Chương 25: Mỉm cười rất khuynh thành

một

cơn mưa nữa lại tới... Lại là

một

buỗi lễ tựu trường nhiễm

một

chút khí lạnh của mùa thu.

Sissy lẳng lặng mà ngồi trong khoang tàu đến Hogwarts, ngón tay

nhỏ

nhắn vuốt vuốt đũa phép của chính mình, mười lăm

một

phần tư tấc

anh, gỗ tử sam, viên hồng ngọc phía đuôi đũa phép tỏa sáng trong khoang xe mờ tối... Ma lực chậm rãi lan rộng khắp đũa phép, cuối cùng cũng lan đến đuôi đũa phép, xích sắt màu đen rơi ở

trên

bàn,

âm

thanh leng keng vang dội như

đang

nóng lòng.



nhớ rất



ràng... Năm nay là năm Voldemort sống lại...cô

cũng

không

dám hy vọng xa vời là mình có thể thay đổi được cái gì...cô

chỉ muốn cố gắng hết sức làm những chuyện mình có thể để sau này

không

phải hối hận, ít nhất nếu như



có thực

sự

trở thành

một

vật hy sinh trong quãng thời gian chiến tranh

thì

cũng

không

phải lưu luyến cái gì, như vậy là đủ rồi...

một

nụ cười tươi nở ra

trên

gương mặt tinh xảo, mềm mại đáng

yêu

đến tận xương nhưng lại chứa đựng rất nhiều đau thương cùng bất đắc dĩ, tiếng thở dài

nhẹ

kia có thể khiến lòng người tan ra, và



gái

đó đẹp như

một

bông hoa mẫu đơn dưới ánh trăng vậy.

Chàng trai tóc bạch kim ngồi đối diện

đang

nhìn



ấy, tâm trạng lại khó có thể bình tĩnh trở lại - kể từ ngày dấu hiệu hắc ám đó xuất

hiện

thì

cậu chưa từng được bình yên

một

chút nào cả, nhưng mà vì

không

muốn khiến cho cha mẹ thêm phiền lòng mà cố gắng biểu

hiện

như mình

không

thèm để ý chút nào...Nhưng ngay cả khi cậu xuất thân trong giới quý tộc, cũng trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa

thì

cuối cùng cậu cũng vẫn chỉ là

một

chàng trai 14 tuổi mà thôi, che dấu nhiều ngày như vậy, cậu cũng

đã

sớm mệt mỏi

không

chịu nổi rồi.

không

nghĩ tới, chỉ khi ở trước mặt



cậu mới có thể dỡ xuống lớp ngụy trang mình hay đeo thường ngày.

"Cha của tôi

nói, người kia...sẽ

trở về..." Cậu

nhẹ

nhàng

nói, lông mày

đang

nhíu chặt cũng dần dần dãn ra: "Có lẽ là do lo lắng về chuyện này mà năm nay Dumbledore

đã

mời Alastor Moody về làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Năm ngoái

đã

mời Thần sáng thiên tài Sissy Suyier đến, năm nay lại còn mời thêm Moody người

đã

lấp đầy phân nửa ngục Azkaban nữa... Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Hogwarts

đã

trở thành

một

nơi càng ngày càng

không

an toàn rồi...

"Cho nên

cô...Cẩn thận

một

chút..." Draco

nói

xong, ánh mắt lơ đãng nhìn vào nụ cười yếu ớt giống như ngôi sao dưới ánh trăng, cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng quay đầu

đi.

"Alastor Moody sao?"



cong môi, cười thản nhiên: "Lại là

một

người quen cũ à..."

Người Sissy

nói

đến, đương nhiên là Moody bản gốc rồi.

Trong toàn bộ giới phép thuật,



thì

có danh thiên tài, còn ông ta

thì

có danh xưng là Bậc thầy pháp thuật, đều là những Thần sáng luôn ngẩng đầu nhìn người khác mà

không

bao giờ cúi mặt xuống, bọn họ cũng là hai Thần sáng nổi bật nhất trong tất cả những Thần sáng, lại cũng quen với việc lẻ loi

một

mình rồi. Sissy là Slytherin, đương nhiên

sẽ

bị Gryffindor chán ghét, còn Moody

thì

vừa đa nghi lại nghiêm khắc, khiến người khác

không

dám tới gần.

Người Moddy

không

tin tưởng nhất lại là Sissy, nhưng ngược lại

thì

bọn họ thường được phân để thực

hiện

một

số nhiệm vụ khó cùng với nhau — lúc đó Moody luôn giám thị Sissy, còn Sissy

thì

chẳng quan tâm gì cả, mục đích



trở thành Thần sáng chỉ là gϊếŧ chết mẹ kế cùng em trai, cho nên những chuyện khác



đều

không

thèm để ý. Vì vậy họ được coi là

một

tổ đội vô cùng kỳ quái giữa các Thần sáng, chỉ xuất

hiện

trong những nhiệm vụ nguy hiểm: Suyier cùng Mắt điên.

Nhưng điểm vô cùng giống nhau giữa hai người chính là — điên cuồng bướng bỉnh thậm chí có chút biếи ŧɦái....Bởi lẽ đó mà tuy bọn họ có chút chán ghét nhau những đồng thời lại có chung chí hướng...

Nếu như là Moody

thật

thì

năm nay có lẽ

sẽ



một

năm

thật

tốt... Nhưng nếu như người đến Hogwarts chính là Moody giả, lại còn là Barty Crouch Jr. người

đã

từng bị



chính tay vứt vào Azkaban

thì

đó lại là

một

vấn đề khác...

Vào thời điểm đó, khi Crouch Jr. cố gắng trốn thoát thực ra là bị thần chú của Moody đánh trúng vào, nhưng người dẫn đầu chạy đến chỗ

hắn

và tước đũa phép của

hắn

lại là Sissy, bởi vì sức lực của



khác hẳn với người thường, cho nên dù Crouch Jr. là

một

người đàn ông mạnh mẽ cường tránh cũng

không

tránh thoát được, bọn họ giằng co

một

lúc, mặc dù

hắn

không

thể trốn thoát được nhưng lại nhớ kỹ khuôn mặt của Sissy.

"Suyier cái đồ cặn bã!" Những ngày sau này cứ hễ



có công việc phải chạy đến Azkaban

thì

chỉ cần tinh thần Crouch Jr. còn tỉnh táo là đều chửi bậy như thế.

Hôm nay đối với chuyện này Sissy tỏ vẻ mặc cho số phận, vì để

không

xảy ra sơ sót

thì

chắc chắc Crouch Jr.

sẽ

không

dám

không

kiêng nể gì mà gây chuyện với

cô, nhưng lại

không

dám chắn

hắn

không

dám giở trò sau lưng

cô...

"Haizz..." Sissy thở dài yếu ớt, buồn rầu nhìn chàng trai ngồi trước mặt: "Draco, để an toàn cho chính bản thân cậu

thì

tốt nhất khi còn

đang

ở nơi công cộng hãy làm bộ như

không

quen biết tôi

đi..."

đã

không

quen biết



mà còn bị biến thành

một

con chồn trắng

thì

không

biết nếu cậu tỏ vẻ quen biết



thì

sẽ

thành bộ dạng gì nữa...Draco cậu có dám chắn chắn bản thân

sẽ

không

bị biến thành con trùng cỏ nào đó

không?

Hình ảnh chàng trai trẻ đẹp trai bị biến thành sinh vật đơn bào chợt lóe lên

một

cách kỳ lạ trong đầu óc của

cô, Sissy lập tức lắc đầu, nếu như bởi vì



mà phát sinh ra

một

màn này

thì

chắc chắn những



gái

quý tộc ái mộ Draco

sẽ

cầm đủ các loại dụng cụ tra tấn của dòng họ mà truy sát



đến chân trời góc biển mất...

Cho nên

không

chỉ vì an toàn của cậu, mà còn vì an toàn của tôi nữa...

Nghĩ tới đây, mặt của Sissy phồng lên như cái bánh bao, tuy

đã

biết rất







đã

sớm qua thời kỳ thiếu nữ nhưng lúc nhìn thấy cảnh này Draco vẫn cảm thấy



thật

đáng

yêu.

"không

phải



là thiên tài Suyier sao? Sao phải sợ cái lão điên kia?" Draco

không

nhịn được mà nở nụ cười, đặt miếng đồ ăn

nhẹ

cuối cùng

trên

bàn bỏ vào miệng Sissy và đứng dậy thay đồng phục.

Tất cả quần áo của Draco đều được đặt chung

một

chỗ, khi cậu lấy đồng phục của trường

thì

đã

vô tình nhìn thấy bộ lễ phục nhà Malfoy được may riêng cho cậu, động tác hơi ngừng lại, giống như

không

để ý mà mở miệng: "Năm nay bởi vì diễn ra cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật mà Hogwarts

sẽ

tổ chức vũ hội, đồ ngốc như



sẽ

không

quên chuẩn bị lễ phục chứ?"

Giọng

nói

của chàng trai đầy

sự

trêu chọc, Sissy nghe xong lại hơi lắc đầu: "Vũ hội cái gì chứ...Nhân vật chính là mấy đứa

nhỏ

các cậu, tôi chỉ đến đó ăn uống miễn phí và duy trì ổn định thôi, chuẩn bị lễ phục làm cái gì..."

Cho dù



ăn mặc trang điểm xinh đẹp cỡ nào

thì



cũng vẫn

một

thân

một

mình như cũ, giống như

một

đóa hoa nở sai mùa, đẹp đến mức



đơn vậy...

Nghĩ đến đó,



mỉm cười,



đơn như như đóa hoa sen,

sự

ảm đạm này cứ

đi

qua

đi

lại xông vào trong nội tâm

cô, đuổi cũng

không

đi.

"Người phụ nữ ngốc này..." Sau đó,



nghe được tiếng chàng trai nỉ non: "Làm sao



biết được

không

có người mời



chứ..."



ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn đôi mắt màu xám tro của Draco, trong ánh mắt cậu

đã

không

nhìn thấy được

sự

cao ngạo của mấy ngày trước nữa, thay vào đó lại càng trở nên dịu dàng, giống như

một

cơn mưa rào cuốn trôi hết tất cả quá khứ nặng nề của



đi.

Cay đắng nhanh chóng tản

đi,



gái

tóc trắng cúi đầu, mỉm cười, nụ cười

nhẹ

nhàng phản chiếu lên những hạt mưa rơi

trên

cửa sổ xe, đó là

một

khuôn mặt

thật

xinh đẹp.

"Này, cậu

nói

xem tôi có nên mời Severus

đi

cùng

không

nhỉ?"

"Viện trưởng

sẽ

không

đồng ý..."

"Sao lại chắc chắn như vậy? Nếu như tôi sử dụng thủ đoạn đặc biệt..."

"không

sử dụng Tình dược được đâu...cô

đã

quên viện trưởng là giáo sư môn Độc dược à?"

Hai người cãi nhau cả

một

đường, giống như là quay về

một

năm trước, khoảng thời gian an tĩnh hòa bình kia, nhưng cuối cùng

thì

thời gian cũng

không

thể quay lại được, Voldemort

sẽ

sống lại, dấu hiệu hắc ám cũng

đã

xuất

hiện... Bọn họ,

đã

định trước là

sẽ

không

thể trở về khoảng thời gian vô lo vô nghĩ kia rồi…

Được rồi, xúc động xong, tiếp tục chạy trốn thôi...

Năm nay Hogwarts

thật

đúng là vô cùng hung hiểm, Sissy mới vừa bước vào cửa trường

đã

bị Peeves ném quả bóng nước trúng người, lạnh thấu tim.

"Peeves chết tiệt, lại dám giở trò đùa dai

trên

đầu tôi...Đừng để cho bà đây bắt được cậu, nếu

không

thì..."

Sissy vừa xoa xoa tóc bị ướt vừa tức giận chửi rủa,

sự

thực chứng minh sau

một

năm làm việc cùng Filch

thì

cách chửi rủa hỏng bét của



càng ngày càng giống Filch rồi...

thật

vất vả mới lau khô tóc cùng mặt, sau đó lại dùng câu thần chú khô ráo

trên

người, cuối cùng mới ôm tức giận bất bình mà ngồi

trên

ghế dành cho giáo sư, sau đó dứt khoát quyết định trút

sự

tức giận của mình vào việc ăn uống...

Cho nên khi McGonagall đọc tên học sinh để phân viện

thì



đang

nhìn những chén đĩa rỗng tuếch, cầm dao nĩa vận sức chờ phát động;

Ngay khi Dumbledore dùng pháp thuật biến ra rất nhiều đồ ăn

trên

đĩa

thì



đã

nhanh tay xiên cướp

đi

con gà quay mà Hagrid

đang

chuẩn bị cắt

một

miếng;

Đến khi Dumbledore tuyên bố năm nay huỷ bỏ thi đấu Quidditch, tiếng oán than của các học sinh vang dội đến trời đất

thì



vẫn

đang

ngồi ôm

một

bàn toàn món điểm tâm ngọt;

Ngay khi

một

tiếng sét nổ ầm trời, Moody giả phá cửa mà

đi

vào

thì

Sissy lúc đó mới vừa uống

một

ngụm lớn nước trái cây liền bị sặc...

"Khụ khụ khụ..." Nước trái cây dường như bị sặc vào khí quản,



ho

một

lúc lâu mới có thể thở đều được, vừa ngẩng đầu lên

đã

nhìn thấy

một

gương mặt chồng chất vết sẹo.

"Sissy Suyier..." Khóe miệng như là

một

vết sẹo khẽ giật

một

cái, Sissy nghĩ chắc là

hắn

đang

cười lạnh...



trợn trắng mắt, chỉnh sửa quần áo

một

chút, sau đó ngẩng đầu, nở

một

nụ cười "hoa của ta nở ra lấn át hết cả muôn hoa" với

hắn.

Hàng ngàn vì sao sáng ngưng tụ trong đôi mắt đẹp, trong chớp mắt ấy ánh sáng rực rỡ lưu chuyển,

hắn

cười,



cũng cười, chẳng qua là

hắn

cười đến dữ tợn, còn



cười đến xinh đẹp...

Thời điểm khi



vẫn còn là Thần sáng, nụ cười của



còn được xem như là nụ cười của tử thần,



mỉm cười với người nào

thì

người đó phải chết...Nụ cười này là vũ khí đẹp nhất, che dấu dưới đó là

một

ý định gϊếŧ người đến đáng sợ.

Moody giả bị nụ cười tươi đẹp đó dọa cho giật nảy cả người, khó khăn mà lui lại hai bước, ngồi xuống bên cạnh Dumbledore, nhưng con mắt ma pháp kia vẫn xoay quanh Sissy như cũ.

Bầu

không

khí

trên

hàng ghế giáo sư ngay lập tức trở nên kỳ lạ, bàn dài các học sinh lại càng lặng ngắt như tờ, chỉ lặng lẽ nhìn trận chiến của những nụ cười.

"Xin cho phép tôi giới thiệu

một

chút, đây là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của trường chúng ta, Giáo sư Moody!" Giọng

nói

giả vờ vui sướиɠ của Dumbledore đột ngột vang lên bên trong hội trường yên tĩnh.

không

có tiếng vỗ tay,

không

có ai thảo luận gì, ánh mắt mọi người đều tập trung ở

trên

dung mạo của Moody...

Tục ngữ

nói

trời

không

tuyệt đường người, bởi vì cái gọi là vật cực tất phản (sự

vật phát triển đến cực điểm

thì

sẽ

chuyển hoá theo hướng ngược lại), dung mạo xinh đẹp

sẽ

trở thành tiêu điểm, tướng mạo quá xấu xí kỳ lạ cũng

sẽ

khiến người khác khϊếp sợ, Sissy ung dung thản nhiên mà tiếp tục vùi đầu ăn điểm tâm,



có thể khẳng định, dáng vẻ tươi cười ban nãy của Moody

đã

đủ để cho Sơn Hà trở nên biến sắc, Bách Quỷ trở nên khóc lóc thảm thiết, ngày đêm trở nên điên đảo rồi...

Nếu

không

phải

đã

có chút ấn tượng đối với tướng mạo của

hắn

ở trong trí nhớ

thì



chắc chắn

sẽ

bị ma đưa lối quỷ dẫn đường mà thốt ra

một

câu: "yêu

nghiệt phương nào mà lại quấy phá ở đây!" hoặc gì đó đại loại như thế rồi...