Chương 6: Lễ phân loại bất ngờ

Cho đến lúc bọn họ

trở về toa, Phoenix vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình —— Neville

nhìn sắc mặt của em gái, rất thức thời không nói câu nào, mặc dù nó vẫn

rất lo lắng không biết Trevor đang ở đâu.

Ôi, đúng vậy, sau khi

nó gặp được ngài Potter “Đứa trẻ vẫn sống” “Đấng cứu thế” kia, nó liền

cảm thấy có chút thương xót —— xem tình hình lúc nãy, đã có rất nhiều

người người nhận ra đấng cứu thế kia, chắc chắn bọn họ đang rất vội muốn đi chiêm ngưỡng hào quang của cậu ta, nhưng mà Phoenix cảm thấy, cậu ta vừa ốm yếu, cặp mắt kính cũ và bộ quần áo rộng thùng thình kia cho thấy cuộc sống của cậu ta cũng không sung sướиɠ gì, nhưng nó dám cược là,

không có bao nhiêu người chú ý đến điểm đó, bọn họ chỉ để ý danh tiếng

của cậu ta, đơn giản là họ cho rằng cậu ta là anh hùng đã tiêu diệt Chúa tể Hắc ám! Aiz, nhìn bộ dạng hiện tại của anh hùng đi, ngay cả người

bạn xuất thân từ gia đình Weasley nghèo khó bên cạnh cũng ăn mặc đẹp hơn cậu ta. Phoenix trào phúng khẽ cong khóe môi.

Nó trở về toa của

mình, Granger đang chơi đùa với tiểu thư Villa, sau khi biết được

Neville không có tìm được con cóc, cô bé chỉ lấy làm tiếc nhún vai,

nhưng sau khi biết được bọn họ đã gặp được đấng cứu thế Harry Potter, cô bé đột nhiên trợn to mắt, lập tức nói: “Mình biết cậu ta! “Sự hưng

thịnh - suy thoái trong lịch sử pháp thuật Hắc ám”, “Lịch sử pháp thuật

hiện đại”, còn có “Pháp thuật quan trọng ở thế kỉ hai mươi” đều có nhắc

đến cậu ta! À, là lúc mình nghỉ hè có mua một số sách cơ bản và sách

khác để tham khảo.” Dường như muốn giải thích tại sao mình biết nhiều

việc như vậy, Granger vừa ngượng ngùng vừa kiêu ngạo nói.

Phoenix không để ý đến chút ngượng ngùng đó, tâm trạng của nó có chút không

tốt, chỉ hờ hững phụ họa: “Đúng, trang bảy trăm tám mươi chín đến trang

tám trăm chín mươi chín trong “Sự hưng thịnh - suy thoái trong lịch sử

pháp thuật Hắc ám” đều có nhắc đến cuộc chiến, chỉ là giọng điệu không

giống nhau, có thể tác giả bổ sung phân tích cuộc chiến sau khi sắp xếp

nội dung, nhưng mình cũng không thích giọng văn trong “Lịch sử pháp

thuật hiện đại”, khuynh hướng của Clay Kebo quá chủ quan, sách lịch sử

này cũng không phải lúc nào cũng đúng.”

Phoenix quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nó không nhìn thấy mặt Granger đỏ lên trong nháy mắt.

“Hai bồ muốn được phân vào nhà nào?” Hermione đã thay đồng phục Hogwarts, cô bé im lặng một hồi thì vui vẻ trở lại: “Mình hi vọng là Gryffindor,

trong sách nói nơi đó là tốt nhất, giáo sư Dumbledore vĩ đại cũng tốt

nghiệp từ đó, Ravenclaw cũng không tệ.”

“Người nhà Longbottom đều vào Gryffindor.” Phoenix trả lời.

“Vậy thì tuyệt thật!” Granger ngưỡng mộ nói, dường như cô bé còn muốn nói

gì, nhưng tiếng cãi nhau và la thảm thiết của một đứa con trai cách đó

không xa truyền đến cắt ngang cuộc nói chuyện của tụi nó.

Phoenix kéo cửa toa ra, thò đầu ra ngoài dò xét, cách đó không xa, nó nhìn thấy một cái đầu màu bạch kim - thì ra là thằng nhóc chết tiệt nhà Malfoy,

chả trách lại ồn ào như vậy. Nó liếc nhìn hướng đi của bọn họ, hình như

là toa của đấng cứu thế?

Lẽ nào Tử thần thực tử tiền nhiệm cũng

muốn tạo quan hệ tốt với đấng cứu thế? Nó cười lên vì ý nghĩ này của

mình, quay đầu lại nói với Neville và Granger: “Là người nhà Malfoy.”

Neville rõ ràng có chút sợ hãi đối với cái họ này, nó ngậm miệng lại, còn

Granger —— có lẽ cô bé cần đọc thêm nhiều sách nữa mới biết cái họ này

có nghĩa gì.

Quãng đường còn lại, bọn nó hàn huyên những chuyện

không quan trọng, khi sắc trời dần tối, xe lửa bắt đầu giảm tốc độ,

Phoenix bảo anh nó thay đồng phục, lúc nó không tình nguyện đem tiểu thư Villa nhốt lại trong l*иg sau xe, xe lửa ngừng lại.

Bọn nó theo

dòng người xuống tàu, đi đến một cái sân ga vừa nhỏ vừa tối, có một ngọn đèn lơ lửng trên đầu bọn nó, Phoenix vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy

một dáng người cao lớn, người đó hướng về phía bên này kêu to: “Học sinh năm nhất theo ta!”

“Bác ấy cao thật!” Granger cảm thán một câu.

“Người lai khổng lồ.” Phoenix suy đoán, có điều nó chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một

câu, Granger “Hả?” một tiếng không thấy nó trả lời cũng không tiếp tục

hỏi.

Tụi nó đi theo người dẫn đường Hagrid xuống một chiếc thuyền nhỏ, ngồi cùng thuyền với tụi nó còn có một cô bé tên là Susan Bones,

cô bé Susan này có nụ cười vô cùng hiền lành, Neville ngồi bên cạnh vẫn

luôn đỏ mặt.

Thuyền bắt đầu chậm rãi tiến về phía bên kia hồ,

phía trước liên tiếp truyền đến các loại âm thanh tán thưởng, sau đó,

Phoenix cũng bị cảnh đẹp trước mặt làm kinh ngạc đến không thể thốt nên

lời —— trước mắt nó, là một tòa lâu đài kiểu tháp nhọn sừng sững ở vách

núi, trong đêm tối cả lâu đài như nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng màu cam, mỗi cánh cửa sổ đều giống như những chấm nhỏ xinh đẹp trang trí cho lâu

đài.

“Đây chính là Hogwarts.” Phoenix che miệng lại, muốn ngăn cản âm thanh nghẹn ngào sắp thốt ra, đây là nơi ba má nó đã ở bảy năm.

Thuyền nhanh chóng dừng lại ở bờ bên kia, tụi nó xuống thuyền thì Neville kinh ngạc kêu lên “Trevor!”, thì ra là con cóc của nó đã xuất hiện.

Tụi nó băng qua một cái đường hầm trong núi đá, đi ngang qua một bãi cỏ

bằng phẳng ẩm ướt, sau khi tụi nó leo lên hết các bậc thềm đá, tất cả

học sinh mới đứng trước một cửa gỗ lớn, lão Hagrid dùng nắm tay to của

mình gõ gõ lên cửa, quay về phía những học sinh mới chỉ cao đến eo lão

nói rằng: “Chúng ta đến rồi.”

Cửa lập tức mở ra, một bà phù thủy

mặc áo choàng màu xanh ngọc bích đứng ở đó, Phoenix nhận ra đó là giáo

sư McGonagall —— quần áo trên người bà đều khá giống với bà Longbottom,

có lẽ điều này làm cho hai người càng có nhiều quan điểm chung.

Giáo sư McGonagall nghiêm túc nhìn lướt qua mỗi một học sinh mới, Phoenix để ý thấy ánh mắt bà nhìn nó dịu dàng hơn một chút, trong lúc nghỉ hè, nó

đã gặp giáo sư McGonagall hai lần, nó vô cùng kính trọng vị giáo sư

nghiêm túc này.

Giáo sư McGonagall đưa tụi nó vào một gian phòng

rất nhỏ, Phoenix nghe được rất nhiều tiếng nói chuyện từ bên ngoài

truyền vào, nó có chút thất thần, đợi đến lúc nó lấy lại tinh thần thì

giáo sư McGonagall đã giới thiệu xong bốn nhà, cũng nói cho tụi nó biết

vài phút nữa lễ phân loại sẽ bắt đầu.

Phoenix liếc nhìn cánh cửa

gỗ —— dù thế nào, tụi nó cũng không bị bắt đi gϊếŧ rồng. Nghĩ vậy, nó

trừng mắt nhìn Neville, có chút ý đùa cợt, nhưng đáp lại nó là một đôi

mắt màu xám xanh kêu ngạo.

Dường như đối phương vô cùng coi thường khịt mũi hành động này của nó, đứng ưỡn lên, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn Phoenix.

Phoenix lườm một cái, cảm thấy có chút nhàm chán, liền quay đầu sang hướng

khác, lúc này nó cảm thấy có người hô hấp trở nên dồn dập.

Đang

lúc đó, đột nhiên có nhiều con ma màu trằng nhẹ nhàng bay ra từ mặt

tường, bọn họ bắt đầu nói, những học sinh mới có người đã bắt đầu hét

lên, đối với những phù thủy sợ hãi cái chết muốn mang hình hài một con

ma để tồn tại vĩnh viễn nó cũng không sợ hãi gì, sau khi nó nghe một con ma mập mạp mặc đồ tu sĩ cổ vũ những học sinh mới xong, liền nghe thấy

âm thanh bắt đầu lễ phân loại.

Cửa gỗ tự động mở ra, tụi nó đi qua cửa đại sảnh đường, tiến vào một phòng ăn lộng lẫy.

Vô số ngọn nến bay lơ lửng trên trần, trần nhà được phù phép như bầu trời

bên ngoài, vô cùng đồ sộ. Bốn cái bàn ăn thật dài đặt trong sảnh, trên

đài cao phía xa là một loạt nam nữ phù thủy ăn mặc khác nhau, có lẽ là

những giáo sư ở Hogwarts.

Granger ở phía sau Phoenix đã bắt đầu

giảng cho người bên cạnh nghe về phép thuật được sử dụng trên trần nhà,

Neville phía trước thì cả người căng thẳng, gần như co tay co chân lại.

Giáo sư McGonagall đặt xuống trước mặt tụi nó một cái ghế bốn chân, và đặt

một cái nón phù thủy hình chóp cũ nát vá víu nhiều chỗ lên ghế.

Phoenix kinh ngạc nhìn cái nón nứt ra một đường như miệng của con người, sau đó bắt đầu hát —— hát một bài về lịch sử hình thành của Hogwarts và bốn

nhà.

Nhưng mà khó nghe thiệt. Lúc cái nón ngừng lại, Phoenix bĩu

môi, giáo sư McGonagall lúc này đang cầm một cuộn giấy da dài, nói với

tụi nó: “Im lặng, ta gọi đến tên ai thì bước lên đây đội nón lên.”

Ôi, nó còn tưởng sẽ có chút thi thố gì đó chứ. Ánh mắt Phoenix nghi ngờ

đánh giá cái nón, nó phải làm sao để thuyết phục cái nón hiểu được

Ravenclaw là thích hợp nhất với nó đây?

Lúc này lễ phân loại đã bắt đầu.

“Hannah Abbott!” Một cô bé sắc mặt hồng hào đi lên, chốc lát sau, cái nón hét to: “Hufflepuff!”

“Susan Bones!” Là cô bé ngồi chung thuyền với nó lúc nãy, cái nón nhanh chóng hô: “Hufflepuff!”

Những người ngồi bên bàn ăn nhà Hufflepuff vỗ tay hoan hô.

Sau đó lại có người được phân đến Ravenclaw, Gryffindor và Slytherin.

Phoenix cảm thấy phong cách vỗ tay của Slytherin dường như nho nhã hơn các nhà

khác nhiều, nó nhìn thấy rất nhiều người lớn hơn đối với hành động gật

đầu chào của những học sinh mới ngay cả đầu cũng không nhúc nhích.

Hermione Granger được phân vào Gryffindor, Phoenix nhìn cô bé chạy về phía bàn

ăn cuối cùng, còn vẫy vẫy tay với nó. Nó miễn cường cười đáp lại.

Draco Malfoy tất nhiên được phân vào Slytherin, cái nón còn chưa chạm vào tóc của nó đã hô lên.

Nhưng đến phiên ngài Potter, cảnh tượng trở nên yên tĩnh, Phoenix nghe được

rất nhiều người xì xào bàn tán, đồng thời đánh giá sắc mặt tái nhợt gầy

yếu của thằng bé tóc đen.

Lần này chiếc nón phân loại trầm mặc rất lâu, mới hô: “Gryffindor!”

Đương nhiên là Gryffindor rồi. Phoenix bĩu môi, nó nhìn bàn ăn nhà Gryffindor hào hứng la lên, sau đó Ron Weasley cũng vào Gryffindor.

Sau đó chính là Neville.

Lúc anh nó ngồi trên ghế, gương mặt hồng hào tròn trịa bắt đầu trở nên trắng bệch, chiếc nón phân loại hô: “Gryffindor!”

Nó thấy Neville thở phào một cái, sau đó lại lo lắng nhìn nó, rồi đi đến bàn ăn cuối cùng, Granger chừa một chỗ cho anh nó.

Giáo sư McGonagall gọi tên nó, Phoenix đi lên đó, cầm cái nón đội lên đầu.

Nó đang lo nghĩ cho cuộc sống của Neville ở Gryffindor thì bỗng nhiên nghe có người hỏi nó: “Lo lắng cho anh của mi sao? Thật là một cô bé tốt.”

Nó nghe ra đây là giọng của cái nón, “Ông có thể biết cháu đang nghĩ gì à?” Nó hỏi trong lòng.

“Đúng vậy.” Giọng của cái nón tràn ngập ý cười, làm cho nó thả lỏng hơn,

nhưng cái nón liền nói những lời giống như cụ Ollivander, thầm than một

tiếng, trong lòng nó căng thẳng, cái nón bắt đầu nói: “Muốn vào

Ravenclaw? Ôi, nó thật sự thích hợp với mi sao?”

“Tất nhiên rồi.” Nó nghĩ trong lòng.

“Không, không, không, tri thức không phải cái cớ để mi trốn tránh hiện thực,

Ravenclaw cần là học sinh thật sự muốn tìm kiếm tri thức. Gryffindor tất nhiên không hợp với mi, tuy rằng gia tộc Longbottom đều là Gryffindor.

Ồ, việc kỳ diệu như vậy ta đã hai mươi năm chưa gặp qua, nhưng mà ta

nghĩ mi sẽ hợp với nơi đó.”

“Không! Phân cháu vào Ravenclaw đi!”

Trong lòng Phoenix dường như đã biết cái nón sắp nói gì, nó cầu xin,

nhưng chiếc nón phân loại đã hô lên: “Slytherin!”