Trong lòng Jery hiểu được trận khủng
hoảng kinh tế thế giới lần này kéo tới năm 1933 liền sẽ dần ổn định lại. Cho dù chỉ còn 4 tháng nữa nhưng ngày qua ngày không dễ chịu chút nào. Những đứa trẻ khác không giống như cô và Tom có thể chạy ra bờ biển ăn ngon, mà mỗi bữa cô nhi viện cung cấp thức ăn không đủ để thỏa mãn dạ dày của mấy đứa trẻ đó. Trên thực tế, cả cô nhi viện duy trì một bữa ăn một ngày suốt một tuần rồi. Tuy thế Jeny cũng chưa ngốc tới nỗi chia sẻ đồ ăn của cô và Tom cho những đứa trẻ khác. Chưa nói đến số lượng đồ ăn đó chả đủ nhét kẽ răng cho mấy đứa trẻ ấy, ngay cả cô và Tom còn không ăn no hơi đâu đi quản chuyện vô bổ. Cô để ý và chỉ có thể chiếu cố được mỗi Tom.
Ở sự kiện cô nhi viện liên tục xuất hiện hiện tượng người chết vì đói, cô cũng chỉ dám đỏ hồng mắt nhưng cái gì cô cũng không nói không làm, cô bất lực. Nhìn những thi thể ấy, cô cũng từng nghĩ tới nếu cô đem một phần đồ ăn chia cho mấy đứa bé đó thì họ sẽ tốt hơn thay vì chết đi? Ý niệm chợt lóe trong đầu nhanh chóng bị gạt đi. Cô chỉ có thể cứu được một người chứ không đủ khả năng cứu được mọi người. Điều đáng lưu tâm bây giờ là cô và Tom phải sống sót.
“Jeny, chúng ta cũng sẽ như vậy sao?” Tom gắt gao kề bên cô
ngồi xuống, ngữ khí sợ hãi hiếm thấy.
“Sẽ không. Chúng ta sẽ sống tốt.” Ngữ khí Jeny thật khẳng định, nội tâm lại rất mờ mịt. Trên thực tế, tuy rằng cô
xuyên qua rất nhiều lần, nhưng phần lớn đều là đến thế kỷ 21, sinh hoạt hoàn cảnh luôn luôn rất tốt, cái thể loại trải qua lần này ít ỏi tới không tưởng.
Tom càng ngồi sát vào chị gái mình hơn, không nói gì. Nhưng đôi tay nắm chặt lại run rẩy không ngừng, Jeny thấy Tom không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của cậu.
“Tom, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn.” Thanh âm của cô giống như đang thuyết phục Tom, cũng giống như đang tự thuyết phục bản thân mình.
Đúng vậy, căn cứ lịch sử, qua năm nay sẽ chuyển biến tốt đẹp lên. Nếu lịch sử không có sinh ra biến hóa khác.
Đói khát cùng với người bên cạnh chết đi khiến cho không khí khủng hoảng bao phủ trong cô nhi viện càng thêm âm u tang thương. Bọn nhỏ lo lắng chính mình sẽ là người tiếp theo chết đi. Mọi người càng trở lên phiền chán lo âu. Các vụ việc ẩu đả, đánh nhau như cơm bữa, không thể giảng hòa hay ngăn cấm nổi nữa. Bọn trẻ lấy hình thức này phát tiết bất an của bản thân ra bên ngoài. Jeny luôn luôn rất cẩn thận đem mình và Tom bảo vệ tốt, tận lực rời xa
tranh đấu.
Nhưng trong lúc bất tri bất giác, hai chị em tựa hồ bị cả cô nhi viện cô lập. Nghĩ lại cũng có thể lý giải một hai, Jeny và Tom trước đây luôn được phu nhân Colfer đối xử hòa ái, bác gái Martha trước mặt những đứa trẻ khác thì luôn iu ái hai chị em, đồ ăn thức uống hay vật dụng luôn có điểm tốt hơn những đứa trẻ khác. Huống hồ bởi vì thường xuyên ra bờ biển ăn một chút đồ hải sản nên khuôn mặt hai chị em có phần khởi sắc hơn những đứa trẻ khác. Mầm mống ghen tị một khi xuất hiện, lại còn xảy ra vào trận khủng hoảng lần này thì những mầm mống ấy bắt đầu đâm rễ sinh sôi. Jeny phát hiện trong vô hình, cô cùng Tom bị những đứa trẻ khác cô lập. Cho dù lức trước duyên phận của hai chị em luôn luôn không xấu.
Dần dần, thậm chí truyền ra Tom là quái vật. Loại không khí này Jeny mẫm cảm nhận thấy thì mọi người cũng nhìn ra được, huống chi từ trước tới nay mọi chuyện xung quanh Tom luôn khó hiểu. Mà phu nhân Colfer có vẻ như cũng bị lây nhiễm chút ảnh hưởng đó từ mọi người, ánh mắt nhìn Tom có phần phức tạp không rõ, vô hình bà trở nên lãnh đạm rất nhiều.
Duy nhất không có thay đổi gì chính là cậu bé tên Henri ở phòng bên cạnh. Cậu có vẻ như không nhìn những người khác chỉ trỏ, vẫn như trước cùng hai chị em nhà Jeny đùa giỡn. Đương nhiên, bác gái vẫn như trước đau long hai chị em, cho hai người phần đồ ăn vẫn thế, dù trong hoàn cảnh này bác gái Martha cũng không thay đổi. Nếu nghe được có người nói Tom quái dị sẽ bị Jeny của trách răn dạy. Jeny không rõ ràng lắm lời đồn từ chỗ nào bắt đầu. Nhưng cô có thể khẳng định là Tom có siêu năng lực, nhất định bị ai đó nhìn thấy và tiết lộ ra ngoài.
“Nghe nói thằng đó có thể làm này nọ bay lên.”
“Trước tao đã cảm thấy nó kỳ dị. Thằng này nhất định đã sử dụng thủ đoạn gì đó mê hoặc phu nhân Colfer.”
“Chị gái nó trông rất cao ngạo. Qủa nhiên là thân nhân của quái vật.”
Các tin đồn từng câu từng câu bay vào lỗ tai hai chị em. Jeny có thể không thèm để ý bọn họ, nhưng cô không cách nào là không lo lắng cho Tom. Cô thấy em trai càng ngày trở lên trầm mặc.
“Vì sao bọn họ nói thế?” Có một lần đánh nhau xong, trở về Tom nhịn không được hỏi Jeny.
Nhìn hốc mắt Tom đỏ lên, Jeny cũng cảm thấy đau lòng, chính là sờ sờ đầu em trai, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người:”Lòng ghen tỵ của con người rất đáng sợ.”
“Jeny, ta có loại năng lực này rất không tốt sao?”
“Đương nhiên không phải. Bọn họ chính là ghen tị ngươi.” Dừng lại một chút: “Tom còn nhớ rõ lúc trước ta cùng ngươi nói chuyện xưa về Harry Potter không?”
Tom gật đầu, hắn thật thích nghe Jeny nói cái kia chuyện xưa, lúc đó còn quấn Jeny nói nhiều lần: “Ta đây có loại năng lực này cũng là pháp thuật?”
“Ta cũng không biết. Tuy nhiên, chỉ có những đứa trẻ được thượng đế yêu thương mới có năng lực đặc biệt đó nha.”
Tom mắt sáng lại càng sáng, một hồi sau lại ảm đạm xuống: “Nhưng những người khác đều nói ta là quái vật.”
“Đó là bọn họ đang ghen tỵ ngươi. Dù sao cũng không phải đứa trẻ nào cũng được thượng đế yêu thương.” Chuyện cho tới bây giờ, Jeny chỉ có thể dùng câu nói đó để an ủi Tom.
“Người làm đại sự luôn trước sau phải trải qua một phen khảo nghiệm. Đây là thượng đế đưa cho ngươi khảo nghiệm.” Thấy Tom dần dời đi lực chú ý, Jeny liền đưa ra ví dụ của những vĩ nhân trong quá khứ và tương lai, trọng điểm miêu tả những người trở thành vĩ nhân ấy luôn phải trải qua không ít đau khổ. Lời nói vào tai vẫn mang hiệu quả nhất định. Ít nhất trước khi ngủ, cảm xúc của Tom đã khá hơn nhiều.
Jeny đã ngủ say, Tom mở to mắt nhìn trần nhà.
Không thể như vậy ngồi chờ chết. Nguyên tưởng rằng chỉ vài đứa nhỏ trong lúc vui đùa sẽ không tạo thành bao nhiêu thương tổn, nhưng xem ra cô đã thiếu suy nghĩ trong chuyện này. Vì là trẻ con nên sẽ vô cùng tàn nhẫn gây thương tổn tới nhau một cách vô tình. Nếu là đứa trẻ khác bị rơi vào tình trạng ấy cô sẽ khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhân vật chính của câu chuyện lại là em trai cô, thì sẽ không có chuyện cô nhẫn nhịn mặc tụi nó chà đạp.
Hiện tại, việc đầu tiên cần làm là cô phải tìm cho ra ngọn nguồn của lời đồn từ miệng ai mà ra. Nếu chỉ có Jeny và Tom hai người lời nói, muốn điều tra việc này tự nhiên không dễ dàng. May mắn cô bây giờ còn có một người bạn bè mang tên Henri. Đối với Henri, Jen trước đây cũng không có bao nhiêu ấn tượng. Chỉ mơ hồ nhớ được có một lần cô ở bờ biển ăn nhiều này nọ nên đến bữa tối không muốn ăn thêm đồ ăn nữa, liền mang chỗ đồ ăn ấy cho Henri đang lúc bị xử phạt. Mà tự từ ngày đó trở đi, Henri liền thường xuyên cùng hai chị em cô chơi chung. Dù chuyện ngày hôm nay xảy ra, cậu ta vẫn đứng bên cạnh hai chị em không rời, điều này làm cho Jeny rất cảm động. Nhìn xem, đây mới thực sự là bạn bè a.
Có Henri hỗ trợ, Jeny rất nhanh liền biết chuyện này đều từ một nữ hài tên Mary truyền ra. Biết tin tức này, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nếu chỉ do một người biết thì cô còn có biện pháp giải quyết, chính là không rõ ràng lắm vì sao Mary lại muốn làm như thế? Chỉ vì muốn khoe ra sao? Cô và Tom bình thường rất ít cùng với con gái cùng lứa tuổi tiếp xúc. Thật sự có chút không sao diễn tả nổi tâm trạng lúc này…
Mặc kệ đối phương có động cơ là cái gì. Việc làm của nó thật sự đã xúc phạm tới hai chị em cô. Đây mới là trọng điểm.
Tốt, kế tiếp, liền từ con nhỏ Mary mà xuống tay.
Bởi vì đã được Jeny đả thông tư tưởng nên Tom một lần nữa lấy lại sức sống nhiệt tình. Thời điểm cùng người khác cãi nhau, Tom vẫn hiểu được cần nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được nữa thì bùng nổ. Hiện tại thực sự khen ngược rồi, vừa có người nói những câu nặng lời Tom liền hùng hổ xông tới liền bốp bốp tứ chi vận động thân cận cùng địch thủ. Cậu nhóc tựa hồ đem việc này là thượng đế đang khảo nghiệm để cho cậu ta bước trên con đường vĩ nhân trong tương lai. Cho dù mỗi lần trở về phòng đều cục xanh cục tím nhưng bộ dáng vẫn rất vui vẻ. Điều này làm cho Jeny không khỏi cảm giác lời nói lúc trước của mình có khi nào đã vượt qua nhận thức thông thường?
Nhìn ánh mắt sáng láng và thần thái vui tươi của Tom, cô lại cảm thấy như vậy rất tốt. Ít nhất Tom tinh thần thoạt nhìn vui vẻ hơn. Dù sao vẫn là trẻ con có va chạm thương tích chút ít cũng không chết người ngay được. Công việc của cô bay giờ ngoài việc dắt Tom ra bờ biển cải thiện miếng ăn ra còn giúp Tom bôi thuốc mỗi ngày. Tuy những đứa đánh nhau với Tom đứa nào cũng to con nhưng do cô nhi viện phân phát đồ ăn có vẫn đề thành ra mấy cái đứa
đó sức chiến đấu có phầm giảm xuống, vì thế có một nửa số lần tranh đấu Tom đều chiếm thượng phong. Đương nhiên Jeny đã cảnh báo em trai không được phép sử dụng siêu năng lực khi có mặt mọi người.