Khi Draco bước ra khỏi hầm, áo choàng của cậu ướt đẫm mồ hôi.
Cậu gần như van xin, cầu xin cha đỡ đầu đừng nói cho cha mẹ cậu biết tất cả những chuyện này, nhưng giọng nói của cha đỡ đầu có chút mỉa mai, câu nào câu nấy như đâm vào tim cậu.
“Có vẻ như con cũng biết tình cảm giữa con và Sissy Suyier thật nực cười như thế nào.” Bậc thầy độc dược phát ra lời nói độc ác nghe cứ như tiếng rắn xì xì: “Phải làm sao, trong lòng con rõ ràng, ta không hy vọng con đỡ đầu của mình cũng ngu ngốc như Sissy Suyier."
Draco cúi đầu, gần như trốn tránh khỏi tầm mắt của Snape vì xấu hổ.
Trong vài ngày tiếp theo, Draco cẩn thận tránh sự soi mói của cha đỡ đầu, trong khi Sissy thì trở nên bận rộn không thể giải thích được, thường xuyên không nhìn thấy cô xuất hiện trên băng ghế giáo viên, cho dù có thỉnh thoảng xuất hiện, thì cũng cơm nước xong là đi luôn, không thể nhìn thấy thái độ không nhanh không chậm như trước nữa.
Chẳng lẽ Dumbledore đã giao cho cô một nhiệm vụ nào khác sao? Draco nhớ hồi học năm 4, cô ấy cũng đột nhiên biến mất một thời gian rồi lại xuất hiện, sau đó cô ấy có nói với cậu rằng nguyên nhân là do cô ấy bị lão ong mật Dumbledore bắt làm cu li.
Người phụ nữ ngốc nghếch ấy làm việc cho Dumbledore, Draco cũng đã biết từ lâu, đó cũng là lý do tại sao cha đỡ đầu lại gay gắt đến vậy, ngoài sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, cũng còn là do lập trường khác nhau của cả hai nữa.
Cậu là con trai của một Tử thần Thực tử, còn Sissy thì suốt ngày làm việc cho Dumbledore, nếu không thể xử lý mối quan hệ giữa hai người, cha mẹ của cậu rất có thể sẽ bị liên lụy.
Nhưng dù vậy, Draco vẫn không muốn từ bỏ, cậu đã hứa với Sissy rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ nhất định phải ở bên nhau, họ sẽ ở bên nhau...Nhất định sẽ ở cùng nhau...phải không...
Mọi suy nghĩ của Draco đều tập trung vào vấn đề này, đến nỗi trong vài ngày gần đây, cậu đã không thể làm bất cứ việc gì, kể cả môn Quidditch yêu thích của bản thân...
"Cái gì? Cậu định để Jason thay thế cậu làm Truy thủ và thi đấu với Gryffindor?"
Brace vừa nghe Draco nói xong thì nhìn cậu với ánh mắt như nhìn thấy quái vật: "Nói đùa gì vậy, Gryffindor có Potter và Firebolt đó, nếu cậu không tham gia, chẳng phải chắc chắn chúng ta sẽ thua sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của Draco không giấu được vẻ mệt mỏi: "Cậu có thể thấy đấy, gần đây tớ không có phong độ, chưa kể đội Slytherin cũng cần một làn gió mới, Jason sẽ là một Truy thủ tốt."
Trận đấu diễn ra vào hôm Chủ nhật, Draco đến sân Quidditch lần đầu tiên với tư cách là một khán giả chứ không phải là một người chơi, mặc dù kết quả của trận đấu khá đáng thất vọng, nhưng nó cũng nằm trong dự đoán rồi.
Slytherin thua trận, nhưng về phía Gryffindor, màn trình diễn của Weasley có thể nói là quá tệ hại.
Sau khi trò chơi kết thúc, Draco không có hứng thú tham gia vào cuộc huyên náo của học sinh hai học viện, quay trở lại ký túc xá, mở chiếc gương hai mặt có hình chiếc đồng hồ bỏ túi ra.
Trước đây, chỉ cần cậu mở gương hai mặt là có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó, nhưng ngày hôm nay, trong gương hai mặt chẳng có gì cả...
Rốt cuộc thì người phụ nữ ngu ngốc đó đang bận làm cái gì vậy?
Cậu đã nhận được tin tức rằng tên to con Hagrid sẽ trở lại Hogwarts từ rất lâu rồi, nhưng Sissy, người theo lý thuyết là sẽ rảnh rỗi, lại còn bận rộn hơn so với khi mới tựu trường...
Cậu không biết rằng, lúc này Sissy cũng không tốt đẹp gì, cô không những phải cố gắng đối phó với đội D.A., mà còn phải đề phòng cả Umbridge nữa.
Hơn nữa, Cho, người mà cô phải chịu trách nhiệm bảo vệ, gần đây còn thường xuyên khóc!
Vì yêu cầu đặc biệt của Edwin, bình thường cô sẽ bí mật theo dõi Cho, sau khi phát hiện cô bé dành một nửa thời gian của mình cho việc khóc, lúc ăn khóc, đi toilet cũng khóc, gần như là khóc ở khắp mọi nơi...
Cô bé khóc nhiều đến mức khiến Sissy bắt đầu tuyệt vọng — Huhuhu, Edwin, tôi không bắt nạt con gái của cậu, thực sự đấy...
Thực ra không phải là Sissy không biết suy nghĩ của Cho, trước đây cô bé thích Cédric, hiện tại lại thích Harry, cô bé không biết mình thích ai nhất. đồng thời, cô bé còn cảm thấy có lỗi và cảm thấy ở bên Harry chính là đang khinh thường Cédric, hơn nữa cô bé còn lo lắng về những gì người khác sẽ nói gì nếu phát hiện cô bé ở cùng với Harry, những cảm xúc này vượt xa những gì một cô gái mười sáu tuổi có thể chịu đựng được...
Bản thân cô khi mười sáu tuổi đang làm gì nhỉ? Sissy vẫn còn nhớ khi thân thể này mười sáu tuổi, cô ta quấy rầy Lucius cả ngày...Ừm... Ký ức của thân thể này cũng không có giá trị tham khảo, quá khứ của Sissy Suyier chính là một kẻ biếи ŧɦái.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ, Sissy quyết định sẽ không nói những thông tin này cho Edwin biết, Edwin tuy là một người cha yêu thương con gái, nhưng lại không phải là một bậc cha mẹ tài giỏi, nhất là khi đối mặt với đứa con gái đang thời kỳ trưởng thành, cho dù cậu ta có tâm cơ sâu hơn biển thì khi đối mặt với Cho cũng không có cách nào.
Hơn nữa gần đây có lẽ cậu ta cũng rất bận rộn, tờ Nhật báo Tiên tri nói rằng Azkaban đã có một cuộc vượt ngục lớn, một cuộc vượt ngục với quy mô lớn như vậy sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, mà người giúp bọn chúng vượt ngục chắc chắn chính là Edwin.
Liếc nhìn tờ báo trong tay giáo sư Sprout bên cạnh, Sissy tiếp tục cầm châm giò mù tạt trong tay, gặm gặm gặm.
Cô có lẽ chính là giáo viên điềm tĩnh nhất ở Hogwarts lúc này, chiếc thìa của Sprout cứ lơ lửng trong không trung, mà không hề nhận ra rằng nước sốt mayonnaise trong thìa đang nhỏ xuống chân mình, Dumbledore và giáo sư McGonagall đang trò chuyện rất thân thiết, khuôn mặt hai người đều rất nghiêm trọng, ngay cả Umbridge, người luôn thích tìm kiếm những học sinh có hành vi sai trái trong sảnh đường đang ngồi bên cạnh cô, lúc này cũng cau mày.
“Dolores, tôi có thể nhờ cô chuyển nước sốt qua đây cho tôi được không?” Sissy híp mắt, cười cười nhìn Umbridge, ở một mức độ nào đó, cô là một người rất vô tâm.
Umbridge đưa nước sốt cho Sissy, Sissy nhúng trứng tráng vào nước sốt và ăn nó một cách thích thú, được tiện nghi mà không nhận thì hơi phí, hôm nay Umbridge cứ như người mất hồn mất mía, chắc là cũng không còn nhớ cái thân phận thanh tra cấp cao ở Hogwarts của bà ta nữa, để thanh tra cấp cao tại Hogwarts lấy nước sốt cho bản thân, Sissy Suyier, năm nay cô sống cũng thật đáng.
Bên này Sissy ăn uống đến mức vui vẻ, Hagrid, người đồng thời là giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, quả thật là khá mệt mỏi, gã to xác này được Dumbledore cử đi để đối phó với gã khổng lồ, sau khi trở lại thì người đầy vết thương, lần này lại còn bị giam giữ để kiểm tra, không thể không nói cuộc đời ông ta đúng là một cái bị kịch to lớn...
"Cái gì? Con quái vật xấu xí đó đã yêu cầu bác ở lại trường để kiểm tra, nhưng Suyier lại được nhận xét là rất xuất sắc, bác dạy tốt hơn so với cô ta nhiều mà!" Ron Weasley tóc đỏ dường như muốn nói điều gì đó để an ủi người bạn to lớn của mình.
Sissy bĩu môi, giả vờ như không nghe thấy, từ biểu cảm của Lavender và Parvati ở bên cạnh cũng có thể thấy rằng họ cảm thấy rằng việc giảng dạy của họ tốt hơn, cô không nói về việc viết lách, nhưng dù gì thì cô cũng đã nghiên cứu một cách có hệ thống môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí này, so với Hagrid, một kiểm lâm không tốt nghiệp được ở trường Hogwarts, có thể có trình độ giống nhau được sao?
Lời nói của Weasley đã xóa sạch thiện cảm duy nhất của Sissy dành cho Hagrid, ngay từ đầu cô đã không phải là người thiện lương gì, lòng tốt của cô lại còn không được đền đáp, cô cũng lười để ý đến những những đứa Gryffindor này.
Việc Hagrid ở lại trường cũng không gây ra nhiều xáo trộn ở Hogwarts, bởi vì việc có tới 10 Tử thần Thực tử vượt ngục thu hút sự chú ý của học sinh hơn nhiều.
Những đứa trẻ của gia đình phép thuật đã nghe nói về những Tử thần Thực tử này từ khi chúng còn nhỏ, tên của bọn họ gần như khủng khϊếp ngang bằng với Voldemort, những tội ác mà bọn họ gây ra dưới sự cai trị của Voldemort đều được biết đến, học sinh Hogwarts có rất nhiều người thuộc gia đình bị hại, những thứ này lại càng làm cho Harry nhận được sự đồng cảm, được coi như một đứa trẻ vàng trong họa lại có phúc.
Tuy nhiên, điều này cũng làm cho hoạt động của D.A. diễn ra thường xuyên hơn, mỗi lần bọn họ họp hội, Sissy lại càng lo lắng hơn, một mặt phải bảo vệ cho họ không bị Umbridge và Filch phát hiện, mặt khác cũng không thể để bị thành viên D.A. phát hiện ra, cho nên sau một vài tuần như vậy, Sissy có thể dùng từ tiều tụy hốc hác để miêu tả bản thân.
Cô thậm chí còn không nhận ra rằng ngày 14 tháng 2 đã đến gần, mãi cho đến khi Draco nhắc cô thì cô mới ý thức được.
“Học sinh có thể đến Hogsmeade vào ngày 14 tháng 2, cô sẽ đưa chúng tôi đến đó chứ?” Draco hỏi đầy mong đợi.
Sissy ừ một tiếng, gần đây cô bận rộn nên không có thời gian chăm sóc Draco, cho dù một tuần có gặp nhau vài lần, Sissy cũng phải huấn luyện Bế quan bí thuật của Draco và một số cách thức chiến đấu thông thường, cũng coi như là hai người chưa hề có một cuộc hẹn hò thực sự trong khoảng một thời gian dài.
Vào ngày 14 tháng 2, Sissy mặc một chiếc áo choàng màu hồng mơ thêu những đóa hoa màu đỏ tươi, màu sắc tươi sáng nhưng không quá phô trương, trông vừa nhẹ nhàng tươi mới mà cũng không làm mất đi vẻ đẹp của người con gái trong cô.
Draco không thấy có người, mới thì thầm vào tai cô: "Hôm nay cô rất đẹp."
Một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến Sissy cảm thấy hơi ngượng ngùng, lúc này, mấy nữ sinh Slytherin đi ngang qua hai người, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung về phía Cho cùng Harry đứng cách Sissy và Draco không xa.
“Potter và Chang!” Pansy hét lên, các cô gái phá lên cười: “A, Chang, mắt nhìn của cậu hình như không ổn lắm, ít ra Diggory còn có ngoại hình không tồi, còn Harry thì...”
Pansy và những người khác cũng không dừng lại quá lâu, mà là tăng tốc độ bước đi, âm thanh nghị luận cứ vang vọng bên tai, thỉnh thoảng họ còn quay đầu lại nhìn Harry cùng Cho mà chẳng kiêng nể gì, sau khi bọn họ đi hết chỉ để lại một sự im lặng đáng xấu hổ.
Draco đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt, Sissy đang nắm lấy tay cậu, hai người trốn sau khán phòng gần sân đấu Quidditch.
"Gần đây có vẻ cô đặc biệt quan tâm đến Cho Chang."
Draco xoa cổ tay của mình rồi nói.
Cho dù Sissy chưa từng nói với cậu điều gì, nhưng Draco cũng phát hiện ra mấu chốt sự bận rộn gần đây của Sissy, người phụ nữ ngốc này thường xuyên đi theo cô gái tên Cho Chang đó ra phía sau sảnh đường.
“Cô bé là con gái nuôi của Edwin Suyier, cậu cũng biết đấy, Edwin, em trai của tôi.” Draco đột nhiên cảm thấy điều này hơi nực cười, có lẽ Sissy biết nhiều chuyện hơn cậu nhiều.
“Cô có muốn đi theo họ không?” Draco cố làm cho giọng điệu của mình thờ ơ hết sức có thể: “Nếu như cô muốn…”
“Không, tôi không muốn.” Sissy nói nhanh: “Khó lắm mới có một ngày nghỉ, đi theo cậu còn thú vị hơn nhiều.”
“Hừ, đồ phụ nữ ngốc nghếch.” Draco không mặn không nhạt mà nói một câu.
Đột nhiên, một tiếng chụt thật lớn vang lên.
Một tiếng hôn to vang lên trong không khí, Sissy tiến đến gần má Draco thơm một cái.
"Đi thôi, cậu nói hôm nay sẽ dẫn tôi đi mua kẹo mà!"
Draco nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, khuôn mặt lúc nào cũng tái nhợt của cậu từ từ đỏ lên.