Chương 23: Tóc trắng như sương lòng trống trải

Gió chợt nổi lên, bức tranh tuyệt đẹp

đã

bị thổi bay, chỉ còn lại hai thiếu niên đẹp trai với biểu cảm vô cùng méo mó.

Thởi điểm Sissy mở mắt ra, Draco cảm thấy may mắn, cho là mình cuối cùng cũng thoát ra khỏi tỉnh cảnh lúng túng, nhưng mà đúng là cậu

đã

vui mừng quá sớm, cậu

đã

quên mất rằng người phụ nữ ngốc này bất cứ lúc nào cũng có thể

nói

lời kinh người được.

"Bịch!"

một

tiếng,

không

phải do Sissy vừa tỉnh lại chân đứng

không

vững nên ngã xuống đất, mà là do ống nhòm trong tay Cédric rơi xuống đất.

Sissy

đã

tỉnh tám phần làm như

không

có việc gì mà nhặt ống nhòm từ dưới đất lên,

không

hiểu nhìn Cédric: "không

phải chỉ là cầu thủ đến khán phòng thôi sao, cần gì phải xúc động đến mức thế này chứ, năng lực chịu đựng cũng quá yếu rồi đấy...Cậu nhìn tôi như thế làm gì,

đã

xảy ra chuyện gì sao?"

Câu

nói

cuối cùng là hỏi Draco, chỉ thấy chàng trai tóc bạch kim nhanh chóng điều chỉnh bộ mặt

đang

cứng đờ của mình

một

chút, ho

nhẹ

một

tiếng: "không,

không

xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là



đang

ngủ mà thôi."

Này này này...rõ

ràng là tránh nặng tìm

nhẹ

mà... Cédric kéo khóe miệng ra, nếu như hai đương

sự

đều tỏ vẻ như

không

biết chuyện gì...Vậy cậu cũng

không

cần phải truy đến cùng làm gì nữa.

một

trận Quidditch World Cup cứ kết thúc

một

cách kỳ lạ như vậy, Sissy

đi

theo cha con Diggory đến lều vải của bọn họ, mà Draco dĩ nhiên là phải

đi

cùng cha mẹ quay về "lều vải" của nhà Malfoy - à....Tạm thời gọi nó là lều vải

đi...Mặc dù theo như nhìn nhận của Sissy

thì

gọi là biệt thự cũng

không

quá đáng...

Nhìn lều vải nhà người ta, lại nhìn lều vải

không

mới hơn nhà Weasley là bao nhiêu của Diggory,



thắm thía cảm nhận được cái gì gọi là

sự

chênh lệch giữa địa chủ cùng bần nông.

Cũng may tuy rằng vẻ ngoài của lều vải

không

được tốt lắm, nhưng bên trong vẫn còn rất thoải mái, dùng thần chú phóng to

sẽ

làm lều vải rộng rãi hơn rất nhiều,



một

mình

một

phòng, giường gỗ

thật

to cũng đủ để



lăn mấy vòng ở

trên

đó, có thể có điều kiện ngủ bù tuyệt vời như vậy, Sissy cảm thấy vô cùng mỹ mãn với chuyện này...

Tuy rằng Draco

nói

thời gian tranh đấu



còn

đang

ngủ, nhưng

không

phải

không

thừa nhận giấc ngủ đó

thật

không

thoải mái

một

chút nào, cũng

không

biết



dựa vào cái gì, cứng đến mức làm cho cổ



cũng đau.

Nghĩ tới đây, Sissy hít mũi

một

cái, chôn mình trong chăn mềm mại...Quả nhiên ngủ

trên

giường vẫn là thoải mái nhất...

Chờ

đã, giường?!

Trong phút chốc trước khi Sissy chuẩn bị đánh cờ với Chu công

thì



đột nhiên tỉnh táo lại -

không

sai



đang

nằm

trên

giường... Hai cha con Diggory cũng chuẩn bị xong giường ngủ rồi, chẳng lẽ

nói

ngày hôm nay bọn họ phải ngủ lại ở chỗ này sao?

Tình tiết hôm World Cup



nhớ rất



ràng, Tử thần Thực tử điên cuồng, mọi người sợ hãi chạy thục mạng... Cuối cùng Crouch Jr. còn tạo ra

một

dấu hiệu hắc ma pháp nữa.

"Tiên sinh Diggory, nếu tranh tài

đã

kết thúc rồi, chúng ta cũng nên nhanh chóng quay về nhà

đi,

không

phải Cédric vẫn còn phải chuẩn bị cho học kỳ mới sao?" Sissy vội vàng chỉnh sửa tóc của mình

một

chút, vội vã chạy đến chỗ Amos Diggory để lung lay tinh thần ông ta.

Nhưng



ràng Amos Diggory vẫn chưa hoàn hồn sau khi hưng phấn quá độ vì kết quả của trận đấu Quidditch vừa nãy,

hiện

tại ông ta

đang

lên kế hoạch chè chén say sưa tối nay với

một

nhà Weasley.

"Gửi thư bảo mẹ nó mua sách cho nó là được ôồi, Sissy

không

cần lo lắng." Amos

nói

xong cũng chẳng buồn quay đầu lại,

không

biết tiên sinh Weasley

nói

những gì mà chọc cho ông ấy cười lên ha hả, dưới bầu

không

khí náo nhiệt như vậy

thì

lời

nói

của Sissy dĩ nhiên

sẽ

bị coi thường.

Khóe miệng của



giật

một

cái, được rồi, thân là

một

diễn viên phụ hơn cả phụ, cảm giác tồn tại yếu kém là chuyện



như ban ngày rồi...

Hơn nữa với thực lực của

cô, có vẻ như cũng

không

cần phải lo lắng ngu ngốc làm gì,





ràng là Sissy Suyier, danh tiếng năm đó gần như chỉ dưới thần sáng thiên tài Moody mà thôi, nếu như Tử thần Thực tử nào dám tìm



gây phiền phức

thì

chắc chắn là

đã

chán sống rồi...

Tục ngữ có câu, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất.

không

khéo, hai loại này Sissy đều có... Hơn nữa còn có thực lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn, cho dù là Tử thần Thực tử tử trung như Crouch Jr. muốn động đến



cũng phải suy nghĩ

thật

tốt

một

chút. Huống chi người gây chuyện còn có cả Lucius, cân nhắc đến mức độ chán ghét của Lucius đối với

cô, chỉ sợ là cho dù

hắn

ta có trúng thần chú đoạt hồn cũng đều phải cố gắng phản kháng, kiên quyết giữ

một

khoảng cách với

cô.

Mình lại có thể vì loại

sự

tình này mà lo lắng,

thật

đúng là quá ngu mà... Sissy thở dài, dự định quay về phòng.

"Sissy, Suyier?" Cũng lúc này,

một

giọng

nói

khàn khàn trầm thấp gọi tên

cô, giọng

nói

nọ có chút chói tai, giống như khói xông lửa đốt vậy.

Sissy quay đầu lại -

Tóc trắng buông xuống vai, bay nhè

nhẹ

như tuyết.

Áo khoác ngoài màu trắng

nhẹ

lay theo gió, thoải mái như mây.

Mặt nạ sắt đen trắng che nửa gương mặt của

anh

ta, nhưng đôi môi của

anh

ta lại hơi nhếch lên, nở

một

nụ cười lười biếng dương dương tự đắc.

"anh

là?" Sissy tìm tòi lại trong trí nhở của

cô,

không

có kết quả,

không

khỏi hơi nhíu mày.

"Tiên sinh Chang là cha nuôi của Cho,

không

ngờ ông lại quen biết Sissy đấy!" Lúc này, Cédric lôi kéo

một



gái

tóc đen

đi

đến,



gái

đó sinh ra vô cùng tươi đẹp, tuy

không

phải đẹp tuyệt trần, nhưng lại trong veo như đóa hoa sen, chắc hẳn chính là bạn

gái

đương nhiệm của Cédric, Cho Chang.

"Suyier nữ sĩ, ngày tốt." Cho nhút nhát lên tiếng chào

cô, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cho nuôi cùng Sissy, hình như rất là hoang mang.

Sissy cũng rất nghi hoặc,



ràng trí nhớ trước kia của Sissy Suyier chưa từng xảy ra lỗi gì,



cũng xác thực mình chưa từng gặp

một

người châu Á họ Chang nào...À... Hẳn là người châu Á nhỉ...Mái tóc trắng của người đàn ông đó dường như bị gây ra bởi tuổi già, nhưng

thật

kỳ lạ khi nhìn nửa dưới của khuôn mặt

không

bị che bởi mặt nạ lại

không

có chút dấu vết tháng năm nào.

nói

bậy, hồn cầu này ở đâu ra vậy? Lại còn đeo mặt nạ nửa mặt nữa, sợ người khác

không

nhận ra hả?

Sissy vốn định

đi

về phòng tiếp tục ngủ bù, cho nên có chút khó chịu nhìn người đàn ông

đang

ngăn trở bước chân của

cô.

Hình như

hắn

ta cũng

đã

đã

nhận ra thái độ

không

hề tốt đẹp gì của Sissy, người đàn ông

nhẹ

nhàng cười: "Tôi chỉ là

một

thương nhân

nhỏ

bán ma dược ở Hẻm Xéo thôi, Suyier nữ sĩ chắc chắn

sẽ

không

biết tôi đâu, chẳng qua là Suyier nữ sĩ quá mức nổi danh, tôi

đã

từng nhìn thấy



trên

Nhật báo Tiên Tri mà thôi."

một

cuộc trò chuyện đầy khách sáo chính thức qua

đi, cuối cùng Sissy cũng được như ý nguyện mà nằm

trên

giường thoải mái của mình.

đã

không

còn nỗi lo gì nữa nên rất nhanh



đã

ngủ say, nhưng dù sao cũng

đã

làm thần sáng nhiều năm như vậy, cho dù

đang

ngủ say, Sissy cũng có

một

phần ba là thần kinh cảnh giác,



cũng

không

biết mình ngủ bao lâu, nhưng khi



vừa nghe thấy

một

tiếng bước chân xa lạ dừng lại ở trước cửa phòng



thì

ngay lập tức liền mở mắt và cầm lấy đũa phép của mình.

Ma lực chạy xuyên vào đũa phép, dây xích cuối đũa phép giống như con rắn độc

đang

trườn qua, tàn nhẫn đánh về phía chàng trai

đang

đứng ở cửa.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của



gái

tóc trắng,



gần như là nhảy xuống từ

trên

giường, chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt mang theo sát khí, người

đã

bị ánh mắt của



lại

thì

giống như

đã

bị

một

cây dao sắc đặt

trên

cổ vậy.

"Silver Shield Spell (Bùa khiên bạc)!"

Chàng trai hình như

không

ngờ tới phản ứng của



sẽ

kịch liệt như vậy,

không

khỏi sửng sốt

một

chút, sau khi phục hồi lại tinh thần liền lập tức đọc câu thần chú tạo khiên bạc chắn trước người mình.

Đầu mũi tên sắc bén lao nhanh về phía bức tường ngăn cản trong suốt kia, vài tia lửa

hiện

ra, cậu phản xạ có điều kiện mà lui về sau hai bước, kết quả

một

giây sau, đũa phép của cậu

đã

bị thần chú tước vũ khí của Sissy đánh bay ra ngoài.

Tiếp theo, chính là

một

cái đũa phép vừa to vừa cứng đặt chính xác lên

trên

cổ cậu, động tác của Sissy giống như nước chảy thành sông,

không

có chút do dự cùng ngập ngừng nào, thẳng đến khi khoảng cách giữa hai người

không

đủ nửa mét

thì



mới nhận ra chàng trai trước mặt mình.

"Draco....Sao lại là cậu?"

Con ngươi như đá quỷ của



gái

tóc trắng mênh mông mịt mù, thần sắc còn có chút hoảng hốt, nhìn ra được vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, đũa phép trong tay dần hạ xuống.

Sắc mặt Draco

không

tốt chút nào, cậu lắc lắc tay trái mới vừa rồi bị thần chú tước vũ khí đánh trúng,

đi

tới cách đó

không

xa nhặt đũa phép của mình lên.

Lời tiên đoán vào cuối kỳ năm thứ ba cũng

không

phải là bí mật, việc Hắc Ma Vương

sẽ

trở về cũng chỉ đơn giản là vấn đề về thời gian thôi, cha cậu cũng là bởi vì chuyện này nên mới quyết định đêm nay

sẽ

tìm vài người để gây náo nhiệt

một

chút, sau đó lại bày ra bộ dạng bản thân

không

quên thân phận Tử thần Thực tử của chính mình trước mặt Hắc Ma Vương.

Mọi chuyện đều

đã

có kế hoạch từ rất sớm, nhưng cậu cũng

không

biết mình phải làm như thế nào, chỉ sau khi nghe thấy cha mình sắp đốt lửa gần lều của Weasley, cậu mới lờ

đi

việc cha

đang

đợi mình trong lều vải và lẻn ra ngoài xem người phụ nữ ngốc này có ổn

không.

Draco quả thực rất hoài nghi

không

biết lúc đó trong đầu mình có phải có nhiều cỏ lác quá hay

không, người phụ nữ ngốc này

thì

có thể có chuyện gì được chứ, chưa tỉnh ngủ mà sức công kích

đã

lớn như vậy rồi, ở trước mặt



ấy cậu....hầu như chẳng có chút năng lực nào cả...

"À....Cậu cũng biết đấy....Tôi....chuyện đó...Khi mới tỉnh ngủ đầu óc tôi

không



ràng lắm..."

Sissy thấy dáng vẻ nặng nề của Draco, cho là cậu

đang

giận



vì ngay từ đầu



đã

không

nhận ra cậu ta.

Ánh mắt Draco dừng lại ở

trên

người Sissy

một

lát, hình như lại nghĩ tới chuyện ban ngày, hơi cong môi lên

nói: "Tôi biết...."

Cậu

đã

sớm biết Sissy có bệnh rất nghiêm trọng khi mới rời giường, lúc mới tỉnh lại

sẽ

làm

một

chút chuyện

không

hề thông qua

sự

suy nghĩ của não bộ, cho nên cậu

sẽ

không

giận

cô, chỉ là có chút

không

cam lòng vì thực lực của mình kém



ấy nhiều quá mà thôi...

Thiên tài Suyier, mạnh đến như thế nào chứ?

Vấn đề này, cậu

đã

phải suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối đều

không

có đáp án...

Lúc này, tiếng kêu sợ hãi truyền tới từ bên ngoài

đã

cắt đứt suy nghĩ của Draco.

Cậu nhìn Sissy vẫn

đang

không



như trước

một

chút, thở dài, lôi lí do thoái thác

đã

chuẩn bị xong từ lâu ra: "Tiếng động vui chơi ngoài kia có chút lớn,



là người phụ nữ ngốc như vậy,

đi

ra ngoài chắc chắn

sẽ

lạc đường, tốt nhất là ngoan ngoãn ở chỗ này

đi, bớt lo chuyện người

một

chút."

Giọng

nói

của cậu hời hợt, nhưng Sissy nghe được, cậu

không

muốn



tham gia vào chuyện này....

"cô

không

cần liên quan đến việc vui chơi của bọn họ làm gì..." Giống như nỉ non, giọng của Draco nhàn nhạt, nhưng sau khi

nói

xong, dường như cậu

đã

ý thức được việc mình lắm miệng, liền nhíu mày, rời khỏi lều vải nhà của Diggory.

Draco...Chẳng lẽ là

đang

bảo vệ



sao?

Sissy nhìn trần nhà đến ngây người, chắc là cũng

không

bao lâu, Crouch Jr.

sẽ

thả ký hiệu hắc ám kia ra...Thực ra



muốn

nói...Draco bé

nhỏ

cậu quá lo lắng rồi...cô

vốn

không

hề có suy nghĩ

sẽ

xen vào việc của người khác, thân làm

một

diễn viên phụ hơn cả phụ,



biết



chính mình nên ngoài quan sát tình tiết mới là đúng.