Chương 49

Lữ – Mèo máy màu hồng

“Tần Tư Đình, học kỳ này thay thế thầy Tôn bộ môn phẫu thuật.” Tần Tư Đình quay lại bục giảng, mặt vô cảm viết lên bảng đen ba chữ lớn vô cùng cứng cáp, quay đầu lại nhìn về phía trước: “Quy định trong giờ học của tôi rất đơn giản, không được mang những thứ không liên quan đến việc học vào giảng đường, trong giờ học giữ im lặng.” Dứt lời, anh bỏ phấn vào hộp, tiện thể mở sơ đồ tư duy ra.

“Giờ của tôi sẽ không có PPT, chỉ có sơ đồ tư duy, các em nên ghi chép cẩn thận, để cuối kỳ ôn tập.” Dừng một lúc, mới vào chủ đề chính: “Đầu tiên chúng ta sẽ ôn lại kiến thức của học kỳ trước…”

Suốt một tiết, Thời Niệm Ca mở to mắt, nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu.

Tuy rằng cô đã ép bản thân dán mắt vào bảng đen, nhưng mắt cô cứ ‘tự giác’ lượn lờ quanh quẩn người đàn ông đang giảng bài.

Cô nên sớm biết bụng dạ đen tối của con người tên Tần Tư Đình này, sao có thể đơn giản học xong đại học là lấy cổ phần lại được.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

“Buổi học hôm nay đến đây thôi, bạn học Thời Niệm Ca ở lại, những bạn khác được tan học.” Sau ba tiết, Tần Tư Đình mới đóng máy tính trên bục giảng lại, ngẩng đầu, vẫn đảo mắt một lượt quanh giảng đường trước mặt, không nhanh không chậm mở miệng.

Thời Niệm Ca: “…”

Đợi đến khi giảng đường trống trải và yên tĩnh trở lại, Thời Niệm Ca mới lề mề dọn dẹp bài vở và bút thước, đi đến trước bục giảng.

Tần Tư Đình vẫn đang dọn dẹp máy tính.

“Tần Tư Đình, trả tài liệu lại cho anh, tiết sau em sẽ mang theo sách.” Thời Niệm Ca đặt hết tài liệu xuống trước mặt người đàn ông.

“Thời Niệm Ca, biết cái gì gọi là thái độ không? Gọi thẳng tên của thầy giáo thế à?”

“Tần Tư Đình anh không cần giả vờ đâu, nếu đã biết em, lại còn vờ vịt như không, hỏi ai là Thời Niệm Ca? Sợ Lưu Giai Húc không biết anh đang giả vờ à.” Thời Niệm Ca nhất thời nóng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Tư Đình.

“Chẳng phải em nói muốn tôi vờ như không quen biết em à?” Tần Tư Đình nheo mắt lại, bàn tay thoăn thoắt thu dọn bàn làm việc, sau đó kéo khóa lại, cúi đầu nhìn cô gái đang giận dỗi trước mặt: “Tại sao lại nói chuyện với Lưu Giai Húc?”

Thời Niệm Ca: “…”

“Liên quan gì đến anh, bạn bè nói chuyện với nhau chẳng lẽ thầy Tần cũng thích nghe?”

“Không thích, nhưng thỉnh thoảng nghe một chút cũng không tệ. Tôi là thầy cũng là người hướng dẫn của em, quản lý em cũng là lẽ thường.” Sau khi sắp xếp xong hết thảy, Tần Tư Đình tiện tay cầm tài liệu trên bàn, mở ra xem.

“Ghi chép không tệ, xem ra kiến thức lúc trước vẫn chưa quên.”

“Cái gì người hướng dẫn…” Thời Niệm Ca vừa định nói gì đó, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ không hề thực tế.

Người hướng dẫn?

[Trường để một giảng viên có kinh nghiệm chuyên ngành hướng dẫn hai năm học này của em]

Hướng dẫn?

Một linh cảm mãnh liệt, chưa kịp thoát ra khỏi đầu đã bị cô vuột miệng nói ra, tựa hồ như muốn xác định gì đó: “Chẳng lẽ giảng viên tạm thời hướng dẫn em chính là anh?!”

“Ừm.” Tần Tư Đình nhướng mày lên, dừng lại một lúc, sau đó lời nói không mảy may gợn sóng: “Em có ý kiến gì ư?”

!!!

Có chứ, vô cùng có ý kiến, đặc biệt đặc biệt có ý kiến.

“Tần Tư Đình!” Thời Niệm Ca không thể ngờ, người đàn ông Tần Tư Đình này lại đen xảo quyệt như thế, đến trường học, mỉa mai châm chọc tra tấn cô mới là ý đồ chính của người đàn ông này. Lúc này chỉ mới có vài tiết học ngắn ngủi, cô đã bị cái bộ dạng vờ vịt bỉ ổi này của người đàn ông không biết xấu hổ này cướp mất cả lý trí.



Nghe thấy giọng nói phừng phừng lửa giận của cô, Tần Tư Đình tỉnh bơ liếc nhìn Thời Niệm Ca đang tức điên người, thoáng chốc ngưng tất cả động tác trong tay lại.

“Ngoan.”

Sau đó người đàn ông thò những ngón tay thon dài, khẽ xoa xoa đầu Thời Niệm Ca, cho đến khi cảm nhận được người cô đờ ra mới chậm rãi rút tay lại, ánh mắt như có nụ cười nhàn nhạt, sảng khoái cầm theo tài liệu bước ra khỏi giảng đường.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com