉ thỉnh thoảng mới thức tỉnh, mà mỗi người khi thức tỉnh đều sẽ sinh ra điềm dữ, tàn nhẫn và vô tình, thậm chí còn mất đi ý thức, làm hại tất cả mọi người."
"Để kiểm soát dòng máu này, rất nhiều thế hệ nhà Suyier đều phải huấn luyện những đứa trẻ có dòng máu Thao Thiết và cả anh chị em của nó, để chúng có thể kiềm chế lẫn nhau, và tận dụng tốt sức mạnh này. Sissy Suyier chính là một đứa trẻ sinh ra đã có dòng máu Thao Thiết, và tôi được sinh ra để lợi dụng chị ấy."
Trong trang viên Malfoy nguy nga lộng lẫy, màn đêm buông xuống che khuất vẻ mặt của người thanh niên, chỉ có đôi mắt màu xám tro hơi nhướng lên, nhìn về phía người đàn ông mặc áo trắng đứng đối diện.
Người đàn ông quay lưng về phía cậu, thân hình như ngọc, một đầu tóc trắng bồng bềnh như tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, giống như những gì anh ta đang kể không phải là chuyện thầm kín trong gia đình, mà chỉ là một câu chuyện xưa cũ, đối với anh ta, và cả gia tộc Suyier, đều không có chút quan hệ nào.
"Nhưng mà gia tộc Suyier đã suy tàn trong tay tôi, giờ nói những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Thao Thiết hung ác thành tính, không chịu sự quản lý, tôi chính là tấm gương cho việc này, dù tôi có cố gắng bao nhiêu để khiến cho chị ấy say mê phép thuật giữ nhan, muốn mê muội chị ấy để dễ dàng kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn bị chị ấy bị ném vào Azkaban...Vì vậy, mặc dù tôi không biết mối quan hệ giữa cậu và Sissy Suyier là gì, nhưng cậu vẫn nên cách xa chị ấy một chút thì tốt hơn."
Người đàn ông mặc áo trắng nói xong, để ý thấy bàn tay đang nắm chặt của Draco, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đương nhiên, đây chỉ là lời khuyên của tôi, cậu cũng không cần phải làm theo, trước khi nói đến những thứ này, thì hiện tại chuyện cậu đã thể hiện rất tốt trước mặt Chúa tể hắc ám mới là điều quan trọng nhất, tôi tin rằng người đó nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu.”
Edwin lắc lắc bàn tay, vài ánh trăng sáng chiếu vào trên mặt anh ta, bụi nhỏ bay theo ánh sáng, đan xen vào nhau thành một mạng lưới mịn màng, dần dần làm mờ đi đường nét của anh ta.
Điều tiếp theo thực sự giống như Edwin đã nói, việc Draco giúp Chúa tể Hắc ám lấy được quả cầu tiên tri đã nhanh chóng lan truyền trong giới Tử thần Thực tử, một số người thì ước ao, một số người khác lại ghen tị, sự thật là một cậu thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi lại có thể nhận được sự trọng dụng, trong mắt những Tử thần Thực tử trung thành như Bellatrix, đây là một vinh dự tối cao.
Chỉ là nhà Malfoy lại cảm thấy không vui, vì cả Lucius và Narcissa đều không muốn lôi con trai của mình vào trận chiến này, nhưng bây giờ cậu con trai của họ đã thu hút sự chú ý của Chúa tể Hắc ám, nếu không phải vì Draco vẫn còn nhỏ, có lẽ cậu đã có thể bị khắc dấu hiệu rồi.
Lucius không muốn con trai mình đi theo con đường của mình, nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng không thể từ chối yêu cầu của Chúa tể Hắc ám — Người đó muốn Draco trở thành con tốt của mình ở trong Hogwarts.
Loại công việc nguy hiểm và khó khăn này, khi Lucius báo tin cho Draco, nhìn thấy vẻ mặt không hề dao động của con trai mình, như thể cậu đã đoán được điều đó từ rất lâu rồi.
Trên thực tế, Draco đã thực sự chuẩn bị cho điều này, từ khi Edwin nói với cậu rằng cậu có thể sẽ được thưởng lớn, cậu đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nói trắng ra, việc được Chúa tể Hắc ám trọng dụng chỉ đại diện cho việc mình có thể sẽ phải nhận những nhiệm vụ khó khăn hơn mà thôi, thậm chí cậu còn đã nghĩ đến việc mình sẽ bị khắc dấu hiện, nhưng bây giờ có vẻ ít nhất vẫn tốt hơn cậu suy đoán, phải không?
Không phải cậu không sợ mà chỉ là cậu cảm thấy nếu nỗi đau của mình có thể đổi lấy sự an toàn của gia đình, vậy thì nó cũng xứng đáng thôi.
Và so với những điều đó, điều cậu lo lắng nhất lúc này chính là Sissy, dù những chuyện đó có được gọi là bí mật của dòng họ Suyier, cậu cũng không tin rằng dòng máu của Sissy sẽ thực sự được giấu kín không có chút sơ hở nào, kể cả khi những người khác không hề nghe nói về nó, thì Dumbledore chắc hẳn cũng biết một chút điều gì đó, nếu đúng như vậy, mục đích thực sự của ông ta khi mời Sissy đến trường không phải chỉ để lợi dụng cô ấy thôi sao?
Nghĩ đến việc Edwin nói Sissy sinh ra là để bị lợi dụng, Draco cảm thấy nghẹn ngào khó chịu, rõ ràng là bảo bối trong lòng bàn tay mình, nhưng lại bị người khác dùng làm vũ khí để đả thương người khác, và chỉ cần khi có giá trị lợi dụng.
Sissy không phải yêu quái, không bao giờ, cho dù cô ấy có dòng máu Thao Thiết, nhưng ở trong mắt Draco, cô ấy vẫn mãi là Sissy, một người phụ nữ ngốc nghếch.
Những ngày này Sissy cảm thấy như mình đang mơ.
Ngày hôm đó khi cô tỉnh lại sau cơn mê, xung quanh cô là những nòng cốt của Hội Phượng hoàng, bọn họ nhìn cô có chút ngưỡng mộ, càng có nhiều hơn là vẻ sợ hãi và mờ mịt.
Cô đã nghe về những gì cô làm từ miệng của người khác, nhưng cô không nhớ, hoàn toàn không nhớ gì cả.
Bọn họ nói rằng cô đã suýt gϊếŧ chết Bellatrix, họ nói rằng cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết, và bọn họ còn nói rằng cuối cùng cô đã bị đánh ngất bởi một Tử thần Thực tử mặc đồ trắng...
Nhưng Sissy không có chút ấn tượng nào, sau khi cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ được tia ánh sáng xanh tượng trưng cho cái chết và nụ cười gớm ghiếc của Bellatrix.
Lúc đó cô nghĩ mình đã chết, nhưng sau đó thì sao? Cô đã tránh được nó sao?
Đây không phải là lần đầu tiên cô có cảm giác như vậy, mỗi lần tức giận cô đều mơ hồ cảm thấy chân tay của mình không chịu khống chế nữa, nhưng chưa bao giờ giống như lần này, cô giống như bị ma nhập, thậm chí mất hết sức lực, mất cả trí nhớ…
Còn có... Một Tử thần Thực tử mặc đồ trắng, người mặc trang phục như vậy chỉ có thể là Edwin...Nếu như lúc đó cô có thể tránh được Avada Kedavra, thì làm sao có thể không tránh nổi lời nguyền hôn mê của cậu ta chứ?
Sissy không phải là người thích đặt câu hỏi, nhưng mọi thứ xảy ra trên người cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô cũng không thể kiểm soát nổi cơ thể của mình...
Sau khi trở lại trang viên Suyier vào kỳ nghỉ, đầu tiên cô đã đi hỏi Đóa Đóa, sau đó đọc rất nhiều cuốn sách trong trang viên Suyier, nhưng không hề tìm thấy gì cả.
Manh mối duy nhất chính là Đóa Đóa, nó đã nói rằng trong dòng họ của cô, cũng từng có người thỉnh thoảng xuất hiện tình huống giống như của cô, nhưng tình huống này có ý nghĩa gì? Nếu dòng máu của cô là thuần khiết, cô không phải là con lai của người khổng lồ, vậy thì tại sao hậu duệ của dòng họ Suyier lại có sức mạnh như vậy?
Merlin à, làm ơn tặng cho tôi một Conan đi! Ah, được rồi, nếu không được thì đưa ai đó tương tự cũng được...
Sissy thực sự cảm thấy mình là nữ nhân vật xuyên không đáng xấu hổ nhất trong thế giới HP, không có khả năng tiến lên cùng với các nhân vật chính, cũng không có khả năng người gặp người thích hoa gặp hoa nở, điều đáng ghét hơn là cô thậm chí còn không biết về thân thế của mình.
Trong quá khứ, Sissy Suyier chính là một đồ ngốc, nếu đã có thời gian đi tìm hiểu những điều mà người ta không biết, còn không bằng là điều tra xem mình là sinh vật huyền bí nào...
Sau khi oán giận, Sissy lại lao đầu vào đống sách.
Cô rất ít khi hạ quyết tâm làm việc gì đó, nhưng một khi đã muốn thì nhất định phải làm, cho dù chỉ là một bức thư do nhà Suyier viết, cô cũng không tin rằng từ đầu đến cuối đều không có ghi chép lại.
Trong khi Sissy buồn bã về thân thế của mình thì hai vị khách không mời mà đến đã đến trang viên Suyier.
Sissy nhận được thông báo của Đóa Đóa rằng Dumbledore và Harry đang đến thăm.
"Nói rằng tôi đi vắng, tôi đang đi du lịch đến Nam Cực rồi."
Sissy tùy tiện tìm được một cái cớ, sau đó nhìn thấy bộ dạng gần như sáp khóc của Đóa Đóa...Thưa chủ nhân Sissy thân yêu, cô có chắc là Nam Cực được dùng để đi du lịch không?
"Nhưng bọn họ nói là muốn tìm chủ nhân vì chuyện rất quan trọng..." Đóa Đóa nắm lấy áo trên người, có chút lo lắng nói.
Dù chỉ là một gia tinh trong nhà, ai cũng biết rằng một trong hai người kia là phù thủy phe thiện vĩ đại nhất, còn người còn lại chính là vị cứu tinh nổi tiếng của thế giới phù thủy, hai người đồng thời đến thăm, nói thế nào thì chủ nhân cũng không nên tránh mặt không gặp.
"Chủ nhân Sissy, để cho khách đến chơi phải chịu cảnh cửa đóng then cài không phải là hành vi mà quý tộc nên làm."
Đóa Đóa vẫn còn muốn thuyết phục, nhưng đã thấy Sissy cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.
Đột nhiên, cô nhỏ giọng cười: "Vậy thì Đóa Đóa, việc để những vị khách không được chủ nhà chào đón đi vào nhà cũng không phải là việc mà một gia tinh nên làm..."
Cô gái tóc bạc khép cuốn sách lại và ngước mắt lên nhìn về phía sau lưng Đóa Đóa, nơi có một ông lão tốt bụng và một thiếu niên tóc đen đang xấu hổ nhìn chằm chằm vào cô.
"Chủ nhân Sissy...chuyện này..." Đóa Đóa trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người xuất hiện phía sau, không phải nó đã kêu bọn họ đợi ở cửa sao?
“Quên đi, nếu hiệu trưởng đã muốn vào, thì gia tinh cũng không ngăn cản được, đi chuẩn bị trà chiều đi.” Sissy ấn ấn thái dương, bởi vì đọc sách quá lâu, cho dù thân thể khác với người thường thì cũng có chút không chịu nổi: "Còn hai người, xin mời vào phòng khách ngồi chơi, mặc dù đây cũng không phải là khu vực cấm, nhưng thư viện của gia tộc Suyier cũng không phải nơi mà ai cũng có thể vào được."
Với ba tách hồng trà, một vài đĩa bánh ngọt tinh tế, Sissy và hai người này lặng lẽ ngồi đối mặt với nhau.
“Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè.” Thấy Dumbledore không có ý tứ muốn nói, Sissy không nhịn được mở miệng: “Tôi không chấp nhận bất kỳ đề nghị làm thêm giờ không lương nào đâu.”
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với Dumbledore, nhưng chuyện có thể khiến ông ta tự mình đến tìm cô thì có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lần trước, Dumbledore đã yêu cầu cô viết thư cho gia đình của rất nhiều học sinh mới, còn lần trước nữa, Dumbledore buộc cô phải đưa Harry đến Hội Phượng hoàng, cả lần trước trước nữa...
ĐKM, chuyện cũ nghĩ lại mà thật đáng sợ, đều là những ký ức không nên nhớ lại và tràn đầy nước mất.
Harry nhìn ánh mắt u oán không gì sánh được của cô gái trước mặt, trong lòng cũng có xúc động muốn khóc.
Cậu đang sống rất tốt ở nhà của bố nuôi, nhưng ai biết rằng cụ Dumbledore lại muốn cậu học thật tốt Bế quan bí thuật, nói rằng não của cậu không thể bị Voldemort tùy tiện xâm nhập, nếu không sẽ không chỉ gây hại cho bản thân mà còn gây hại cho những người xung quanh cậu nữa.
Mà ở trong Hội Phượng hoàng, người có thể được gọi là bậc thầy của Bế quan bí thuật, ngoài Dumbledore và Snape, thì cũng chỉ còn duy nhất người phụ nữ này, cụ Dumbledore dường như có rất nhiều việc phải làm trong những ngày nghỉ lễ. Snape thì cũng khá rảnh rỗi, nhưng sau khi Snape dạy cậu hẳn một học kỳ mà chẳng có nhiều tiến bộ, thì điều này đã cho thấy cậu và Snape thực sự không ăn ý lắm.
Cứ như vậy, cậu được đưa đến đây.
Sau khi nghe mục đích chuyến thăm của họ, cô gái tóc bạc bình tĩnh nhấp một ngụm hồng trà, chậm rãi nói: "Một giờ hai đồng vàng galleon, không bao ăn ngủ, nếu liên quan đến vấn đề rò rỉ quyền riêng tư, cậu sẽ phải gánh lấy hậu quả."
Tác giả có chuyện muốn nói: Sân khấu nhỏ mất tích đã lâu ~~
Sissy: Thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn...Tôi nào có khó coi như vậy!!!!?
Tiểu Long: Nhưng nó cũng được coi như là thuộc về Long tộc ~ Có nghĩa là hai chúng ta rất có duyên đấy...
Sissy: Cậu là loại rồng gì? Chẳng lẽ là một con rồng con sao?
Tiểu Long: ...