Chương 18: Ra trận còn có một cục nợ

"Người phụ nữ ngốc nghếch...cô...đang

theo dõi giáo sư Snape sao?"

Draco

đi

nhanh về phía con người có mái tóc màu bạc

đang

núp ở góc tường kia, quả nhiên đúng là Sissy, đôi mắt màu xám tro lóe lên, hoang mang mở miệng.

Đầu tiên là giáo sư Snape cầm áo tàng hình của Potter

đi

rất nhanh, sau đó cậu lại có thể phát

hiện

ra người phụ nữ ngốc nghếch này

đang

theo dõi viện trưởng của mình...Cuối cùng

thì

đã

có chuyện gì xảy ra vậy?

Draco cũng

không

ngốc nghếch, cậu biết mọi người

đang

giấu diếm chuyện gì đó, hơn nữa



gái

này chắc chắn có biết

một

chút

ẩn

tỉnh trong đó.

Cậu cau mày nhìn

cô, mà bộ dạng này của cậu phản chiếu trong đôi mắt như đá quý của Sissy, khiến cho



nhìn đến ngây người. Mới có vài ngày

không

gặp thôi mà

trên

người thằng nhóc này hình như thiếu mất vài phần nghịch ngợm, nhìn qua

thật

ra cũng trưởng thành

không

ít. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)

không

đúng...Bây giờ

không

phải là lúc nghĩ đến những chuyện này...Chuyện



theo dõi Snape bị phát

hiện

rồi sao? Hơn nữa còn là bị cậu nhóc này phát

hiện,



phải giải thích như thế nào bây giờ? Cũng

không

thể ăn ngay

nói

thật,

nói

cho cậu biết là



đang

muốn bắt Peter Pettigrew được...



thừa nhận lần trước trong lúc vô tình

đã

thay đổi được tình tiết khiến cho



cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy có lẽ mình cũng có thể dùng sức lực của mình để thay đổi

một

chút tình huống cốt truyện...

Sissy vốn là

một

người hết sức bình tĩnh,



cũng

không

muốn bị cuốn vào bất kỳ trận chiến nào, nhưng mà nhìn tình huống trước mắt xem, nếu theo như

sự

phát triển của cốt truyện, thân là

một

giáo sư của Hogwarts chắc chắn



đừng nghĩ đến việc đứng ngoài cuộc chiến nào, cho nên mới quyết định dựa vào năng lực của mình để thay đổi chút tình huống nho

nhỏ, nếu như



bắt được Peter Pettigrew, ngăn cản

hắn

trợ giúp Voldemort sống lại, như vậy mọi chuyện đều

sẽ

được giải quyết....



suy

đi

nghĩ lại, cảm thấy dù thế nào

thì

đây cũng là con đường đơn giản nhất...Cho nên bây giờ mới quyết định

đi

theo Snape, ai biết ra quân bất lợi, còn chưa thấy bóng dáng Peter Pettigrew đâu

đã

bị thằng nhóc này tóm gọn rồi...Quả nhiên mình đúng là mệnh áo rồng (Chắc là chỉ được cái mã...Mình cũng

không

hiểu lắm)...

đã

định trước là

không

thể thay đổi được tình tiết sao?

Sissy bi ai ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, hoàn toàn

không

có chú ý tới Draco lúc này

đang

nhìn nét mặt của



đổi từ bối rối thành

không

biết làm sao.

"Này...Đồ ngốc,



còn nán lại đây

một

chút nữa là đến cái bóng của viện trưởng cũng

không

thấy đâu nữa đấy..." Khoanh tay nhìn



một

lúc, Draco lạnh lùng mở miệng

nói.

Sissy

đang

đắm chìm trong

sự

oán giận vô bờ, bị Draco nhắc nhở như vậy mới nhớ tới chuyện trọng yếu,



phải

đi

bắt bằng được Peter Pettigrew.

"Nhưng mà..."



do dự nhìn thiếu niên tóc bạch kim

đang

đứng bên cạnh, hình như là tạm thời chưa nghĩ ra phải giải thích với cậu như thế nào.

"Nếu như



không

muốn

nói

thì

không

cần

nói

đâu..." Draco trở nên rất bất thường, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sissy rồi nở

một

nụ cười như có như

không: "Cùng lắm

thì...Tôi tự

đi

theo nhìn

một

chút là được..."

Cứ như vậy, Sissy

đang

theo dõi

một

mình lại

không

giải thích được mà biến thành

một

tổ đội hai người. Hai người

đi

một

đường từ trường đến cây Liễu Roi,

trên

đường

đi

Sissy vẫn căm giận mà trừng mắt nhìn Draco, hình như muốn dùng ánh mắt để cho Draco

một

"khoảnh khắc đáng quên" vậy.

Mệt cho



lúc đầu còn nghĩ là cậu ta

đã

trưởng thành hơn rồi... Kết quả

thì

vẫn là

một

thằng nhóc bốc đồng mà thôi....Lại dám uy hϊếp nếu như



không

cho cậu ta

đi

theo dõi Snape cùng

sẽ

nói

hết mọi chuyện cho Snape nữa chứ.

Tưởng tượng đến gương mặt u ám cùng những từ ngữ châm chọc

không

gì sánh được của bậc thầy ma dược kia... Sissy chỉ cảm thấy dạ dày cũng đau,

không

có cách nào đành phải mang theo cái đuôi này, cùng nhau trải qua gió bụi mệt mỏi mà đuổi theo bước chân của viện trưởng đại nhân Snape.

"Cây Liễu Roi? Giáo sư đến nơi này làm gì?"

Draco kinh ngạc nhìn viện trưởng nhà mình quen việc dễ làm mà đè lên vết sẹo

trên

thân cây, vốn là cây Liễu hung dữ hay đánh người nay tự dưng lại đứng im.(Truyện đăng tại cungquanghang.com)

"thì

ra cây này có thể đứng im..."

Tuy nhiên



ràng là thằng nhóc này

đã

không

khống chế tốt

âm

lượng của mình và mặc dù Sissy

đã

phản ứng rất nhanh mà dùng mấy câu thần chú cách

âm

ở xung quanh bọn họ, nhưng vẫn bị Snape nhìn thẳng vào hướng bọn họ

đang

trốn.

Sissy thấy thế,

không

vừa lòng mà liếc con người

đã

ý thức được mình vừa gây họa kia, lập tức dùng thần chú Disillusionment Charm (Bùa

ẩn) cho hai người, lúc này mới lừa gạt được ánh mắt cảnh giác của bậc thầy ma dược.

"Xin lỗi...Tôi..." Nhìn thấy Snape

đã

đi

vào trong hốc cây, Draco thở phào

nhẹ

nhõm, cẩn thận mở miệng

nói

xin lỗi.

Cậu

không

nghĩ tới mình có thể thấy được

một

cảnh khó tin như vậy...Nên mới

không

cẩn thận...

Nhưng mà cũng phải

nói

dường như đồ ngốc kia đúng là tỉnh táo hơn cậu nhiều, hoàn toàn khác hình ảnh

không

mang theo não như ngày bình thường.

Ở chung với Sissy như vậy, Draco cũng dần hiểu được tính tình của

cô,



là dạng người lười quan tâm đến những việc

nhỏ

không

đáng kể, cho nên ngày thường mới có dáng vẻ đối với chuyện gì cũng

không

quan tâm như vậy, nhưng mà nếu đến

một

ngày mà



thực

sự

nghiêm túc

thì

chắc chắn

sẽ

không

nhận thức

sự

việc

một

cách qua loa mơ hồ. Quả nhiên

không

hổ là Thần sáng xuất thân từ Slytherin mà vẫn sống sót qua thời kỳ nguy hiểm kia.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy

đi

vào sao?" Cậu biết dưới loại tình huống như thế này

thì

nghe theo ý Sissy

sẽ



một

quyết định tương đối tốt, dù sao

thì

kinh nghiệm xử lý tình huống nguy hiểm của



phong phú hơn nhiều so với cậu.

"Hả?" Ai ngờ Sissy người thường thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó tính của thằng nhóc Draco này lại bị dáng vẻ nghe lời ngày hôm nay của cậu dọa phát hoảng, khó có thể tin quan sát Draco từ

trên

xuống dưới

một

lần, cuối cùng mới nghiêm túc hỏi lại: "Bạn học Malfoy, buổi tối hôm nay cậu ăn phải đồ hỏng bị đau bụng sao?"

"..." Vì vậy Draco khó khăn co rút khóe miệng, cậu muốn thu hồi lời mà cậu vừa

nói, hình như lúc nào đại não của người phụ nữ này cũng đần độn đến kỳ quái

thì

phải.

Có đôi khi Draco thậm chí nghi ngờ tổ tiên nhà Suyier có phải là có

một

nửa dòng máu người khổng lồ hay

không, nếu

không

thì

tại sao lại có đồng thời

một

cơ thể siêu phàm hơn người thường cùng

một

bộ não như bị người khổng lồ giẫm nát kia là sao?

Cậu vừa tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này dùng

sự

linh hoạt vượt qua người bình thường của mình để tránh

sự

tấn công của cây Liễu Roi, sau đó lại vô cùng thoải mái làm cho cây điên kia bình tĩnh lại.

Được rồi...Tuy rằng cậu

không

muốn thừa nhận, nhưng mà quả

thật

cậu là gánh nặng của đồ ngốc kia, nếu như

không

có cậu, đoán chừng



cũng

không

cần phí sức

đi

ấn vào vết sẹo của cái cây kia, trực tiếp nhảy xuống là được rồi...

"Này, đồ ngốc...Chúng ta

đang

đi

đến đâu đấy?"

Khu vực tối tăm dưới mặt đất

đã

không

nhìn thấy mặt trời trong nhiều năm, mà bởi vì sợ bị người khác phát

hiện

nên

không

thể sử dụng Lumos (Phát Quang) được, giọng điệu của Draco

đã

hơi thiếu kiên nhẫn sau khi bị vấp phải thứ gì đó dưới chân

một

lần nữa. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)

Điều khiến cho cậu càng khó chịu hơn là dọc theo con đường này Sissy đều

đi

vô cùng ổn định, thậm chí còn có thể

nói

là tương đối

nhẹ

nhàng, vì vậy suy nghĩ bản thân luôn luôn là gánh nặng của



ấy của Draco lại càng ngày càng tích tụ.

"Có lẽ là...Đến Hogsmeade?" Sissy trả lời

một

câu

không

chắc chắn, trong lời

nói

hình như còn mang theo chút ý cười.

Thính giác xuất sắc

đã

giúp



sớm hiểu được khó khăn trong việc

đi

lại của Draco, nhưng cậu ta vẫn luôn ngại mặt mũi mà

không

chịu đề nghị



đi

chậm

một

chút, nên

nói

gì về cậu được nhỉ, vụng về đáng

yêu?

Trong bóng tối Draco chỉ cảm thấy cổ tay của mình được

một

cái tay mềm mại nắm lấy, bước chân của cậu hơi dừng lại

một

chút, sau đó cẩn thận dùng tay kia mở móng vuốt

nhỏ

đang

nắm chặt cổ tay mình ra rồi bao lấy nó vào trong tay của mình.

Cậu có thể cảm nhận được thân thể của



gái

đi

trước mặt hơi giật mình

một

chút, hình như muốn rút tay ra, nhưng cuối cùng chỉ hơi giật giật ngón tay

một

chút rồi để cậu tùy ý lôi kéo tay

cô, làm hết phận

sự

mà dắt cậu

đi

về phía trước.

đi

khoảng hơn nửa tiếng, hai người đều hết sức bất thường mà

không

hề mở miệng

nói

chuyện, thẳng đến khi Sissy nhìn thấy cửa gỗ trước mặt mới ngừng lại, thản nhiên mở miệng: "Hình như phía trước có

một

gian phòng...Chắc giáo sư Snape

đang

ở bên trong..."



im lặng rút tay ra khỏi tay cậu mà

không

để lại dấu vết nào, Draco chỉ cảm thấy cái tay mới vừa cùng Sissy nắm tay kia bỗng nhiên trống

không,

không

khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng mà Draco rất nhanh

đã

điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đôi mắt màu xám tro nhìn chằm chằm vào cửa gỗ cũ nát, im lặng hỏi Sissy bước tiếp theo phải làm sao.

Cậu

không

biết sau cánh cửa kia có chuyện gì, nhưng cậu nghe được có

âm

thanh cãi nhau, hình như giáo sư Snape

đang

tranh luận với người nào đó...

"Này đồ ngốc?"

Draco nghi ngờ nhìn thoáng qua



gái

bên cạnh, phát

hiện



đang

thất thần nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có

một

bộ dạng

không

biết làm sao.

Draco nhíu nhíu mày, liên tiếp kêu



vài tiếng,



mới chịu đáp lại, nở nụ cười vô cùng miễn cưỡng, chậm rãi đẩy cửa ra.

Mọi thứ đập vào mắt có vẻ lộn xộn

không

chịu nổi, nhưng mà điều khiến Draco kinh ngạc

không

phải là cách bày biện của căn phòng này mà là có người trong phòng, đương nhiên giáo sư Snape

sẽ

ở trong đó, nhưng cậu

không

ngờ trong đó còn có bộ ba Harry Potter cùng với Lupin? Điều khiến người khác khó tin chính là Sirius Black

đang

bị truy nã cũng ở đây...

Trong lúc Draco còn

đang

kinh ngạc, Sissy

đã

nhanh tay lẹ mắt mà ném

một

vật gì đó xuống, vật kia vô cùng chuẩn xác lướt qua trước mắt Snape, cuối cùng rơi thẳng vào vách tường bằng gỗ trong gian phòng cũ nát.

Những người bị động tác của



làm cho khϊếp sợ

không

chỉ có những chàng trai



gái

mới mười ba tuổi là Draco cùng tổ đội ba người Harry Potter mà còn có cả những người trưởng thành bên trong gian phòng nữa.

Lúc nãy ngoài việc Sissy

đã

thực

hiện

thần chú tước vũ khí chuẩn xác đến ba hướng khác nhau, còn có nếu như bọn họ

không

nhìn lầm...thì

hình như người phụ nữ này còn ném

một

thứ gì đó... Dao ăn?

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của rất nhiều người, Sissy xấu hổ cười: "Trước khi đến đây tôi

không

tìm được vũ khí phòng thân nào nên mới cầm tạm dao ăn của trường học...Chuyện đó... Severus, Remus, hai người có thể coi như

không

thấy là được rồi..."

"..."

không

khí trong Lều Hét đều trở nên

thật

kỳ lạ... Draco cảm thấy rất bất lực, người phụ nữ ngốc nghếch này có luôn năng lực khiến người khác thấy vô lực trong nháy mắt dù ở trong bất kỳ tình huống nào.

Đương nhiên Sissy cũng

không

tự giác được bản thân là người thế nào,



vẫn thảnh thơi như trước mà dạo bước đến bên cạnh Snape, hết sức phấn khởi mà mua chuộc lòng người: "Severus này, tôi vừa cứu cậu

một

lần đấy."

Draco xin thề, cậu

đã

thấy được oán khí màu đen dày đặc xung quanh người của viện trưởng rồi... Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người

thì

chắc người phụ nữ kia

đã

chết mấy trăm lần rồi. (Truyện đăng tại cungquanghang.com)

Vì để tránh cho oán khí của viện trưởng tiếp tục khuếch tán, cậu vội vàng dắt Sissy trở về, mang theo biểu tình kinh hãi "Cho dù



muốn chết cũng đừng có mang theo tôi".

Ngược lại, Sissy vẫn vui vẻ dịu dàng như trước, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu động viên, ý bảo cậu đừng lo.

Dáng vẻ tươi cười của



gái

rất tươi đẹp, dường như xua tan mọi

không

khí khẩn trương lúc nãy, cũng làm cho mọi người bên trong phòng đều tỉnh táo lại.

Snape hít

một

hơi

thật

sâu, rất lâu mới bật ra

một

câu từ trong kẽ răng: "Tôi

không

có cầu xin



cứu tôi, Suyier. Hơn nữa tôi rất muốn nghe lý do vì sao mà



cùng Malfoy lại ở đây vào lúc này?"