Chương 19: Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu

"Tối nay, trước nửa đêm, người hầu

sẽ

lại tìm thấy chủ nhân của mình... Chúa tể bóng tối

sẽ

sống lại với

sự

giúp đỡ của người hầu, mạnh mẽ và khủng khϊếp hơn bao giờ hết!"

Giọng

nói

khàn khàn, giống như

một

bùa mê ma quỷ

âm

thầm vang lên trong tâm trí... Sissy giơ tay chặn ánh sáng mặt trời qua cửa sổ và đứng dậy kéo rèm cửa vào.

Chuyện ngày hôm qua, lóe lên trong đầu tôi như

một

cơn ác mộng...

Theo dõi giáo sư, chiến đấu cùng với người sói, gặp mặt giám ngục Azkaban...Những việc này trước đây



cũng chưa hề nghĩ tới, thế mà



vẫn có thể

không

chùn bước mà cố gắng làm như vậy.

Chỉ tiếc mọi nỗ lực của



đều

không

thể làm thay đổi được kết quả của câu chuyện, Peter vẫn chạy trốn được, thậm chí đến cả phương thức chạy trốn cũng giống nhau, biến hình thành

một

con chuột già, chạy lẫn vào những con chuột khác rồi mất tung tích.

A,



đúng là

một

đứa ngốc nghếch, chỉ vì thay đổi được kết quả của

một

trận Quidditch thôi mà

đã

đắc chí, lại còn muốn thay đổi tình tiết sau này nữa chứ, có phải là

đã

nghĩ mình là nữ nhân vật chính vạn năng rồi

không?



không

phải là nữ nhân vật chính, thậm chí còn chẳng phải là nữ phụ,



chỉ là

một

vai diễn

không

quan trọng gì, chuyện này đáng lẽ



phải nhận ra lâu rồi mới phải.

Trước đây



cũng

đã

đọc qua đồng nhân và

không

nhớ



lắm, nhưng



vẫn mơ hồ nhớ rằng hầu hết nữ chính xuyên

không

sẽ



một

gia thế hiển hách, ngoại hình xinh đẹp, nhận được

sự

cưng chiều của cả nam chính và nam phụ, ngay cả khi nhân phẩm kém hơn

một

chút sinh sai vào

một

nơi nào đó, nhưng chắc chắn



ta cũng

sẽ

có năng lực khác người, cũng

sẽ

không

thiếu người thích…

Nhưng mà



thì

sao, cuộc sống trong quá khứ của Sissy Suyier

thật

sự

hỏng bét, mặc dù dòng họ Suyier là

một

gia tộc thuần huyết từ xa xưa, nhưng mẹ của



từ lúc



ba tuổi

đã

mất rồi, sau đó cha cũng cưới vợ hai,



cũng có thêm

một

người em trai nữa.

không

tệ,

trên

danh nghĩa

thì



vẫn là

một

tiểu thư danh giá, biểu

hiện

của mẹ kế với



cũng khá ổn, từ

nhỏ

đã

mới thầy đến nhà dạy cho



pháp thuật cùng lễ nghi của quý tộc,

thật

sự

là bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nhưng lại

không

hề thương

cô,

không

chỉ có như vậy, từ khi có em trai

thì

đến cả cha cũng

không

chào đón



nữa.

không

thể chọn lựa gia đình

thì

không

nói, nhưng người đàn ông



thích nhiều năm như vậy cũng ghét bỏ

cô… Đáng buồn nhất chính là,



không

có bạn bè, cũng

không

có ai chịu tin tưởng

cô, cho dù là Bộ pháp thuật hay là Hogwarts…

Như thế

thì



có năng lực gì mà đòi

đi

thay đổi cốt truyện? Có năng lực gì mà đòi phá vỡ vận mệnh chứ?

một

nụ cười đầy châm biếm xuất

hiện

trên

gương mặt tinh xảo, đầy xinh đẹp nhưng nhiều hơn cả lại là

sự

cay đắng.

Ánh mắt

không

có tiêu cự dời từ trần nhà xuống, cuối cùng dừng lại

trên

một

thân hình màu trắng

đang

nằm

trên

ghế salon, nụ cười vốn khổ sở dần dần được thu lại.

Ngày hôm qua

đã

xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng dòng nước ấm

đang

chảy trong trái tim lại

không

thể dừng lại được.

Cậu che chở, quan tâm đến

cô…Cho nên…

hiện

tại



cũng

không



đơn đâu đúng

không…

Sissy nhìn hình dáng lúc

đang

ngủ của Draco, tâm trạng vốn

đang

xuống dốc tự nhiên lại tốt hơn

một

chút.

thật

ra

thì





một

người rất dễ thoả mãn, chỉ cần có người

thật

lòng đối xử tốt với







sẽ

cảm thấy rất vui vẻ.

“Draco…”

Đây là lần đầu tiên Sissy gọi thẳng tên Draco, từ trước đến giờ



chỉ gọi cậu là bạn học Malfoy, theo lý thuyết với

sự

hiểu biết giữa hai người họ

thì

đã

phải xưng hô thân thiết từ lâu rồi, nhưng



vẫn cố ý xưng hô như vậy để kéo dài khoảng cách giữa hai người ra.

“Cảm ơn cậu…”

Draco…Cảm ơn cậu…

Trong mơ Draco mơ hồ nghe được

một

giọng

nói, rất

nhẹ, rất mềm, nhung lại giống như

một

tiếng thở dài, mang theo chút đau thương nhàn nhạt.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại

thì

trong phòng

đã

không

còn

một

bóng người,

trên

cái bàn

không

lớn

đã

bày sẵn bữa sáng cho cậu, còn được bỏ thêm chút thần chú giữ ấm,

trên

bánh kem vẫn còn hơi tỏa nhiệt…

Đồ ngốc kia…cô

ấy

đã

đi

rồi sao?

không

sai, tối hôm qua cậu chính là ở phòng của Sissy, bởi vì Black cùng chuyện của Peter nên khi giáo sư Snape vừa về trường

đã

bị Dumbledore gọi

đi, nhóm ba người kia cùng Black đều bị thương

một

chút vì vậy mà bị giữ lại ở phòng chữa bệnh, trong chốc lát chỉ còn lại cậu cùng Sissy đối mặt nhìn nhau, lúc này

đã

sớm qua nửa đêm, ký túc xá Slytherin

không

thể vào được, chẳng lẽ

một

Malfoy như cậu lại ngủ ở hành lang sao?

Nếu là ngày bình thường

thì

một

đêm

không

ngủ cũng

không

sao, nhưng mà sau đêm qua ma lực

trên

người cậu dường như bị thần chú bảo hộ kia hút hết, thêm nữa phải lặn lội đường xa nên cậu

đã

sớm mệt đến

không

chịu nổi.

Cuối cùng

thì

hai người cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác ngoài cách cùng nhau quay về phòng của Sissy cả.

Cậu

thì

nằm ngủ

trên

chiếc salon mà Sissy biến ra,

không

thể

không

nói

đối với những thần chú phục vụ gia đình này Sissy đúng là thực

sự

không

am hiểu gì cả, cái ghế salon

không

thoải mái chút nào, nhưng bởi vì cậu mệt mỏi nên ngủ rất say và lâu, thậm chí còn mơ ra cái giấc mơ kiểu như vậy nữa…

Draco…Cảm ơn cậu…

Là giọng

nói

của đồ ngốc kia sao?

Ở trong mơ,



ấy gọi cậu là Draco chứ

không

phải bạn học Malfoy như bên ngoài này.

Giọng gọi tên cậu của



thật

êm dịu,

không

giống với giọng

nói

giả bộ ngọt ngào của những tiểu thư quý tộc, nhưng lại êm tai vô cùng. Đáng tiếc đó chỉ là giấc mơ mà thôi…

Hiệu trưởng Dumbledore, giáo sư Snape, giáo sư McGonagall, giáo sư Flitwick… Hình như



vãn gọi mọi người như vậy, mà mình

thì

chẳng có lý do gì để trở thành người đặc biệt của



ấy cả…

Mấy ngày tiếp theo của Draco trôi qua rất

nhẹ

nhàng, nhưng Sissy lại vô cùng bận rộn, vội vàng chạy đến tòa án làm chứng cho Black, xong còn phải vội vàng ứng phó với

sự

gay khó khăn của những đồng nghiệp cũ, còn phải tranh thủ đề phòng Dumbledore, lão hồ ly này sau khi nghe

nói



một

mình đánh bại được người sói, ánh mắt lúc nào cũng như mèo thấy được chuột, chồn hoang nhìn thấy gà to béo,



đoán chắc là Dumbledore

đang

tìm cơ hội để lôi



vào Hội Phượng Hoàng.

Chuyện này cũng

không

xa lạ gì với Sissy, bởi vì mười lăm năm trước, Dumbledore cũng

đã

thử lôi kéo

cô, nhưng bởi vì Lucius là Tử thần Thực tử cho nên



đã

từ chối vô cùng kiên quyết.

Nhưng mà bây giờ

thì

sao? Nếu như Dumbledore hỏi lại



thì



phải trả lời như thế nào?

thật

ra nếu bình tĩnh mà xem xét

thì

Sissy

không

muốn gia nhập cái gì cả,



thầm nghĩ muốn đứng ở giữa mà làm

một

con mễ trùng (*ăn rồi chờ chết), nhưng thực tại

không

cho phép…Hậu quả khi làm phe trung lập là

sẽ

bị hai phe đồng thời nhằm vào, cho nên lần này



phải đưa ra

một

sự

lựa chọn, so sánh với Voldemort sống lại coi mạng người như cỏ rác

thì

ít ra biểu

hiện

của Dumbledore cũng coi như tương đối thân thiện, và quan trọng nhất là… Người thắng lợi cuối cùng là phe của Harry Potter…cô

cũng

không

phải người ngốc, theo tướng bên thua là

không

có tiền đồ.

Nhưng mà… Nếu như



lựa chọn vào Hội Phương Hoàng vậy là

sẽ

đứng ở phe đối địch với Draco… Dù sao cuối cùng là có bị ép hay

không

thì

Draco đều thành thành viên của Tử thần Thực tử…

Hơn nữa, cậu ta cũng là người duy nhất

trên

thế giới này đối xử

không

tệ với

cô…Ít ra… Cậu ấy đối xử với



không

vì mục đích gì cả…



gái

tóc bạc uốn cong những ngón tay thon thả và vô thức gõ lên chiếc bàn

nhỏ

trên

tàu.

Gần đây Sissy có chút vướng mắc…Tuy rằng



đã

sớm đưa ra lựa chọn, nhưng



vẫn cố ý giấu Dumbledore, giáo sư trong trường vào ngày nghỉ có thể ở lại Hogwarts, nhưng



lựa chọn theo xe lửa của trường để quay về nhà, giống như muốn cố gắng kéo dài thời gian trận chiến giữa hai người vậy.

Nếu mọi chuyện

đã

có kết cục của nó

thì

sao phải kéo dài thời gian làm gì? Làm chuyện vô ích mà



vẫn luôn chán ghét như vậy làm gì.

Tiện tay cầm kẹo ếch chocolate

trên

bàn lên, Sissy cắn

một

phát đứt đầu ếch cho hả giận, hoàn toàn

không

ý thức được

trên

bàn

nhỏ

hầu như

đã

chát đầy vỏ kẹo các loại.

“Người phụ nữ ngốc này,



đã

ăn nhiều lắm rồi…” Draco ngồi đối diện Sissy, bất mãn giật lấy chocolate ếch

đã

bị



cắn

một

nửa

đi.

Mấy ngày nay đồ ngốc này luôn luôn

không

yên lòng, chẳng lẽ bị chuyện của Black làm cho mệt chết rồi sao? Nhưng mà cậu nghe

nói

nhờ

sự

làm chứng của



cũng hiệu trưởng mà vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi, Black cũng được phán vô tội, Potter ngu xuẩn cũng được cho phép đến nhà cha nuôi ở vào ngày nghỉ… Tại sao mà bộ dạng của



lại khổ sở như vậy chứ?

“Ăn kẹo nhiều

sẽ

béo đấy, cẩn thận đến lúc lại béo như phu nhân nhà Weasley bây giờ.” Draco uy hϊếp

nói.

Cậu tận mắt nhìn thấy cái tay

đang

chuẩn bị lấy

một

cái kẹo ếch nữa của



hơi cứng lại

một

chút

thì

hài lòng mà cười cười.

Tuy rằng Sissy

không

hề

nói

qua, nhưng Draco vẫn để ý được rằng



vô cùng để ý đến dung mạo của mình, theo lý thuyết

thì

phụ nữ khi đến tuổi này đều

sẽ

bận rộn giúp chồng chăm con,

sẽ

không

có thời gian chăm chút trang điểm giống như



gái

nhỏ

như này, hoặc có lẽ bởi vì…



ấy vốn

không

có chồng và con sao?

Draco hơi đồng tình mà nhìn



một

cái, nhưng thấy



gái

tóc bạc hơi nhếch môi mỏng, con ngươi như đá quý vụt sáng

một

chút, hình như vô cùng ủy khuất...

Được rồi… có lẽ cũng bởi vì người phụ nữ ngốc này sống vô dụng đến 37 năm nên



vốn

không

phải trải qua quá trình trưởng thành này.

“Dừng, tôi

sẽ

không

biến thành dạng như bà ấy đâu!” Sissy rêи ɾỉ

nói

một

câu: “Bạn học Malfoy, nhìn qua tôi đẹp hơn bà ấy nhiều.”

Lại là bạn học Malfoy… Đôi mắt màu xám tro của Draco tối sầm lại,

không

biết vì sao mà lại nhớ tới giấc mơ đêm hôm đó...Thời điểm



gọi tên của cậu rất êm tai.

“Draco…” Chàng trai tóc bạch kim đầy kiêu ngạo lầm bầm

một

câu, quay đầu ra chỗ khác: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi

nói



có thể gọi tôi là Draco.”

Lời còn chưa dứt mà gò má trắng nõn của chàng trai

đã

đỏ rực

một

mảng.

Thấy dáng vẻ lúng túng của Draco, Sissy hơi cong môi cười.



gái

tóc bạc cười như ánh xuân, như mai vàng

trên

tuyết, ánh sáng xuyên qua cửa sổ lướt ua thái dương của

cô, rơi trúng mi tâm, cuối cùng cũng

không

tăng thêm chút quyến rũ nào cho



cả bởi vì bản thân



đã



sự

quyến rũ vô cùng rồi.

“Ừ, Draco…”

Chuyện này rất nhanh bị bỏ qua sau đầu bọn họ bây giờ lại rất vui vẻ mà

nói

chuyện khác với nhau.

“Đồ ngốc, tôi gửi thư cho



thì

nhớ trả lời lại... Đều lại



quá ngốc nghếch, nếu

không

tôi

đã

không

phải gửi thư định kỳ để xác nhận xem



có để bản thân chết đói hay

không

rồi..."

“…”

“Thời gian nghỉ ngơi

thì

đừng ăn quá nhiều đường, tôi cũng

không

muốn lúc gặp lại



trở thành

một

bà béo đâu.”

“…”

“Chắc cũng phải cho nhiều thần chú phòng ngự bên ngoài Trang viên Suyier

một

chút… Chứ tôi thấy



cũng

không

hợp mắt nhiều người lắm đấy...”

“…”



Lúc chia tay



vốn định lượng dầu cộng

một

chút, nhưng

không

ngờ Draco lại giống như trở thành

một

người khác đứng dặn dò



một

đống chuyện từ lớn đến bé.

Cũng bởi vì vậy mà thời gian tạm biệt của bọn họ rất dài, đến khi Draco kéo được rương hành lý đến chỗ Lucius cùng Narcissa

đã

đứng đợi lâu thìsân ga cũng

đã

lác đác

không

còn mấy người.

Ánh mắt,

không

hề báo trước mà chạm vào ánh mắt của người đàn ông cao quý kia.



mỉm cười, sau đó quay người rời

đi.

Từ lâu



đã

không

phải Sissy Suyier ngày xưa rồi…