Ngày 14 tháng 2, cho dù có là trong thế giới phù thủy, thì cũng là ngày lễ tình nhân nổi tiếng, toàn bộ Hogsmeade đều tràn ngập trong bầu không khí lãng mạn.
Sissy kéo Draco đi qua một số cửa hàng bán bút lông, lại đi qua mấy cửa hàng quần áo phù thủy, cuối cùng dừng lại trước cửa Tiệm Công tước Mật nổi tiếng nhất ở Hogsmeade.
Hôm nay Tiệm Công tước Mật khuyến mãi rất nhiều bánh kẹo, Sissy vốn rất thích ăn kẹo, đương nhiên là không cưỡng lại được sự cám dỗ, cùng với Draco chen vào đấu tranh sống chết hơn ba trăm hiệp mới giật được một đống kẹo.
Kết quả là, hai người định vốn hẹn nhau ngồi tâm sự ở bên cạnh Lều Hét, thì lúc này lại đang ngồi ở đó chia kẹo ăn.
“Nào, chỉ cần đi theo chị là sẽ có kẹo ăn!” Sissy nắm tay khá là thô bạo.
Draco liếc nhìn cô một cái: "Tôi không thích ăn kẹo."
Sissy lập tức đổi giọng, vung tay đắc ý: "Chỉ cần đi theo chị là sẽ có thịt ăn!"
Draco: "..." Trông cậu giống một kẻ mê ăn uống lắm hả?
Cũng may là Draco đã sớm quen với việc Sissy thường xuyên bị lag lag như thế này, đưa tay ra nhẹ nhàng véo vào má cô một cái.
Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm nhọn, môi đỏ mọng, so với người phụ nữ Châu Âu bình thường thì có vẻ đẹp mê hồn hơn một chút, đôi con ngươi trong sáng, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo chút gì đó hơi phong lưu.
Draco nhìn Sissy xinh đẹp ngồi cạnh mình, đột nhiên trái tim hơi rung động —người phụ nữ ngốc nghếch này chỉ cần hơi ngoan một tí mà đã trông thật đáng yêu... Mặc dù cô ấy hiếm khi ngoan như vậy, lý do để khiến cô ấy đột nhiên trở nên biết nghe lời có lẽ chính là do đang chuẩn bị để nói ra những lời kinh người khác.
Ngay từ khi quen biết Sissy, Draco đã phát hiện ra rằng Sissy là một người khá độc ác, bất kể là ai, chỉ cần nói chuyện với cô là sẽ có một loại cảm giác bất lực vô cùng.
Đối với việc cậu lại yêu thích một người có tính cách kỳ quặc như vậy, có đôi khi Draco cũng cảm thấy khá hoang mang, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là vì cậu đã quen nhìn thấy những cô gái quý tộc giả tạo ngay từ khi còn nhỏ, nếu so sánh thì Sissy thực sự rất khác biệt…
Hai người ngồi cạnh Lều Hét một lúc rồi quyết định đi đến Quán Ba Cây Chổi ăn cơm trưa, khi đi ngang qua Quán Bà Puddifoot, Sissy nhìn thấy Harry và Cho, Cho dường như đang khóc, còn Harry đang chân tay luống cuống ngồi đối diện với Cho, thậm chí còn không biết đường đưa khăn giấy cho Cho.
“Harry không thích hợp ở chung với con gái.” Sissy nghiêng đầu nói rất nghiêm túc: “Draco, cậu thật sự không tính tiếp nhận cậu ta sao? Tôi cảm thấy cậu ta thích hợp với con trai hơn.”
"..." Trong trường hợp này, Draco rất sáng suốt mà chọn cách không trả lời, bởi vì cậu biết rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể nói thắng Sissy về phương diện này.
“Draco, cậu đã chấp nhận được mối quan hệ của hai người chưa?” Nhưng Sissy hoàn toàn không có ý định buông tha cho Draco, vô cùng thản nhiên mà hỏi cậu một câu.
“...Nếu như cô thực sự cảm thấy hứng thú trong việc làm bia đỡ giữa mối quan hệ của hai người đàn ông.” Draco cố gắng nói câu nói này qua kẽ răng.
Những lời nói của Draco khiến Sissy nhanh chóng ngậm miệng lại, cân nhắc về lợi ích của bản thân, cô cũng không có kế hoạch trở thành bia đỡ đạn lần nào nữa.
Làng Hogsmeade cũng không lớn cho nên Sissy và Draco đi bộ mười phút đã đến quán Ba Cây Chổi nằm ở lối vào làng Hogsmeade, vừa mới bước vào, Sissy đã thấy một người đàn ông lớn gấp hai đến ba lần người thường đang ngồi trong góc uống rượu, hết ly này đến ly khác.
“Muốn qua chào hỏi không?” Sissy hỏi, câu trả lời đã quá rõ ràng, Draco còn ước gì bản thân tìm được một chỗ ngồi mà Hagrid không thấy được.
Hai người tìm một chỗ ngồi kín kín trong quán, gọi hai miếng bít tết, hai cái bánh mì bơ, đang ngồi đợi đồ ăn, một vị khách không mời mà đến đẩy cửa quán bước vào.
Harry, người bị Cho bỏ rơi, trông có vẻ khá mệt mỏi, rõ ràng cậu ta cũng nhìn thấy Hagrid, nhưng sau khi nói vài câu với Hagrid, thì bị Hermione ở quán bar đối diện gọi đi.
“Ôi, hôm nay Harry đúng là có diễm phúc thật đấy!” Sissy nheo mắt, cảm thán một câu.
Quan sát kỹ thì thấy chỗ ngồi bên kia không chỉ có mỗi Hermione, mà còn cả Luna, cùng với Rita Skeeter, người đang trên bờ vực thất nghiệp.
"Khẩu vị của Harry còn nặng hơn tôi nghĩ..." Sissy bình luận: "Tôi cũng không quan tâm đến việc cậu ta đùa giỡn Hermione và Luna như nào, nhưng mà thậm chí đến cả Rita Skeeter cậu ta còn không buông tha, thực sự là không bằng cầm thú."
Harry đột nhiên hắt hơi một cái trong khi đang đe dọa và dụ dỗ Rita Skeeter tiết lộ sự thật.
"Cậu nói xem, cậu ta lúc nào cũng gây rối trong lớp học của Umbridge, chẳng lẽ cậu ta cố ý muốn bị giam giữ, để được ở một mình với Umbridge sao?"
Rõ ràng đây chỉ là một lời nói đùa, nhưng giọng điệu của Sissy lại cực kỳ nghiêm túc, ngay cả Draco nghe xong cũng có cảm giác muốn gật đầu một cái.
Cả hai ăn vội bữa ăn, cũng không dừng lại ở quán Ba Cây Chổi lâu, theo ý của Sissy, có lẽ Harry, Hermione và Luna cũng sẽ không làm được trò gì ra hồn đâu, chi bằng hai người bọn họ cứ đi chơi cho xong, nhưng Draco lại thuận miệng nói một câu khiến Sissy rất để ý, cậu nói rằng sắp tới Umbridge có khả năng sẽ bắt đầu sa thải giáo viên ở Hogwarts.
Bắt đầu sa thải giáo viên ở Hogwarts? Ngay cả khi bà ta có là thanh tra tối cao của Hogwarts, thì đây không phải là quyền mà chỉ hiệu trưởng mới có sao?
Nghĩ đến điều này, Sissy cảm thấy cuộc sống của cô sợ là sẽ càng khó khăn hơn, mặc dù Umbridge sẽ không sa thải cô, nhưng với tốc độ can thiệp của Umbridge vào nhiều việc khác nhau ở Hogwarts, cô cảm thấy cô sẽ sớm phải thay đổi chủ nhân rồi.
Dumbledore tuy là một lão ong già thích chèn ép giáo viên và nhân viên, nhưng ông ta vẫn rất tốt bụng, không giống như con cóc hồng nào đó, vừa nghĩ đến việc có thể khoảng thời gian sắp tới bản thân sẽ phải nghe giọng nói giống như một cô gái nhỏ đó chỉ huy, Sissy đã cảm thấy đau bụng, đau gan, đến cả chân tóc cũng cảm thấy nhức nhức… Có lẽ cô có thể lấy lý do cơ thể không khỏe để nghỉ làm một thời gian và đợi đến khi Hogwarts giải quyết xong mâu thuẫn nội bộ rồi mới đến làm việc được không nhỉ?
Suy nghĩ thì đẹp nhưng thực tế lại rất phũ phàng, sau khi Trelawney bị sa thải thì Hagrid cũng phải đối mặt với số phận bị đuổi việc, lúc này Umbridge chắc chắn sẽ không để giáo viên dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí cuối cùng trong trường này được nghỉ, đặc biệt là khi người đó còn không phải người của Dumbledore.
Sớm biết sẽ như này thì trước đây cô không nên nghĩ đến việc được đánh giá là lớp học xuất sắc...Con ngựa xuất sắc nào cũng có một sợi cương... Bây giờ có xin nghỉ cũng không được nữa rồi, còn Dumbledore thì suốt ngày chơi trò biến mất, muốn coi giáo sư và các học sinh trong trường Hogwarts như mũi tên đúng không…
Hãy xem Harry và nhóm D.A. đã làm những gì đi?
Vấn đề nữa là Draco lại còn tham gia đội tìm kiếm để giúp đỡ Umbridge tìm kiếm D.A nữa chứ...
Vào một ngày thứ Bảy nào đó, nhóm tìm kiếm của Umbridge nhận được thông tin chính xác rằng tổ chức này của Harry Potter đang thực hiện các hoạt động trong căn phòng “muốn gì được nấy”.
Và người cung cấp thông tin cho họ không phải ai khác, chính là Mariette của Ravenclaw, cô gái bình thường chơi rất thân với Cho Chang.
Draco một bên thì thầm mắng Cho Chang ngu ngốc khi kết bạn với người như vậy, một bên thì dẫn các thành viên khác của đội tìm kiếm lên căn phòng trên tầng tám cùng với Umbridge.
Không chờ bọn họ đi đến bức tường trống, đã nhìn thấy một số người đang vội vàng chạy ra, có vẻ như ai đó đã báo tin cho bọn họ, Draco làm vài người choáng váng bằng một số phép thuật đơn giản, sau đó lại dùng Bùa chơi khăm để Potter bị vấp ngã, rồi làm vẻ mặt phấn khích chạy đến tranh công với Umbridge.
"Giáo sư, Potter ở đây, là em bắt được cậu ta!"
Umbridge vội vàng chạy đến phía góc tường, tuy rằng đang thở hổn hển, nhưng vẫn cố nở một nụ cười trên khuôn mặt xấu xí khiến người khác ghê tởm.
"Là cậu ta.” Umbridge vui vẻ nói: "Thật xuất sắc Draco, Slytherin cộng thêm năm mươi điểm! Tôi sẽ đưa cậu ta đi, đứng dậy, Potter."
Harry dùng ánh mắt hung dữ nhìn cậu, Draco chỉ đơn giản quay đầu đi không để ý đến cậu ta nữa, cho đến khi Umbridge gọi tên cậu một lần nữa với nụ cười trên môi.
"Trò mau đi xem có bắt được thêm vài đứa nữa không, Draco, bảo những người khác đến thư viện và kiểm tra xem có ai ở trong đó không, trò Pansy, kiểm tra phòng vệ sinh của nữ sinh đi, còn cậu, Potter...Đi theo tôi đến văn phòng hiệu trưởng."
Sau khi được Umbridge giao nhiệm vụ, Draco cùng nhóm tìm kiếm rời đi.
Khi đi được nửa đường đến thư viện, Draco viện cớ rằng mình không thoải mái, giao nhiệm vụ lục soát thư viện cho người khác, sau khi thấy bọn họ đi xa, thì cậu quay lại tầng 8, và đi bộ đến phòng vệ sinh của nữ sinh.
“Tôi biết có người ở đây, đi ra đi!” Giọng nói của Pansy từ xa truyền đến, Draco nghe xong, hơi nhíu mày: “Tôi nhìn thấy cậu rồi, bốn điểm...”
Một câu thần chú không tiếng động mà Draco làm ra đã đánh trúng Pansy và khiến cô bé ngã xuống đất.
Sissy vẫn luôn huấn luyện cậu cách sử dụng phép thuật im lặng, lúc này cuối cùng nó cũng có ích.
Pansy bất ngờ ngã xuống đất, cũng đồng thời khiến hai người trốn trong phòng vệ sinh hoảng sợ.
Cánh cửa phòng rửa mặt từ từ được đẩy ra, một cái đầu rối bời thò ra đầu tiên, đầu Draco ù đi — Hermione Granger? Rõ ràng là cậu thấy Cho Chang chạy về hướng này mà!
“Malfoy?” Hermione bị sốc khi nhìn thấy chàng trai có mái tóc vàng bạch kim, ngay khi cô lấy cây đũa phép ra khỏi áo choàng, thì cây đũa phép đã bị trúng thần chú của Draco và bay ra khỏi tay của cô.
“Cho Chang có ở trong đó không?” Draco trầm giọng hỏi.
Hermione sửng sốt trước câu hỏi của Draco, nhưng đũa phép đã không còn trên người cô, có muốn phản kháng cũng không được.
Lúc này tiểu thư cái gì cũng biết chỉ có thể ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, cô rất ít khi quan sát chàng trai quý tộc này ở một khoảng cách gần như vậy, mặt mày tuấn tú, ngày thường trông có vẻ vênh váo tự đắc, nhưng hiện tại chỉ còn lại hai từ đẹp trai, giống như là bông hoa mọc trên núi tuyết, vĩnh viễn không thể chạm vào được vậy...
Hermione lúng túng gật đầu, lúc này mới nhìn thấy bộ dạng "cuối cùng cũng yên tâm" của Draco.
"Chuyện ngày hôm nay, không được nói với bất kỳ ai, còn có, tự mình xóa trí nhớ của Pansy đi."
Draco nói xong thì không hề dừng lại, Hermione đứng trong phòng vệ sinh nhìn bóng lưng lạnh lẽo của chàng trai, ngây người hồi lâu.