Chương 4: Cho cậu một tờ phiếu người tốt

"Như thế nào? Tao nghe

nói

là bình thường cái



Sissy Suyier kia hay đến nhà mày, chắc hẳn hai người rất quen thân đúng

không,

không

khéo

một

ngày nào đó mày lại phải gọi



ta là mẹ đấy!"

Thời điểm vừa bước xuống xe, Draco vốn muốn

đi

cười nhạo Harry Potter vừa bị giám ngục Azkaban dọa ngất

một

chút, kết quả lại bị giáo sư tân nhiệm dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám giải thích cho bọn họ thân phận cùng những rắc rối mấy đời của người phụ nữ biếи ŧɦái kia.

Người phụ nữ Sissy Suyier này

thật

nổi tiếng, việc mà bà ta

yêu

cha của mình là chuyện mà

không

ai

không

biết, cho nên, nhà Weasley cùng đám người kia nhìn thấy cậu đương nhiên

sẽ

không

bỏ qua cơ hội mà cười nhạo cậu.

Đáng hận nhất là vị giáo sư mới kia, tự nhiên dựa vào cái mối quan hệ rối rắm của cậu với người phụ nữ kia mà đưa hành lý của bà ta cho cậu cầm...

Hừ, lại là

một

tên Gryffindor ngu xuẩn, nhìn bộ trang phục mà ông ta mặc

trên

người chẳng khác gì trang phục của gia tinh cả...

Nhưng trong lòng cậu biết



là mình

không

nên

không

kiêng nể gì mà đối địch với vị giáo sư mới này, cho nên chỉ có thể nén giận mà

đi

xuống xe lửa, xách theo cái rương hành lý đầy phong cách thiếu nữ này mà

đi

xung quanh tìm người phụ nữ đáng giận

đã

sớm

không

biết chết ở chỗ nào rồi.

Người đó

thật

sự

học ở Slytherin sao?

Vô tri, cố chấp, tự cho là đúng, lại còn mơ mộng được cha mình để ý đến nữa chứ!

Thực

sự

là buồn cười vô cùng, mẹ Narcissa của cậu cử chỉ ưu nhã cao quý chính là

một

danh môn thục nữ đích thực, khí chất hơn bà ta gấp trăm lần, cha làm sao có thể để ý đến bà ta được?

đã

thế còn biếи ŧɦái nghiên cứu cái gì mà ma pháp trú nhan, giấu tuổi

thật

của mình

đi...Bà ta cho rằng

sự

thu hút của phụ nữ chỉ là nhan sắc thôi sao?

Hơn nữa trí nhớ của bà ta làm sao vậy, đến hành lý của mình mà còn để quên

trên

xe lửa, sắp ngu ngốc như Longbottom rồi sao...

Vừa

đi

vừa nguyền rủa người phụ nữ này cả

một

đường, nhưng mãi đến lúc mà cậu sắp phải tiến vào sảnh chính, người đó mới dịch chuyển tức thời đến bên cạnh cậu.

Sau đó...

"Bạn học Malfoy, tôi biết cậu là người tốt mà!"

một

câu

nói

đó, có thể so với tia xét cắt ngang qua bầu trời đêm.

Cậu rất muốn

nói, Sissy Suyier, sao càng ngày não



càng tàn vậy...

Nhưng cậu

đã

nhận giáo dục quý tộc từ

nhỏ, đương nhiên

sẽ

không

nói

ra những câu làm hỏng thanh danh như vậy rồi. Cậu chỉ nhìn chằm chằm

cô, nhìn ánh mắt tỏ ra vô tội của



ta.

"Bạn học Malfoy, xem ra hôm nay tôi rất đẹp đúng

không?"

một

lúc lâu,



nhận lấy cái rương trong tay của cậu, gương mặt nghiêm túc

không

hở ra

một

chút đùa giỡn nào.

Não của



chất đầy cỏ lác hay sao vậy?!

Lông mi đẹp đẽ của Draco nhíu lại, miễn cưỡng bố thí cho



một

ánh nhìn khinh bỉ.

Hạ Lạc Du có chút bất đắc dĩ: "Vậy ánh mắt sáng quắc của cậu nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Cậu

không

cảm nhận được

đang

có rất nhiều người

đang

nhìn chúng ta à? Người

không

biết còn tưởng rằng cậu

đang

có ý đồ

không

an phận với tôi đấy!"

Lúc này bên cạnh bọn họ

đã



không

ít người, mà Hạ Lạc Du cũng hoàn toàn

không

có chút ý muốn

nói

nhỏ

lại.

Vì vậy, Draco đau khổ phát

hiện

mình

đang

bị mọi người nhìn, thậm chí cậu còn nghe được giọng cười vô sỉ của đám người Potter

đang

đứng cách đó

không

xa.

Lông mi Draco nhíu càng chặt, tầm mắt

không

để lại dấu vết mà nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt lạnh như băng nhất thời khiến những người xung quanh hơi tản dần ra. Nhưng mà tiếng

thì

thầm to

nhỏ

cũng

không

hề dừng lại, gián đoạn tiến vào trong lỗ tai.

"Nhìn kìa, người kia là Sissy Suyier đấy! Mình

đã

nói

việc

một

người tài giỏi như



ta mà lại tự nguyện tới nơi này làm người quản lý là

không

bình thường rồi mà, hóa ra là vì..."

"Nhưng



ta

không

thích lão Malfoy nữa sao? Hơn nữa hình như tuổi của



ta cũng đâu còn

nhỏ

nữa!"

"Ngu ngốc, chắc chắn là



ta theo đuổi thất bại nên chuyển mục tiêu, cậu xem hai người họ

nói

chuyện mập mờ như vậy...Hơn nữa chăm sóc nhan sắc cũng tốt,

không

nhầm

thì

chắc sắp có cỏ non chuẩn bị đưa vào miệng trâu già gặm rồi."

"Nhà Slytherin đúng là chỉ đào tạo ra những người biếи ŧɦái thôi, khó trách cả đám đều quái gở như nhau..."

Draco gần như bị đám người đến từ Hufflepuff cùng Gryffindor khıêυ khí©h đến tức giận, nhưng nhìn Sissy, biểu tình

không



một

chút biến hóa nào, dường như những lời nghị luận kia

không

hề liên quan đến



ta vậy.

Cậu ngạc nhiên

một

chút, Sissy Suyier trong trí nhớ dường như rất dễ bị kích động, từ bao giờ mà



ta

không

bị người khác kích động nữa vậy?

Đôi mắt màu xám xanh nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của



gái

trước mặt, trong nháy mắt đó, Draco lại có chút kinh ngạc.

Người phụ nữ này...thì

ra xinh đẹp như vậy sao...

Trước đây cậu

không

có quan sát kỹ

cô, nhìn thấy



chỉ cảm thấy chán ghét muốn tránh

thật

xa, ngày hôm nay là lần đầu tiên đứng gần mà quan sát

cô.

Mái tóc màu bạc dài tới lưng được

một

sợi dây màu xanh biếc cột lại, càng làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời như đá quý

ẩn

dưới đôi mi thanh tú,

sự

quyến rũ động lòng người

không

thể

nói

ra được.

Nhìn

một

chút, Draco cảm thấy gò má của mình hơi nóng lên...

không

phải

không

thừa nhận, Sissy so với những



gái

quý tộc mà cậu

đã

gặp đều dễ nhìn hơn nhiều, nếu

nói

thanh tú

thì

phải xin lỗi

cô,



ràng chính là

một

khuôn mặt diễm lệ.

Thực ra Sissy Suyier vốn là

một

mỹ nhân, chỉ tiếc quanh năm

yêu

đơn phương khiến cho hai đầu lông mày của



nhiễm đầy oán khí, thoạt nhìn có hơi tối tăm. Hôm nay Hạ Lạc Du chiếm lấy thân thể này, khí chất ai oán hoàn toàn bị

ẩn

đi,

sự

rung động lòng người giống như ngày xưa quay lại cũng

không

có gì là lạ.

Nhưng mà cảm giác thất thần này cũng

không

có duy trì quá lâu, theo cái cúi đầu chào

một

cách bình thường của Hạ Lạc Du mà hoàn toàn tán loạn.

Vẫn là giọng

nói

không

gợn sóng như cũ: "Bất kể

nói

thế nào, cảm ơn bạn học Malfoy

đã

giúp tôi xách hành lý lên đến tận đây."

"..."

Bởi vì cái gọi là

không

đánh kẻ với gương mặt tươi cười, mà Draco vừa định tức giận

thì

bị câu cảm ơn này ngăn lại...

Cậu nhìn đũa phép của mình, đột nhiên cảm thấy tay ngưa ngứa...thật

muốn đánh người... Giữa lúc cậu muốn

nói

thêm mấy câu để giảm bớt tâm tình bực bội này,

thì

âm

thanh của Dumbledore uy nghiêm nhưng

không

mất thân thiết vang lên từ trong hội trường: "Hoan nghênh! Hoan nghênh các trò đến Hogwarts để bắt đầu

một

năm học mới..."

Buỗi lễ tựu trường của Hogwarts

đã

không

phụ kỳ vọng mà bắt đầu rồi...

Hạ Lạc Du nhớ tới lời cảnh cáo



không

được

đi

muộn của Dumbledore,



cảm thấy mình vừa mới ngày đầu tiên

đi

làm

đã

không

nghe lời hiệu trưởng

thì

thật

không

tốt, lúc này mới xách theo hành lý chạy đến trước cửa hội trường,

nhẹ

nhàng tiến vào.

Suy nghĩ

một

chút, lại quay đầu cười xán lạn với Draco: "một

chân của tôi

đã

tiến vào, chỉ là bạn học Malfoy chúc mừng cậu

đã

đến muộn, với tư cách nhân viên quản lý mới của Hogwarts, tôi nghĩ nên

nói

với cậu rằng phòng tạm giam hoan nghênh cậu."

"%&#$¥£...." Khó mà dùng từ ngữ thông thường để hình dung được tâm lý lúc này của Draco. Nếu đơn giản phiên dịch, có thể phiên dịch là "Sissy Suyier, sao



không

chết

đi

là vừa."

Đương nhiên, Dumbledore chắc chắn

sẽ

không

vì đến muộn buổi tựu trường mà trừng phạt học sinh, Hạ Lạc Du cũng

không

nghĩ ngay trong ngày đầu tiên nhận chức

đã

phạt

một

học sinh,



chỉ là nhắc nhở Draco

một

câu thôi, dù sao cũng là buổi lễ tựu trường, đến muộn quá cũng

không

tốt.

Mà đối với Draco cùng co

đang

khoan thai đến muộn, Dumbledore cũng chỉ bao dung cười, thuận tiện giới thiệu



trước toàn bộ học sinh trong trường.

Có lẽ là gương mặt



đang

mang rất có lực mê hoặc,

không

chờ Dumbledore giới thiệu xong, phía dưới vang lên

một

mảnh

âm

thanh thổn thức.

Đa số là kinh ngạc, còn

một

số đứa

nhỏ

thích gây

sự

thì

đang

cố gắng

nói

lại chuyện



thích Lucius Malfoy, Hạ Lạc Du hé mắt, cố gắng nhỡ kỹ

một

vài khuôn mặt tiêu biểu, nhớ đến

một

câu ca dao, quân tử báo thù mười năm

không

muộn,



chính là nhân viên quản lý, những món nợ này dần dần rồi tính cũng được.

Ở thế giới phép thuật được

một

ngày, coi như là bị hoảng sợ nhưng

không

nguy hiểm

đi...

Đợi cho buỗi lễ tựu trường kết thúc, thời gian cũng

không

còn sớm nữa, nhà trọ

một

mình trở lại phòng ở cũng

không

có hứng thú chỉnh trang lại hành lý, chỉ là nằm ở

trên

giường đờ ra.

Nhớ cha mẹ, nhớ Tiểu Loạn, nhớ nguyên chủ nhân của thân thể này —— cái bà



Sissy Suyier biếи ŧɦái kia...





ràng nhớ kỹ trong nguyên tác

không

có người này, thậm chí ở trong nguyên tác, cũng

không



một

đầu mối nào liên quan đến nhân viên quản lý mới nào về nhận chức cả.

Chẳng lẽ Sissy vốn

không

có đáp ứng tiếp nhận chức vụ này sao? Tất cả chuyện xảy ra bây giờ đều là bởi vì



xuyên đến đây mà thay đổi hay sao? Vậy

thì

tương lai của người phụ nữ biếи ŧɦái này có bị thay đổi hay

không?

Dựa theo gợi ý của nguyên tác, cuối cùng Lucius cùng Narcissa cũng

không

có chết, đương nhiên

sẽ

không

tiết mục máu chó là Narcissa chết rồi



trở thành vợ của Lucius, nguyên tác

thì

Sissy Suyier chỉ có hai loại kết cục,

một

là là trở thành

một

người hy sinh

không

biết tên trong vô số những người hy sinh vì chiến tranh khác, hai chính là may mắn còn sống, nhưng theo như tính tình biếи ŧɦái ấy, chắc là cũng

sẽ

không

hết hy vọng đối với Lucius, cuối cùng

sẽ



đơn sống nốt quãng đời còn lại.

Nghĩ như vậy, người phụ nữ biếи ŧɦái này cũng

thật

đáng thương...Là người chỉ vì

một

người đàn ông mà lãng phí cả đời hạnh phúc của mình.

Hạ Lạc Du nghĩ tới đây, đối với Sissy Suyier trong nguyên tác nảy sinh

một

chút đồng tình.

không

sai, người phụ nữ đó có lẽ hơi biếи ŧɦái

một

chút, nhưng

nói

trắng ra là cũng chỉ là do trái tim tổn thương mà thôi, khó trách Tiểu Loạn từng

nói

với



là, trái tim mà hết hy vọng

sẽ

không

có kết quả tốt, đây chính là

một

ví dụ!

không

biết thế nào, nhớ lại lúc mà



bị thất tình, em

gái

của



nghiêm trang đứng đắn nấu cháo điện thoại đến nửa đêm cùng

cô, trong thâm tâm muốn

nói

cho



biết chờ

một

người đàn ông hồi tâm chuyển ý cũng giống như chờ

một

cây vạn tuế ra hoa vậy.

không

nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, giờ biến thành người khác mới ngẫm lại, nếu

không

nghĩ lại mà làm hỏng cả đời,

không

có lợi lắm...

Suy nghĩ đến đây, Hạ Lạc Du cười ra tiếng.

Có thể ở trong môi trường này bật cười, phải

nói





có khả năng thích ứng quá mạnh mẽ hay là biết tìm niềm vui trong đau khổ, hay là do đọc quá nhiều truyện xuyên

không

rồi nên thần kinh

đã

tôi luyện đến mức đủ mạnh mẽ rồi sao?

Rất nhiều truyện xuyên

không, nữ nhân vật chính bị tác giả vô lương chặt đứt đường lui ở thế giới cũ, ví dụ như trong thế giới cũ bị tai nạn xe và vân vân kiểu chết khác, nếu

không

phải là do cuộc sống cực đoan

không

hạnh phúc ở kiếp trước

thì

người đó

sẽ

không

không

chút lưu luyến nào với thế giới cũ rồi...

Nhưng



không

phải,



không

nhớ được tại sao mình lại chết,



còn muốn sống cùng cha mẹ và em

gái, nếu vậy có phải tất cả chuyện này là

một

giấc mộng dài hay

không,

một

ngày nào đó



sẽ

tỉnh lại, phát

hiện

mình vẫn còn ở

trên

máy bay, hạ cánh là có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, sau đó bổ nhào vào người Tiểu Loạn?

Nghĩ

đi

nghĩ lại, có lẽ là do hôm nay quá mức mệt mỏi rồi,

không

lâu sau Hạ Lạc Du liền

đã

ngủ.

Chờ đợi





một

giấc mộng hỗn loạn vô cùng...