Chương 47

Lữ – Mèo máy màu hồng

Lúc trước dẫn Lạc Lạc đến trường chơi, với kết cấu và bố trí trong trường Thời Niệm Ca xem như quen thuộc, tuy rằng sân trường có phần cũ kỹ hơn xưa, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi, cô dựa vào trí nhớ đi đến giảng đường sau đó chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Nhìn ra ngoài cửa, trong sân trường vang lên tiếng cười đùa của những gương mặt non nớt.



“Này, bạn học, làm phiền một chút, sáng hôm nay tôi đi học vội, không mang theo sách, có thể cho tôi xem chung được không?” Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói sang sảng của một nam sinh.

Thời Niệm Ca quay đầu lại, bất ngờ bị một hàm răng sáng bóng đập vào mắt, cơ thể lùi về sau theo phản xạ, tạo thành một khoảng cách giữa hai người.

“Hả? Sao vậy bạn học, không thể à?” Nam sinh kia không cảm thấy khoảng cách gần thế này có vấn đề gì cả, nhìn thấy Thời Niệm Ca lùi về sau, cơ thể cũng bất giác nghiêng theo: “Tôi không có ý gì đâu, tôi định…”

“Không, cậu dừng lại một chút.” Thời nIệm Ca bình ổn tâm trạng: “Cậu ngồi ở đó nói đi, tôi nghe thấy, cậu đừng nhích nữa.”

“À à, tôi tưởng cậu không nghe rõ.” Cậu bạn kia bất giác gãi đầu, hơi ngượng một chút: “Thật xin lỗi, tôi không để ý, nên hơi nóng vội.”

“Không sao.” Thời Niệm Ca sửa sang quần áo một chút: “Tôi không có sách, tôi mới được xếp vào lớp.”

“Hử? Xếp lớp? Lên đại học vẫn xếp lớp được à?” Cậu bạn kia vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu không thi đại học mà vào thẳng hả?”

“Không phải, tôi vào đại học thì… tạm nghỉ, bây giờ quay lại học tiếp.” Nhìn dáng vẻ bắt đầu ngốc đi của cậu bạn này, Thời Niệm Ca sợ lát nữa phải moi hết tất cả vốn liếng ra để nói, đành phải nhanh chóng đổi chủ đề: “Không sao không sao, mới tiết đầu, giảng viên sẽ không khó lắm đâu.”

“Ừm, đúng, cậu nói đúng.” Cậu bạn kia nhân tiện ngồi luôn bên cạnh Thời Niệm Ca, sau đó lại nhe hàm răng trắng sáng ra: “À phải rồi, tôi là Lưu Giai Húc, đến từ lớp ba lâm sàng, thích chơi bóng rổ, cậu thì sao?”

“Tôi là Thời Niệm Ca, tạm thời chưa biết ở lớp nào.” Thời Niệm Ca cười cười, không nói thêm gì nữa.

“À, không sao đâu, gặp mặt chính là bạn tốt, sau này…” Nói được phân nửa, cửa giảng đường bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn bước vào.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com



Một giây, hai giây, ba giây, thoáng chốc phòng học nổ tung.

“Trời ơi, ai thế này, sao đẹp trai thế!”

“Ahhh, sinh viên lớp nào thế, mình thật sự rất muốn có số điện thoại.”

“Hoặc là Wechat, mình cũng chịu…”

“Ah ah ah, mình không yêu mấy oppa Hàn Quốc nữa, mình tuyên bố anh đẹp trai này mới là nam thần trong số những nam thần của mình!”

Giảng đường nhốn nha nhốn nháo, thoáng chốc nhấn chìm âm thanh của Thời Niệm Ca và Lưu Giai Húc, hai người đành phải nhìn về phía cửa giảng đường theo lời xuýt xoa của mọi người.

Chỉ nhìn thấy ở cửa ra vào là một người đàn ông lạnh lùng an tĩnh đang đứng bên cạnh bục giảng, đặt cặp táp lên bàn chuẩn bị bước lên bục giảng, mở cặp táp ra lấy hai quyển giáo án mới tinh.

“??? Anh ấy là thầy của lớp này à?” Một nữ sinh đột nhiên lẩm bẩm, thoáng chốc giảng đường càng thêm sôi sục.

“Không đúng, không phải thời khóa biểu ghi hôm nay là tiết của giáo sư Tôn ư?”

“Đúng vậy, mình nhớ là một người hơi thấp, đầu hơi hói.”

Thời Niệm Ca liếc về bục giảng một cái, chớp mắt cúi rạp đầu xuống, hận không thể chôn mặt mãi mãi trong bàn tay chẳng bao giờ thò ra nữa.

Ahhhh, sao thế này, ai nói cho cô biết tại sao thầy của cô là Tần Tư Đình đi được không…

Này là tiết đầu tiên… chắc Tần Tư Đình chỉ là giảng viên đến thỉnh giảng thôi nhỉ?

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com