Chương 15: Buổi Học Bất Ổn

Buổi chiều, Ragnald xếp sách vở gọn gàng, chuẩn bị đến lớp Phòng chống nghệ thuật Hắc ám của Grindelwald. Hôm nay lão ta vẫn đi chơi với hiệu trưởng Dumbledore. Cô phải dạy thay lão ta vì là trợ giảng.

Qủa nhiên khi vừa mới khoác xong áo chùng và mở cửa, Irene đã phục sẵn ở trước cửa phòng, Ragnald vừa nhìn thấy người trước mặt liền tức tốc đóng sập cửa lại, không quên bồi thêm một câu: "Đừng có chờ ở trước cửa phòng tôi, cậu còn ba phút để cút!"

Irene kéo thêm tâm trạng không tốt lắm đến lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Cô nàng quyết định ngồi ở dãy bàn giữa, vì nghĩ rằng Ragnald sẽ không ưa thích tiết học này. Nào ngờ...

"Nào, xin chào tất cả các trò. Các trò biết đấy, giáo sư Grindelwald bận đi chơi với giáo sư Dumbledore rồi. Vậy nên hôm nay tôi vẫn tiếp tục dạy các trò. Hôm trước chúng ta đã học đến chương số ba rồi nhỉ? Mở trang 86 ra, bài ma cà rồng."

Ragnald nhẹ nhàng bước bước ra từ chiếc gương dịch chuyển trong phòng, không quên lấy đi hòn đá định vật cố định thả vào túi. Ánh nắng chiều tà từ khung cửa sổ rộng lớn phả vào mắt của cô, càng khiến đôi mắt đỏ kia đẹp hơn.

Ragnald đặc biệt rút ra đũa phép, nói một cách bình tĩnh, phá tan những đôi mắt tham lam đang nhìn mình: "Và tôi tin rằng, sẽ không có trò nào trốn tiết của tôi."

"Bây giờ ai có thể miêu tả cho tôi nghe, một con ma cà rồng sẽ trông như thế nào? Hay một đứa con lai giữa ma cà rồng và con người sẽ trông như thế nào? Mời trò Potter."

Harry đứng lên, lúng túng liếc nhìn trang sách, cậu ta ôn lại những từ vựng mà Hermione đã ôn tập cho cả cậu và Ron, hít vào một hơi rồi bắt đầu nói:

"Ừm... Ma cà rồng... Ma cà rồng là một sinh vật huyền bí, thuộc danh sách những sinh vật không được hiền lành cho lắm và... Ừm... Cùng họ với thây ma vì đều là đã chết. Chúng luôn đi lang thang vào ban đêm để hút máu các sinh vật sống... Và sợ ánh sáng. Ma cà rồng có ngoại hình giống người nhưng nhợt nhạt thiếu máu, chúng có những chiếc răng nanh dài để chọc thủng cổ nạn nhân. Ma cà rồng cấp cao thường có nhan sắc và trí tuệ vượt trội hơn ạ."

Ragnald hài lòng ra hiệu cho cậu ngồi xuống, ném ra khối lập phương miêu tả tự cải tiến. Từ trong làn khói đỏ bay ra hiện nguyên hình một con ma cà rồng cấp thấp, với đôi mắt đỏ lờ đờ trũng sâu, hai chiếc răng nanh bén nhọn dài ngoằng, và làn da tái nhợt. Cạnh nó là một con ma cà rồng cấp cao, cũng là đôi mắt ấy nhưng dữ tợn và ranh mãnh hơn, làn da trắng bệnh, ranh năng ngắn hơn và đẹp.

Hermione thầm cảm thán, đôi mắt kia thật giống với Ragnald. Nhưng mà Ragnald nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều. Nghĩ tới việc có lẽ Ragnald đã từng dùng đôi mắt đó vỗ về Irene, lại khiến trong lớp xuất hiện luồng sát khí lạ.

Ragnald hơi ớn lạnh nhìn Hermione, cô hít vào một hơi, rồi gượng gạo cười một tiếng.

"Trò Potter, giỏi lắm. Griffindor thêm một điểm."

"Và bây giờ," Ragnald đảo mắt qua nhà Slytherin, "Ai trong nhà Slytherin có thể bổ sung câu trả lời của trò Potter, về việc một đứa con lai của ma cà rồng có thể như thế nào?"

Đảo qua đảo lại thì đây vẫn là một kiến thức ngoài lề rất ít người biết, bao gồm cả những năm trên. Nhưng với sự trở lại của Voldelmort gần đây thì đó chính là một việc khá cần thiết, vì ma cà rồng lai người khi còn sơ sinh rất dễ định hướng tâm trí, để mặc người khác điều khiển. Không ai biết ngoại trừ Irene. Ragnald đành phải bấm bụng gọi cô ta một lần.

"Vâng, đây là một kiến thức ngoài lề. Mời trò Maddonal phát biểu."

"Một đứa con lai của ma cà rồng và con người có thể phát triển theo hai hướng khác nhau. Nếu đứa con đó thiên về con người hơn thì sẽ thừa hưởng khả năng ma thuật của ma cà rồng hoặc người, có thể đi dưới ánh nắng, không sợ ánh sáng, có thể không bị nước Thánh ảnh hưởng, có chu kì biến thành ma cà rồng như người sói, và bất tử trừ khi bất cứ thứ gì bằng bạc đâm xuyên trái tim. Nếu đứa con đó nghiêng về ma cà rồng hơn thì ngược lại."

Ragnald có hơi hài lòng với kiến thức của Irene, giọng nói trở lại trầm trầm như bình thường chứ không phải thù địch như trước. Hermione vặn vẹo bàn tay, không hài lòng chút nào. Nàng biết Ragnald rất khó khăn để giữ hòa khí cho lớp, nhưng mà Hermione khó chịu với cái cách mà Ragnald chuyển thái độ với Irene.

Harry nghiến răng ken két, cả buổi học hướng về con rồng nhỏ ngồi cạnh Irene. Phen này Draco chết chắc rồi. May mà có Ron ngồi bên cạnh khẽ khàng xoa dịu cậu ta, nếu không Ragnald dám chắc là trên mặt của Draco lại xuất hiện vết thâm cho xem.

Ba mươi phút đầu giờ, Ragnald giảng giải một lý thuyết về đặc tính ma cà rồng và nguyên lý của bùa phát quang Lumos, rằng chúng có thể xua đuổi ma cà rồng ra sao, hay là Muggle dùng cách nào để xua đuổi chúng.

Còn lại hai tiếng sau, cô bắt đầu đóng cửa sổ, còn cẩn thận yểm phép khiến cho không gian chìm vào bóng tối, trừ một cây đèn tù mù, cho đám học sinh thực hiện Lumos xua đuổi ma cà rồng với mô hình nhân tạo của cô.

"Cô Granger, hi vọng cô có thể tránh xa Ragnald ra một chút."

Trong lúc chờ đợi được thực hành, Irene thả người xuống ghế ngồi, lười biếng nhấc tay và nói với sư tử nhỏ đang bực bội nhìn mình. Hermione không chút do dự cãi lại.

"Cô là cái gì của Rag mà dám nói như vậy? Cô nên nhớ, thân phận hôn thê của cô không còn đâu!"

Hermione dĩ nhiên nghe được câu chuyện này qua một số lời thầm thì trong nhà Griffindor. Cô nàng kiên quyết đáp lời, nhưng Irene đã vặn lại, mặc dù cô ta thấy rõ ràng sự thân mật trong cách mà họ gọi tên nhau.

"Vậy cô là cái gì của Ragnald?"

Hermione lưỡng lự, là bạn thân ư? Một người bạn thân liệu có được quản chuyện của bạn mình hay không? Nhưng Ragnald đã sớm chú ý tới hai bọn họ. Cô mỉm cười, tiến về phía Hermione. Dù sao để không có nhiều người làm phiền mình cũng tốt.

"Cô ấy là hôn thê của tôi, có vấn đề gì sao tiểu thư Maddonal?"

Ragnald cố che giấu vành tai đỏ ửng, nắm lấy tay của Hermione trước hàng hơn năm mươi cặp mắt sáng choang trong phòng học đang hướng về bên này.

Và, mọi người biết rồi đấy. Hogwarts bùng nổ tin tức này chỉ sau vài giờ.

Còn có, Harry công khai quan hệ với Draco.

Có vô số người cho rằng đây là tình huống nhất thời, nhưng cũng có người rưng rưng trèo lên thuyền của hai chiến hạm to sừng sững này.