* * * Rome, 41 AD.
Lang thang cùng những chú mèo, Clark bỗng phát hiện một thứ sáng rực trong đêm đen. Mèo nhỏ tò mò bỏ lại đám bạn mới quên, tiến tới gần. Một tiệm sách? Sao lại có một tiệm sách còn sáng đèn giờ này chứ?
Clark nhảy lên nơi được coi là cửa sổ, tò mò ngó vào.
Dưới ánh sáng rực rỡ của vô số ngọn nến, những cuộn giấy vàng lấp lánh xếp chồng cao ngất. Nó làm Clark nhớ tới chốn chủ nhân ở cũng từng có rất rất nhiều sách.
"Ôi chao? Có vẻ như tiệm sách của ta có khách tới thăm nhỉ?" Aziraphale tươi cười đặt những cuộn giấy ôm trên tay xuống bàn: "Nhóc muốn ăn nhẹ chứ?"
Lưỡng lự một hồi, Clark nhẹ kêu một tiếng:
"Meo!"
"Vậy hãy ra cửa chính, chờ ta một chút được chứ?" Aziraphale vuốt ve bộ lông đen mềm mại.
"Meo!"
Clark ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi cửa sổ, ngồi đợi ở mặt trước của tiệm. Dù không biết vì nguyên do gì, nhưng nó chẳng thể nào từ chối mong muốn tới từ thiên thần xinh đẹp ấy.
Aziraphale nhẹ nhàng đẩy mở cửa. Trên tay anh ta còn bưng theo một cái bát lớn.
"Để nhóc phải chờ đợi rồi." Aziraphale hào hứng đặt xuống và đẩy bát sữa về phía mèo nhỏ: "Hãy dùng ngon miệng nhé."
"Meo!"
Nghe chú mèo đáp lại mình, Aziraphale vui vẻ cười tít cả mắt.
Kể từ khi được sinh ra, anh ta chưa từng thấy một sinh vật màu đen nào chủ động tới gần mình cả. Oh, tất nhiên là trước mèo nhỏ này có một ngoại lệ. Đó là Crowley, con rắn đã dụ dỗ Eve ăn trái cấm. Mặc dù là một ác quỷ, nhưng Aziraphale thấy anh ấy rất dễ gần, và tốt bụng hơn hẳn các thiên thần trên đó. Ngồi nói chuyện với anh ấy còn thoải mái hơn với bất kì thiên thần nào khác ở thiên đàng.
"Méo."
Bỗng mèo nhỏ kêu lên đau đớn, cắt đứt mạch suy nghĩ của Aziraphale.
Nhìn bát sữa chưa hề vơi đi, lại nhìn chú mèo lùi ra xa, đang thè cái lưỡi vì bỏng cho đỏ tấy, thiên thần không khỏi đau lòng mà ôm lấy mèo nhỏ, rối rít xin lỗi.
Nhưng mèo nhỏ mới bị đả kích, lại đã không còn thân thiện nữa. Nó tàn nhẫn bỏ mặc ý tốt kia, mà nhảy khỏi lòng Aziraphale biến mất vào trong màn đêm đen.
Ôm cái lưỡi bị sữa nóng của thiên thần làm bỏng, Clark vội vã chạy tới một bể nước gần nhất uống mấy ngụm, còn không quên ngâm lưỡi mình trong đó. Dù đã được sơ cứu kịp thời, nhưng những ngày sau đó, Clark chẳng thể cảm nhận được vị ngon của thức ăn nữa.
Nhìn mèo nhỏ buồn rầu không chịu ăn uống, Hastur và mấy ác quỷ khác lo lắng vây quanh. Chúng vốn chẳng hề biết cái gì gọi là nuông chiều cả. Cũng không ưa mấy thứ yếu ớt. Những hành động này của chúng đơn giản là lo sợ trở về chúa quỷ sẽ trách phạt chúng, vì không chăm sóc tốt cho thú cưng của ngài ấy mà thôi.
"Ngài Clark, xin hãy ăn một miếng đi." Hastur gần như run rẩy quỳ xuống với đĩa thức ăn trên tay.
"Không thích."
Mèo nhỏ bướng bỉnh ôm miệng úp mặt xuống đệm mềm. Đáng yêu chết người.
Một ác quỷ khác ghé vào tai tiếng Hastur thì thầm:
"Chúng ta có nên gọi Crawley tới không?"
"Còn không đi gọi." Hastur tức giận đánh mạnh vào đầu ác quỷ kia.
Ác quỷ cấp thấp bị đánh sợ hãi co giò mà chạy vội đi lôi người tới.
"Lại chuyện gì nữa đây?" Crawley (Crowley) bực rọc, quát nạt mấy con quỷ xung quanh.
Lúc này, ác quỷ mới phát hiện ra thiên thần của hắn cũng đang ở gần đây. Nhưng khi tính bỏ liêm sỉ đuổi theo thì đám mất nết này xuất hiện lôi xềnh xệch hắn tới đây.
Hastur tươi cười tiến tới đưa khay thức ăn vào tay Crowley:
"Giao cho ngươi đó, Crawley. Liệu mà làm. Ngài Clark đã không chịu ăn suốt hai ngày nay rồi."
Không để Crowley kịp phản ứng, liền đã bị đám kia đẩy vào buồng trong đóng cửa, ép hắn không còn đường lui.
"Chết tiệt! Ta là Crowley. C-R-O-W-L-E-Y hiểu không?"
Crowley bất mãn đạp mạnh vào cửa. Chỉ vì một chuyện nhỏ xíu này cũng tới làm phiền hắn. Làm hắn không thể sớm một chút gặp được thiên thần.
Nhưng việc cần làm, vẫn phải làm. Crowley buồn bực tiến tới, vén rèm lụa.
Crowley sững người, bên trong lại không có chú mèo nào cả. Nằm giữa chồng gối cao ngất, là.. Thiên thần của hắn, Aziraphale. Nhưng Aziraphale này lạ lắm.
"Thiên thần?"
Crowley thầm thì trong cổ họng.
Nghe có người lên tiếng, "Aziraphale" kia ngái ngủ nhổm người dậy.
Crowley có chút căng thẳng. Nhưng khi thấy, nơi đáng ra là đôi mắt màu xanh ôn hòa biến thành mắt mèo màu hổ phách, lửa giận trong hắn không hiểu sao bùng lên:
"Ai cho ngươi dùng hình dạng này, Clark? Biến về lại cho ta."
Bị mắng, Clark trong dáng vẻ Aziraphale sợ hãi lùi về sau.
Không thấy cục than biến trở lại, Crowley cần sốt ruột. Ánh mắt cũng vì thế mà ngày càng trở lên hung ác. Ác quỷ tiến lại, áp sát, ghì chặt nó lên tường:
"Đừng để ta thấy lại hình dáng này một lần nào nữa. Thật chướng mắt."
Tủi thân, Clark mắt đỏ hoe vùng khỏi tên ác quỷ thô lỗ:
"Tôi không hề có ý xấu."
Nó quay người hóa thành hình mèo nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thấy thế, Crowley lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn không rõ bằng cách nào Clark và Aziraphale đυ.ng mặt nhau. Nhưng chỉ cần nó còn có ý định dùng hình dáng ấy, thì thiên thần của hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng mèo nhỏ Clark sao có thể nghĩ nhiều tới thế. Nó cứ vậy mang tâm trạng buồn bã chạy rất xa, rất xa, xa tới nỗi chân mỏi nhừ, đệm chân mềm mại được người người ưa thích bật máu.
Nó chỉ ham ngủ một xíu, nghĩ về thiên thần nhỏ ấy nhiều chút, tỉnh liền đã bị biến thành hình dạng này. Nó đâu có làm sai gì? Tại sao ngài ấy lại mắng nó? Ngài ấy ghét hình dáng đấy cũng có thể như xưa nhẹ nhắc nhở nó mà. Chỉ cần là điều ngài ấy ghét, nó sẽ không làm mà.
Nhưng rồi sự thật sau đó đã như hàng vạn thanh kiếm đâm vào tim nó.