Nói bạn nhỏ Thời Khả Lạc đến thăm, chi bằng nói rằng con bé đến tìm động bọn để chơi đùa. Từ khi bước vào phòng bệnh, con nhóc đã hoàn toàn quên sạch lời dặn dò của Tần Tư Đình, kéo tay kéo chân Vĩ Vĩ, mãi đến chạng vạng tối, dì Hương đến bệnh viện mới chịu ngừng.
“Lạc Lạc, bà của bạn đến đón kìa.” Vĩ Vĩ đứng đối diện cửa, bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ ra ngoài.
Mấy giây tiếp theo, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Lạc Lạc quay đầu lại, đúng là khuôn mặt hiền từ của bà Hương Hương xuất hiện.
“Bà Hương Hương, Lạc Lạc nhớ bà lắm!” Bất chấp đúng sai, con bé bật người nhào vào lòng dì Hương.
“Con nhóc này, trời tối cũng chưa chịu về nhà, chẳng thấy con nhớ nhà gì cả.” Dì Hương đỡ lấy thân hình bé xíu mềm mại, vội vàng rút khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt Thời Khả Lạc, giọng nói vừa yêu thương vừa đau lòng, hơi trách con bé: “Được rồi, chơi từ chiều đến giờ, con phải tạm biệt bạn với chú bác sĩ, chúng ta phải về nhà rồi.”
Lúc này Lạc Lạc cũng chơi đến mệt rồi, lập tức nghe lời quay người lại tạm biệt bạn của mình.
“Vĩ Vĩ, mình phải về nhà… đợi khi nào cậu khỏe lại, chúng mình cùng đến khu trò chơi chơi nhé?”
“Ừm, nghe lời bạn hết.” Vĩ Vĩ hai má phúng phính nhìn cô bé trước mặt, sau đó nhìn đi chỗ khác, hơi ngượng ngùng.
Lạc Lạc, thật sự là một cô bé xinh đẹp.
Nhưng bạn nhỏ Thời Khả Lạc lại vô tâm, hoàn toàn bỏ quên biểu cảm của Tiểu Vĩ, cô nhóc quay sang Tần Tư Đình, cười ngây ngô: “Chú đẹp trai, Lạc Lạc phải về nhà.”
“Ừm, về đi.” Tần Tư Đình gật đầu, đứng yên bên cửa sổ, ánh mắt lơ đễnh: “Đi đường cẩn thận.”
“Dạ! Lạc Lạc sẽ cẩn thận.” ThờI Khả Lạc nói xong, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bà Hương Hương, lại quay đầu nhìn Tần Tư Đình cái nữa: “Chú đẹp trai, chú nhất định phải giữ kỹ quà Lạc Lạc tặng đấy, đó là tranh mẹ Lạc Lạc vẽ đó!”
“Ừm.” Tần Tư Đình bật cười, dứt khoát trả lời con bé.
Sau khi thấy Lạc Lạc nói xong, có vẻ con bé không muốn nói gì nữa, dì Hương lập tức cảm ơn, sau đó đưa Lạc Lạc rời khỏi bệnh viện.
…
“Lạc Lạc, hôm nay bác sĩ Tần giúp con đi họp phụ huynh à?” Ngồi trong xe, dì Hương vừa lột vỏ hạt óc chó, vừa hỏi con bé đang cười ngây ngô bên cạnh.
“Dạ, bà Hương Hương nói chú bác sĩ đẹp trai á hả?” Lạc Lạc đang nhai, miệng vẫn nhồm nhoàm nói: “Đúng vậy, chú đẹp trai đi họp phụ huynh cho Lạc Lạc, còn nữa, lần trước chú đẹp trai làm mì trộn cho Lạc Lạc ăn, ở trong lòng Lạc Lạc chú đẹp trai giống như ba vậy.”
Dì Hương: “…”
Không hổ là cha con, vừa gặp vài ba lần tình cảm đã thắm thiết rồi.
Đột nhiên, dường như dì Hương nhớ ra gì đó, hơi khó tin hỏi: “Lạc Lạc, con nói chú đẹp trai làm mì trộn cho con lúc nào vậy, sao bà Hương Hương không biết nhỉ?”
Bạn nhỏ Thời Khả Lạc: “…”
“À… chính là hôm mẹ chuyển đến nhà mới đó…” Lạc Lạc không tránh khỏi cái nhìn của dì Hương, con bé đành nói thật, kể hết từ đầu đến cuối.
…
Nghe xong, sự chú ý của dì Hương hoàn toàn bị dời đi chỗ khác.
“Con nói chủ của biệt thự đối diện nhà mình là bác sĩ Tần?”
“Dạ đúng vậy.” COn nhóc bị giọng nói ngạc nhiên của dì Hương làm cho giật mình; “Lạc Lạc biết sai rồi… bà Hương Hương, bà đừng giận…”
“Bà không giận.” Dì Hương Hương cảm thấy mình hơi kích động quá, đành phải cố gắng nói chậm lại, một cơn đau đầu ùa đến.
Dọn nhà mới không thể tránh việc có hàng xóm, vậy Niệm Niệm và cậu Tần kia sẽ càng có nhiều dịp đυ.ng mặt nhau hơn…. Ôi, nghiệt duyên gì thế này.
Nhưng con bé ngồi trước mặt lúc này lại không cho là như vậy.
Vừa nghe thấy bà Hương Hương nói không giận, Lạc Lạc đã ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, ánh mắt lấp lánh, giống như nghe được tin tốt lành vậy: “Bà Hương Hương, vậy sau này Lạc Lạc có thể đến nhà chú đẹp trai chơi không?”
Dì Hương: “…”
Bà có thể kiểm soát được việc Niệm Niệm không gặp cậu Tần kia, nhưng dù sao Lạc Lạc cũng là con của cậu ấy, bà lấy đâu ra quyền hạn cấm con bé gặp mặt ba mình?
“Lạc Lạc, con nghe bà Hương Hương nói này.” Dì Hương dừng một chút, để giọng nói bình thường: “Sau này con có thể đi tìm chú đẹp trai, nhưng điều kiện là không được để mẹ con biết, mỗi lần đi phải nói cho bà biết, được chứ?”
Hết cách rồi, chỉ có thể như thế này thôi.
“Dạ.” Con bé vừa nghe vậy, lập tức hứng khởi, cái đầu lúc lắc, chỉ lo bà Hương Hương không giữ lời: “Lạc Lạc sẽ không cho mẹ biết, bà Hương Hương yên tâm nhé!”
…
Nửa tháng trôi qua, hạng mục hợp tác giữa Thời Đạt và Tần Thị diễn ra rất suôn sẻ, túi xách được sản xuất xong, đang tiến đến giai đoạn quảng bá sản phẩm.
Tập đoàn Thời Đạt, phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Thời, đổng sự Tần nói tối nay Mặc Thị mở tiệc thường niên, bác ấy hi vọng cô có thể cùng cậu Tần tham gia buổi tiệc này.”
Thời Niệm Ca thoáng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười chua chát: Đây là ý của bác hai, nhưng Tần Tư Đình sẽ không đi đâu.”
“Đổng sự Tần nói, chỉ cần chúng ta đồng ý, cậu chủ Tần chắc chắn sẽ đi.” Giống như đã tính trước cô sẽ từ chối, trợ lý tiếp lời rất nhanh.
Thời Niệm Ca: “…”
Vậy, thì đi thôi.
Xem như tuyên truyền sản phẩm, hai người cùng xuất hiện sẽ hiệu quả hơn.
“Ừm, đồng ý với họ, thiện thể giúp tôi sắp xếp lịch trình tối nay.”
“Vâng tổng giám đốc Thời.” Nói xong trợ lý kính cẩn đi ra ngoài, để lại Thời Niệm Ca đăm chiêu ngồi trong phòng làm việc.
Thời niệm Ca bỏ bút trong tay xuống, nhịp tim nhanh hơn, có chút hồi hộp.
Chẳng lẽ, bác hai phát hiện ra tâm tư của cô rồi ư?
…
Buổi tối, tiệc rượu của tập đoàn Mặc Thị.
Hôm nay là tiệc nửa năm, khách mời phần lớn là thương nhân và những người hoạt động chính trị, là nơi để kết giao giữa tầng lớp có tiền.
Giờ phút này, bên ngoài phòng tiệc.
Mặc Cảnh Thâm, Tần Tư Đình, Lệ Nam Hành, ba người đàn ông ngồi trong phòng làm việc của Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi nói này, sao cậu không xuống dưới với cô bạn gái nhỏ của mình đi, cẩn thận bị mấy ông già nhà cậu chửi cho một trận đấy.” Lệ Nam Hành bỏ qua ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Mặc Cảnh Thâm, tùy tiện ngồi lên bàn làm việc, hai chân gác lên đến là thoải mái, sau đó trêu chọc người đàn ông đang u uất ngồi trên sô pha.
Hôm nay, lần đầu tiên anh nghe thấy ông bác nhà họ Tần đi mai mối, là anh em tốt, dù gì anh cũng phải ‘ngoan ngoãn’ ngồi xem cuộc vui này chứ, bằng không há chẳng phải tự xin lỗi tiền vé máy bay nửa vòng trái đất về đây à.”
“Bạn gái nhà họ Tần sắp xếp là Thời Niệm Ca.” Mặc Cảnh Thâm cười khẩy, chậm rãi mở miệng.
Lệ Nam Hành đang uống nước cà phê, thiếu chút nữa phun đầy ra bàn, đành phải vội vàng bỏ ly cà phê xuống, nhìn anh em tốt của mình với anh mắt không thể tin nổi.
“Phụt… Không phải chứ…” Vừa dứt lời, lập tức một tràng cười ha hả không ngớt: “Ha ha ha, cười chết tôi rồi…”