Hôm nay, Natalie vừa kết thúc cả đêm tăng ca, ngáp một cái rồi ra khỏi văn phòng của Thần Sáng, cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, sắp giữa trưa rồi.
"Hi, Natalie." Ở chỗ hồ phun nước tầng một của Bộ Pháp thuật, ngài Weasley vui vẻ kêu tên cô.
"Có chuyện gì ư? Ngài Weasley." Natalie cười tủm tỉm. Harry đi theo cạnh ngài Weasley, Harry cũng nở một nụ cười.
"Để tôi đoán nhé, có phải Harry đạt được kết quả không tồi trong án kiện* lần này đúng không?"
(*Cho các bạn không biết, đây là chi tiết trong phần 5 - Harry Potter và Hội Phượng Hoàng. Vào kỳ nghỉ hè, Harry đã sử dụng câu thần chú triệu hồi thần hộ mệnh để tự vệ trước lũ Giám ngục đáng lẽ không nên xuất hiện ở khu vực của Muggles, mặc cho quy định cấm sử dụng pháp thuật ngoài trường học. Bộ Pháp thuật đã gửi thông báo mở một phiên tòa xét xử Harry với kết quả tồi tệ nhất có lẽ là bị khai trừ khỏi Hogwarts. May mắn là Harry được phán trắng án.)
"Đúng." Ngài Weasley cười nói, "Toàn bộ cáo buộc bị hủy bỏ."
"Tôi biết ngay mà." Natalie vỗ vai Harry, "Harry sẽ không sao." Cô nhìn về phía ngài Weasley, "Hai người muốn về trụ sở à?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Ngài Weasley nói với vẻ hơi bối rối, "Nhưng giờ tôi vẫn còn vài chuyện cần giải quyết... Có thể..."
"Nhờ tôi đưa Harry về đúng không?" Natalie tiếp lời, "Tất nhiên là được. Hôm qua tôi mới trực ca đêm, cả ngày hôm nay không bận gì nữa cả."
"Cảm ơn rất nhiều." Ngài Weasley thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì." Natalie vuốt mái tóc màu nâu rồi vén nó ra sau đầu, nhìn về phía Harry nói, "Vậy chúng ta đi nhé?"
Lúc này Harry mới để ý thấy Natalie đang đi giày cao gót, gần như cao hơn cậu một chút nhưng Natalie vẫn đi rất vững vàng. Đồng thời, Harry còn không kiềm nén được suy nghĩ, có thể sánh ngang với vẻ đẹp và chiều cao của Natalie, dường như chỉ có Sirius của tuổi trẻ, điển trai, buông thả cười to mà cậu nhìn thấy trên tấm hình cưới của James và Lily.
Tiếc quá, Natalie sinh muộn vài năm. Trong lòng Harry dâng lên chút lo lắng, cậu rất mong sau khi trải qua sự tra tấn ở Azkaban, lưu vong, không thể không bị giam ở nhà thì người cha đỡ đầu của mình có thể có được một phần tình cảm để vỗ về.
Vừa bước vào số 12 Quảng trường Grimmauld, Harry đã nhận được sự hoan nghênh rầm rộ, thậm chí Hermione còn thét chói tai ôm lấy cánh tay Harry. Bà Weasley hào hứng muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng việc mọi cáo buộc về Harry bị bác bỏ, cũng hi vọng các thành viên của Hội Phượng Hoàng có thể ghé trụ sở ăn một bữa cơm vào tối nay. Natalie thẳng thắn quyết định ở lại.
Tất cả mọi người đều mang theo nụ cười rạng rỡ trên mặt, ngoại trừ người quan tâm Harry nhất - cha đỡ đầu của cậu, Sirius.
Natalie cởϊ áσ khoác ra, tiện tay đặt trên một cái ghế dưới phòng bếp, kéo áo sơ-mi ra khỏi quần bò rồi thắt lại, sau đó còn kéo phần lưng quần khá cao xuống một chút, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cô hít sâu một hơi, quả thật là cô thích người đàn ông Sirius Black này muốn chết - trận chiến thuộc về cô bắt đầu nổi lửa.
Sirius đang trốn trong phòng mẹ anh ở lầu năm cho Buckbeak ăn, anh cảm thấy trên thế giới này chỉ có anh với Buckbeak là giống nhau thôi, bị bắt nhốt trong nhà, sinh vật khao khát tự do nhất lại đánh mất tự do.
Anh muốn uống rượu, muốn chìm trong men say, nhưng lũ trẻ đều ở đây, anh phải làm một tấm gương tốt, anh không muốn bị bà Weasley chỉ trích lần nữa vì làm một người cha đỡ đầu vô trách nhiệm.
Sirius nhìn chằm chằm Buckbeak đầy chán chường, anh nghe thấy một chuỗi tiếng gót giày va chạm với sàn nhà càng ngày càng gần, anh nghĩ, mấy người phụ nữ trẻ tuổi có thể đến trụ sở chỉ có Tonks với Natalie mà thôi, mà Tonks lại luôn vội vàng bộp chộp khó mà đi giày cao gót được, chỉ có Natalie xinh đẹp gợi cảm với dáng người quyến rũ... Mặc dù cô vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn nhưng Sirius vẫn nhìn ra được, bên trong cô gái này cũng cuồng nhiệt như anh.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. Sirius đã biết ngoài cửa là ai, cũng lười lên tiếng mời vào mà mở cửa, đối mặt với Natalie.
Natalie bị cánh cửa mở ra bất ngờ làm giật mình, thậm chí còn vì hành động mở cửa quá mạnh và bất ngờ của Sirius làm vô tình đυ.ng đầu.
"Sirius..." Natalie kêu tên Sirius, trong giọng nói còn mang theo chút uất ức không kiềm nén được. Dường như con gái lúc nào cũng vậy, cứ đứng trước mặt chàng trai mình thích là hay vụng về, còn thích nhõng nhẽo.
"Thật xin lỗi." Sirius lịch sự nói lời xin lỗi, "Để tôi xem thử, có bị trầy xước gì không?"
Natalie thả tay đang che trán xuống, quả nhiên trên trán bị sưng đỏ một mảng nhỏ.
"Thành thật xin lỗi." Sirius xin lỗi chân thành hơn, nhưng âm cuối nâng cao cho thấy anh đang vui vẻ, mà chính anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại thấy vui.
"Ngài thấy vui lắm à?" Natalie bất mãn lầu bầu, "Hồi nãy tôi thấy ngài hơi u rũ nên mới lên xem thử ngài thế nào."
"Tôi còn tưởng cô muốn yên tĩnh nên mới lên lầu đấy." Sirius nhún vai, giữ cửa lại, "Lũ trẻ bên dưới đông quá, ồn ào."
"Cũng tạm được." Natalie thuận miệng trả lời, "Đây là phòng ngài ư?"
"Không, không phải, đây là phòng mẹ tôi." Vẻ mặt Sirius mang theo sự ghét bỏ, "Tôi để Buckbeak trong phòng mẹ mình."
Nói rồi Sirius dẫn Natalie đi ngang một căn phòng có treo thẻ tên khéo léo, không đợi Natalie kịp nhìn rõ trên thẻ viết gì thì Sirius đã mở cửa căn phòng ở cuối hành lang.
"Vào phòng tôi ngồi một lát đi, không có ý gì khác đâu." Sirius nói thẳng, "Lầu năm chỉ có phòng tôi tạm xem như chỗ có thể nói chuyện được thôi."
"Tôi xin phép." Natalie nhẹ giọng, bước vào căn phòng thuộc về Sirius.
Lọt vào mắt là cả một vùng màu đỏ xen vàng cũ kỹ, đó là màu sắc thuộc về Gryffindor, trông chẳng hợp với tòa dinh thự họ Black này chút nào.
"Khoảng năm tôi mười sáu tuổi thì chuyển ra ngoài khỏi chỗ này, mấy thứ này toàn là hồi trẻ trang trí cả, bây tời tôi cũng không còn thích lắm." Sirius giải thích qua loa.
"Cả thứ này ư?" Natalie đứng trước vách tường có dán poster mấy cô gái mặc bikini của Sirius, huýt sáo, "Hóa ra chàng thiếu gia phản nghịch lại thích tóc vàng mắt xanh đấy, còn phải khêu gợi mới được."
Sirius bước tới, đứng song song cùng Natalie trước vách tường dán đầy poster, nụ cười sáng lạn của cô gái trong tấm poster đã phai màu rồi.
"Đúng là năm ấy thích kiểu thế này." Sirius cũng huýt sáo, "Cũng gần hai mươi năm rồi."
"Vậy bây giờ ngài thích kiểu gì?" Natalie to gan nhìn thẳng vào Sirius.
Sirius cảm nhận được ánh nhìn tò mò xen lẫn liều lĩnh trong đôi mắt màu xám xanh của Natalie dừng trên người anh, anh cũng đang đánh giá Natalie, trên đôi giày cao gót màu đen là mắt cá chân xinh xắn, tiếp theo là cặp chân dài nuột nà thẳng tắp, vòng ba căng tròn, eo nhỏ, da thịt trắng nõn cùng với xương quai xanh, cả đôi môi hơi mọng đầy khêu gợi.
Cô nàng này hot quá.
"Bây giờ vẫn thích mấy em gái nóng bỏng." Sirius vuốt mái tóc rối bời, bầu không khí ngập tràn sự mờ ám, quanh quẩn bên tai là tiếng cười khẽ có hơi ngượng ngùng của Natalie.
"Hôm đó lúc xem Ma xó, tôi nghe thấy được." Đột nhiên Natalie hơi ngại ngùng, "Ngài nói tôi rất đẹp."
"Tôi nói... Cô là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này." Sirius nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, "Rất chân thành."
"Cảm ơn." Hai má Natalie ửng hồng, "Được người điển trai như ngài khen xinh đẹp, khiến lời khen này đáng tin hơn rất nhiều."