Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Nhân Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mẹ…” Thời Khả Lạc bất giác trốn ra phía sau của phỏng bảo vệ.

“Mẹ hỏi con đấy, trả lời đi.” Cho dù Thời Niệm Ca lúc này không quá giận, nhưng con bé này lại ở ngoài đường nói chuyện với người lạ thì nguy hiểm biết nhường nào, từ đằng xa cô đã nhìn thấy người ta bế con bé, còn con nhóc Thời Khả Lạc thì lại cười đến ngốc nghếch, cô sợ đến con bé gặp phải bọn buôn người, bất chấp chân đang đi cao gót cũng phải chạy bán sống bán chết đến.

“Con…” Lạc Lạc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình, cái miệng nhỏ dẩu ra, hơi lưỡng lự.

Bà Hương Hương dặn không được nói cho mẹ biết sự tồn tại của chú bác sĩ đẹp trai, nếu mẹ biết chắc là sẽ giận lắm.

“Lạc Lạc, con có nghe mẹ nói không?” Thời Niệm Ca thò một tay lôi Lạc Lạc ra khỏi phòng bảo vệ, vẻ mặt đanh lại, trực giác của cô mách bảo con bé biết người đàn ông vừa bế nó.

“Đừng mà, mẹ, con xin lỗi, từ nay về sau Lạc Lạc không như thế nữa.” Lạc Lạc bắt đầu ngoan ngoãn nói giọng ngọt lịm.

“Chú vừa rồi bế con là ai?” Thời Niệm Ca tiếp tục hỏi đến cùng.

“Dạ… là… à đúng rồi, bà Hương Hương biết đấy! Mẹ, mẹ đi hỏi bà Hương Hương đi!” Lạc Lạc nhanh trí, lém lỉnh tròn xoe mắt nhìn cô, ném hết cho bà Hương Hương.

Hà hà, bà Hương Hương sẽ giải thích, như vậy mẹ không giận cô bé nữa.

“Dì Hương?” Thời Niệm Ca ngạc nhiên: “Là người quen của dì Hương?”

“Dạ, đúng vậy!” Cái đầu nhỏ xíu của Lạc Lạc bắt đầu gật như trống bỏi.

Thời Niệm Ca khẽ thở phào, nếu đã là người quen của dì hương chắc không có vấn đề gì, đến tối về nhà cô hỏi là biết ngay.

Nghĩ một lúc, Thời Niệm Ca vẫn răn đe con gái: “Cho dù là người quen con cũng không được để người ta bế như vậy, biết chưa? Sau này không được như thế nữa.”

“Dạ, Lạc Lạc biết rồi, Lạc Lạc sai rồi.”

“Nhớ kỹ cho mẹ.” Thời Niệm Ca xoa xoa đầu con nhóc này, tay lớn dẫn tay nhỏ đi vào cổng trường đại học: “Con muốn đi đâu chơi, mẹ dẫn con đi.”

“Oaaa, trường này lớn quá! Mẹ, con muốn đến xem giảng đường, đến con đường nhỏ rợp bóng cây, còn có…”



Cả buổi chiều, sân trường đại học ngập tiếng cười trẻ nhỏ. Lạc Lạc như con cún con chạy nhảy không ngừng, Thời Niệm Ca phải đuổi theo sau, thoáng chốc đầu cô bé đã đổ đầy mồ hôi, Thời Niệm Ca lau cho con bé, hai người vừa đi vừa ăn, đi dạo quanh trường một lượt mới hài lòng ngừng lại, cho đến khi sắc trời dần tối mới về đến nhà.

Thời Niệm Ca đậu xe trên bãi cỏ, tắt máy, quay ra nhìn Lạc Lạc đang ngủ say sưa phía sau, hàng mi rậm như chiếc quạt nho nhỏ cụp xuống đổ bóng trên gò má hồng hồng, khiến người xem cảm thấy mềm lòng, như một viên kẹo dẻo thả vào nước, mềm mại và hơi căng phồng.

Lạc Lạc rất thích đại học y khoa, cũng giống như cô.

“Lạc Lạc, mau dậy thôi, chúng ta đến nhà rồi.” Thời Niệm Ca khẽ đánh thức Lạc Lạc, giục con bé nhanh chóng xách cặp xuống xe.

Dì Hương đã nhìn thấy hai người từ khi xe chạy vào sân, mở cổng đứng đợi hai mẹ con. Con nhóc liến thoắng chạy từ xe đến phía dì Hương.

“Bà Hương Hương, Lạc Lạc về rồi!” Hôm nay Lạc Lạc có phần nịnh nọt hơn mọi ngày.

“Về là tốt rồi! Hôm nay bà nấu cho con nhiều món ngon lắm, mau vào chuẩn bị ăn cơm thôi!” Dì Hương thò tay vuốt ve đầu con nhóc.

“Dạ, Lạc Lạc đi ngay đây!” Thời Khả Lạc chạy lon ton vào biệt thự.

“Dì Hương.” Thời Niệm Ca đi theo Thời Khả Lạc vào nhà, vừa vào đến cửa, cô tiện tay để cặp con bé trên tủ đựng đồ trang trí.

“Hôm nay thế nào? Lạc Lạc có quấy con không?” Dì Hương lấy một đôi dép đi trong nhà màu hồng, đặt cạnh chân Thời Niệm Ca.

“Hôm nay rất vui…”

“Có phải giống như con lúc nhỏ không?” Dì Hương ghẹo cô: “Hồi bé con ầm ĩ y hệt Lạc Lạc, ừm… hình như con gái con còn nghịch ngợm hơn cả con nữa.”

Thời Niệm Ca bật cười, cô xem như cũng hiểu tại sao hồi nhỏ bạn bè lại trốn mình, ngoại trừ hai người nhà họ Tiêu kia ra.

“À phải rồi, Văn Kha gọi điện đến đây, cậu ấy nói gọi điện con không bắt máy nên mới gọi đến đây.”

“Có thể do con đi theo Lạc Lạc ở ngoài ồn ào quá, nên không nghe thấy.” Thời Niệm Ca lấy điện thoại trong túi xách ra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ.

“Không sao, Văn Kha cũng không nói gì cả, cậu ấy nói có thể xuất viện rồi, ngày mai tập đoàn Thời Đạt và nhà họ Tần có tiệc đúng không, cậu ấy sợ con chịu không nổi, nói ngày mai sẽ xuất viện.” Dì Hương nói vắn tắt lại cho cô nghe.

“Bác sĩ đã kiểm tra lại hết chưa, đủ yêu cầu để xuất viện không?” Thời Niệm Ca khẽ cười: “Văn Kha thật là, không đủ điều kiện đừng mong con chịu cho anh ấy xuất viện.”

“Cậu ấy sợ con không đồng ý, hôm nay đã làm hết các loại xét nghiệm kiểm tra rồi…. Dì đã hỏi qua bác sĩ, quả thật Văn Kha có thể xuất viện vào ngày mai.” Dì Hương vừa đi theo vừa nói chuyện với Thời Niệm Ca, hai người đi đến bàn ăn.

“Vậy được, ngày mai con đi đón Văn Kha xuất viện.”

“Ừm, mai dì đưa Lạc Lạc đến trường xong cùng đi với con, thủ tục xuất viện phức tạp, dì sợ con làm một mình không xuể.”

“Vâng ạ.” Thời Niệm Ca gật đầu cười khẽ.

Bữa cơm có Dì Hương và Thời Niệm Ca lúc nào cũng kéo dài, bởi vì dì Hương không ngừng càm ràm, cộng thêm dạ dày Thời Niệm Ca không tốt không thể ăn nhanh, còn lại là bạn nhỏ Thời Khả Lạc… vì khẩu vị quá tốt mà, ngày nào con bé cũng phải đánh chén căng bụng thì mới ngừng.

“Lạc Lạc, lần sau muốn mẹ đưa đi đâu chơi nào?” Dì Hương ghẹo ghẹo, gắp cá cho bạn nhỏ.

“Hi hi, lần sau con muốn đến công viên trò chơi Hải Thành mà bà Hương Hương nói.”

Thời Niệm Ca nín thở, cơm như bị nghẹn ở cổ, vội vàng uống nước mới miễn cưỡng nuốt nổi, lòng cô bắt đầu ê ẩm.

Nếu không phải dì Hương biết năm ấy cô cùng Tần Tư Đình đi công viên trò chơi, cô còn đang hoài nghi không biết có ai đang lắp camera ở nhà mình không, Lạc Lạc muốn đến hai nơi, vừa khéo hai nơi ấy cô và Tần Tư Đình đều cùng đi qua.

Dì Hương nở nụ cười hằn lên những nếp nhăn trên gương mặt bà, ngày nào cũng bị cái miệng nhỏ xíu của Lạc Lạc chọc cười.

Sau bữa cơm tối Thời Niệm Ca xách Lạc Lạc đi tắm, hai mẹ con ngồi trên giường lớn, Lạc Lạc dựa vào lòng Thời Niệm Ca, nghe mẹ kể chuyện cổ tích.

“Mẹ, Lạc Lạc buồn ngủ.”

“Vậy vừa nghe truyện cổ tích vừa ngủ đi.” Thời Niệm Ca giảm độ sáng của ngọn đèn đầu giường xuống.

“…”

“Vì thế hoàng tử chiến thắng ác ma… công chúa và hoàng tử, hạnh phúc mãi mãi về sau…” Thời Niệm Ca vừa đọc vừa nhìn con gái đang ngủ thϊếp đi trong lòng, cô cúi xuống đặt lên trán con bé một nụ hôn.

Ngủ ngon, Lạc Lạc.

Ngủ ngon, con gái của mẹ.



Hôm sau Thời Niệm Ca lái xe chở dì Hương đưa Lạc Lạc đến nhà trẻ, sau đó chạy xe đến bệnh viện trung tâm Hải Thành đón Văn Kha xuất viện.

“Niệm Niệm, thế này đi, dì dọn dẹp đồ đạc cho Văn Kha, con xuống lầu đóng viện phí.” Dì Hương và Thời Niệm Ca ở trong thang máy lên tầng của Văn Kha đang nằm.

“Vâng. Vậy phiền dì Hương.” Thời Niệm Ca không nói quá nhiều, sau khi ra khỏi thang máy quẹo sang trái cầm lấy giấy tờ của Văn Kha, sau đó lại quay về thang máy, vừa vặn thang máy đang đi xuống.

“Ting…” Cửa thang máy mở ra.

Một khuôn mặt quen thuộc lành lạnh, theo cánh cửa thang máy dần mở ra đập thẳng vào mắt cô.



Thời Niệm Ca khựng lại, ngẩng đầu nhìn người trong thang máy.
« Chương TrướcChương Tiếp »