Edit: Lã Thiên Di
Laxus phát động cuộc chiến tranh nội bộ Fairy Tail, cứ ‘hữu kinh vô hiểm’ [1] như vậy mà trôi qua.
[1] Hữu kinh vô hiểm – 有惊无险. Giải thích: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Sau khi phá hủy một vòng ‘Mắt xích ma thuật’ ở trên thị trấn Magnolia, phá vỡ kế hoạch ‘Hall of Thunder’ của Laxus, Lạc Lan nâng đỡ Erza đi theo phía sau Zeref, ba người cùng nhau đi trở về giáo hội để nhìn tình huống ở đó.
Thời điểm khi về tới giáo hội, chỉ thấy tòa nhà kiến trúc vĩ đại, bao la, hùng vĩ, hoa lệ của giáo hội đã muốn bị tàn phá gần hết, sàn nhà bên trong giáo hội bị lật tung hết lên, mái hiên thì bị thủng vài lỗ, cùng với cửa sổ bằng thủy tinh bị đập nát. Tòa nhà giáo hội bị tàn phá không thương tiếc dường như không tiếng động lên án sự “tàn bạo” của Natsu cùng Laxus.
Trên thực tế, lúc ba người bọn họ quay trở lại nơi này, cuộc chiến đấu của Laxus cùng Natsu cũng chỉ vừa mới chấm dứt. Dựa theo vết thương ở trên người Gazille để quả quyết thì cuộc chiến này hoàn toàn đánh liên tiếp đến N lần, không hề trì hoãn. Lúc này, Laxus bị sự kỳ tích của Natsu đánh ngã lộn ngược lên trên nóc nhà, tựa hồ đã muốn lâm vào trạng thái vô ý thức ngắn ngủi.
囧……
“Ôi mẹ ơi…… Lực phá hoại của Laxus cùng Natsu cũng quá lớn rồi đấy……” Tầm mắt của Lạc Lan quét một vòng ở những nơi bị tàn phá trong giáo hội, đột nhiên cô có cảm giác những công trình kiến trúc ở trong thị trấn Magnolia này đã bị ngược đãi một cách tàn bạo: “Bình thường khi các cậu đánh nhau…… Cũng là kết quả như vậy sao?”
Erza nghiêm trang nhìn mặt Lạc Lan xuất hiện đầy biểu cảm 囧 囧.“…… Thật ra, bọn tớ đã cố gắng kìm chế không dùng hết sức mình.”
— Này, ai sẽ tin cậu chứ!
Erza thở dài: “Sau khi bọn này đi, đã xảy ra chuyện gì — Levy, cậu hãy nói những gì cậu vừa thấy một cách đơn giản nhất……”
“Erza!” Levy với dáng người nhỏ bé che miệng với đôi mắt đầy nước mắt chạy về đây: “Hội trưởng, ông ấy…… Hội trưởng, ông ấy –”
**
Ở lễ hội Fantasia xảy ra loại chuyện này, thật sự rất khó có thể tìm được từ để hình dung ra tâm tình được bây giờ.
Lạc Lan ra lệnh cưỡng chế cho Zeref ngồi ở bên cạnh mình, ở một bên trong quán rượu Fairy Tail, chính là hết lần này đến lần khác xem xét trên người Zeref có vết thương nào hay không — Sau khi đã trải qua hai lần điện giật, xung quanh trên người Zeref đều có một chút vết thương nho nhỏ.
Cô hỏi mượn Mirajane hộp thuốc chữa bệnh, mang một chậu nước đến, lúc này cô đang xử lí miệng vết thương cho anh.
Phải ở chỗ này xử lý miệng vết thương cho Zeref thật ra cũng không được tự nhiên cho lắm, nhưng lại không thể từ chối ý tốt của đám người Erza…… Nói tóm lại, bởi vì đã giúp đỡ cho hội Fairy Tail, cho nên, lại một lần nữa bị yêu cầu ở lại trong quán rượu đến tận buổi tối để cùng nhau đi diễu hành — nghe nói hội trưởng cũng sẽ tham gia?
Bất quá, ông lão nhỏ bé tí kia, thân thể đã bị như vậy rồi mà còn bận tâm đến việc gặt hái của lễ hội Fantasia, phải nên hỏi ông ấy có khỏe mạnh hay không.
Lúc này, nhóm người Fairy Tail tụ tập ở trong quán rượu đều có chút suy sụp, cũng cời vì trên người bọn họ đều có những mức độ vết thương khác nhau — Mà hội trưởng kính yêu của bọn họ, vài giờ trước, ngài hội trưởng ở trong tầm mắt của Lạc Lan còn có tinh thần lớn tiếng ồn ào, nghe nói bệnh tình nguy kịch đã được cứu trờ về, tạm thời bào toàn được tính mạng.
Mặc dù vì thế mà cảm thấy cao hứng, nhưng nguyên nhân tạo thành bệnh tình nguy tịch cho hội trưởng thì trong lòng tất cả của mọi người đều biết — Chỉ sợ cũng là vì cuộc chiến tranh nội bộ Fairy Tail, khiến cho hội trường — người luôn trân trọng bọn họ, muốn cho bọn họ phải luôn đoàn kết với nhau đã phải phát bệnh rồi ngã xuống.
Lạc Lan đem khăn mặt trong tay mình gấp lại làm đôi, thật cẩn thận xử lý những vết thương trên người Zeref — Bản thân Zeref ra vẻ như không đau không ngứa, không hề lộ ra bất cứ biểu tình nào. Chẳng qua, khi nghĩ đến nguyên nhân của vết thương này, bởi vì giúp cô chịu đựng tác dụng phụ của ma pháp, cô cũng rất là rối rắm.
“… Nói đi, vì sao lúc này đáng lẽ ra em phải nên bị tổn thương lại bị đổ hết lên trên người anh vậy?” Từ đầu đến cuối Lạc Lan có chút nghĩ không ra được điểm này: “Lần trước ở…… Rõ ràng……”
— Ở trên ‘Tháp Thiên Đường’, rõ ràng những tổn thương đó hoàn toàn là do cô nhận lấy hết mà?
Vô cùng rõ ràng hiểu Lạc Lan đang nói đến cái gì, Zeref dùng một tay còn lại vỗ sau lưng cô: “Muốn em phải ở trong tầm mắt của tôi.”
Đầu tiên, Lạc Lan lộ ra biểu tình giật mình, sau đó lập tức bừng tỉnh —
Chính là vì vậy, cho nên gần đây Zeref mới luôn đi theo cô, không để cô rời khỏi tầm mắt của anh?
Lạc Lan đem bông băng dính máu thả xuống, bụm mặt lại, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng — Zeref này thật là…… Hành động trưởng thành, chín chắn đầy tin cậy chính là một người đàn ông dịu dàng…… Lúc đầu rõ ràng chính là một người thiếu niên mặt than mà thôi….. Tuy rằng hiện tại cũng là mặt than, nhưng tốt xấu gì thì thái độ đối với cô rất là dịu dàng.
Những người nói anh ấy là Pháp Sư Bóng Tối độc ác nhất trong lịch sử thì đều đi chết hết đi!
Cô lấy nước thuốc ở trong hộp thuốc, đem nó bôi lên những vết thương lớn nhỏ lộ ở bên ngoài làn da của Zeref xử lý hết một lần. Lúc gần như vừa xử lý xong hết miệng vết thương của Zeref, một trận âm thanh không hài hòa từ chỗ cửa ra vào truyền đến —
“Hóa ra chính là ngươi!”
“… Ngươi còn có mặt mũi để tới gặp hội trưởng sao!”
“Chúng ta không tiếp nhậnngươi đâu – Mau rời khỏi đây đi!!”
Cô dùng cả năm giác quan của mình để đánh cược là người đó nhất định là Laxus!
Ôm ý nghĩ tinh nghịch như vậy, Lạc Lan nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đầu người nào đó quấn đầy băng vải, trên mặt thì dán băng dính, tên ngố đó đang khoác áo choàng màu đen của mình, bên cạnh phần lông của áo choàng còn lưu lại một chút dấu vết cháy đen — Đó là dấu vết bị ma pháp công kích khi ở tại cuộc chiến trong giáo hội.
Sau khi xử lý xong vết thương thì việc đầu tiên anh ta làm chính là đến xem ông nội của mình…… Sao?
Lạc Lan chậm rãi đem thuốc cùng băng vải để lại vào hộp thuốc. Sau khi đem này nọ sửa sang lại thật tốt, bên kia Laxus cũng đã được cho phép đi vào trong phòng y tế nhìn ông nội của anh ta.
Cô nhìn Laxus bước vào trong phòng, thở dài thật nặng nề — Tội gì thôi, ngay từ đầu, chỉ để muốn được sự thừa nhận của ông, cũng không nên dùng biện pháp như vậy, không phải sao?
Khiến thị trấn Magnolia bị phá hủy, làm cho hội Fairy Tail tự gϊếŧ lẫn nhau, muốn cho hiệp hội trở thành bình địa…… Không có bạn bè ở nơi đó, hơn nữa càng thêm không có người đặt quan hệ bạn bè với anh ta.
Hoàn toàn không biết đạo đức của người này vào lúc ấy có nghĩ tới hậu quả của việc liều lĩnh khơi mào cuộc chiến tranh nội bộ của hiệp hội hay không.
Cô cầm chậu nước lên chuẩn bị đem đi đổ, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Zeref. Hai tròng mắt màu đen hết sức tĩnh mịch của đối phương thẳng tắp nhìn vào trong ánh mắt của cô, ngược lại dọa cô hoảng sợ: “Sao, làm sao vậy?”
“Em đang suy nghĩ cái gì?”
Lạc Lan nghĩ nghĩ, chậm rãi lại đem chậu nước để lại trên bàn: “… Em suy nghĩ Laxus đúng là một tên ngu ngốc, thì cứ coi là anh ta thành công, dùng vũ lực cướp lấy vị trí hội trưởng, nhưng cũng không có người thật tâm phục tùng hắn, thì chỗ này vẫn là Fairy Tail sao? Tính chất căn bản đã bị thay đổi không phải sao? Không thể nghĩ ra được điểm này, người này thật sự đúng là một tên ngu ngốc.”
Lạc Lan còn đang đắm chìm ở trong trạng thái cảm khái của mình, không hề phát hiện ra Zeref ở một bên đang nhếch miệng lên, đường cong nơi khóe miệng lộ rõ vẻ không vui. Sau khi đường dây thần kinh cùa người nào đó cảm khái thông suốt hết thì liền trôi chảy cầm lấy chậu nước lên: “Em đi đem nước đổ đây, cuộc diễu hành buổi tối ngày hôm nay vẫn được cử hành a, siêu mong đợi!”
**
Vì thế……
**
[Ban đêm · Cuộc diễu hành được bắt đầu sau năm phút ở thị trấn Magnolia]
Không đông người mới là lạ a! Erza là kẻ đại lừa đảo a!!!
Mặt Lạc Lan đầy vẻ cố chấp có thể nói là “cuộn trào mạnh liệt” nơi đám đông, hoàn toàn hối hận sao không lấy sợi dây đem mình cột ở cùng một chỗ với Zeref!
Cái này được lắm…… Đã lạc nhau rồi còn đâu……
Ở trong đám người chen lấn xô đẩy đi qua, chân còn bị giẫm lên đến N lần, cuối cùng Lạc Lan buông tha cho hành vi tìm kiếm Zeref. Trên thực tế, vẫn nên chờ Zeref tìm đến cô mới là biện pháp tốt nhất nhỉ? Anh ấy có thể cảm nhận được phương hướng và vị trí của cô, chỉ cần tìm nơi ít người chờ là được.
Sau khi đưa ra quyết định, Lạc Lan bắt đầu đi lui về phía con hẻm nhỏ ở bên cạnh ngã tư đường — Thật sự rất nhiều người, ngay cả việc chuyển người cũng đều tương đối khá khó khăn.
Lạc Lan đang cố gắng thoát khỏi đám người thì lại bị giẫm vài cái lên chân. Sau khi đôi giày bị giẫm đến mức suýt chút nữa đã bị rớt lại phía sau, cuối cùng cũng đã từ giữa dòng người “dâng trào mãnh liệt” rời khỏi. Không nghĩ tới, có một người vô cùng mập mạp ở bên trái cô, khi nhìn thấy Erza ở trên xe kết hoa biến đổi trang phục, bỗng nhiên lên tinh thần, bắt đầu nhấc một tay lên hoan hô Tên đó hoàn toàn không chú ý tới một động tác như vậy của mình khiến cho người con gái ở phía sau không thể đứng vững, ngã về phía sau!
Oh – My – God!!!
Này, đổi trang phục cũng không hề đúng thời điểm chút nào — ! Cô thật sự đã bị người kia hại chết a a a!
Ngay tại lúc Lạc Lan bắt đầu nhắm mắt lại để chấp nhận việc khi ngã xuống mông sẽ rất đau, phía sau bỗng nhiên có một đôi tay vững chắc duỗi tới, nâng thân thể của cô lên —
“…… Ôi chao?” Lạc Lan ổn định thân thể mình, nhìn lại: “Ách…… Laxus?”
“Như thế nào?” Ngữ khí của Laxus vẫn như cũ, thực hung ác, nhưng có thể cảm giác được rõ ràng, so với lời đối thoại không hề tốt đẹp ở giáo hội đã biến mất vô tung: “Nhìn thấy ta thì dùng dạng biểu tình gì thế? Hử?”
Lạc Lan “Hừ” một tiếng — Cô còn không quên buổi chiều này là ai muốn hủy diệt “sinh mệnh đứa con” của cô đâu tử đâu: “Ai kêu anh suýt chút nữa liền làm ra sự tình không thể tha thứ chứ, hiện tại có thể cùng nói chuyện với anh đã muốn thực không sai rồi!”
Laxus trừng mắt. “Cô, nữ nhân này!”
Tuy nói ánh mắt là thực hung ác, không sai, bất quá đã có thể cảm giác được trên người anh ta đã không còn loại khí tức thô bạo cùng nóng nảy nữa — Ngoài ý muốn có thể làm cho làm cho người ta cảm thấy an tâm, muốn ở chung với anh……
“Cho nên…” Lạc Lan thở dài: “Nghe nói anh đã bị…… Xoá tên ra khỏi hội a.”
Laxus “Hừm” một tiếng: “Cô, nữ nhân này, không thể nói chút gì đó dễ nghe được sao?”
Lạc Lan hướng về phía anh làm mặt quỷ.
“Tôi cảm thấy ông nội anh làm như vậy rất đúng, vừa vặn có thể cho anh — tên tiểu quỷ không rành thế sự đi ra ngoài học hỏi, rút thêm kinh nghiệm, ông ấy hẳn là chưa hề nói đến việc anh không thể quay trở lại?” Cô buông tay: “Có một ông nội như vậy, thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ.”
Cô hoàn toàn không biết, những lời này đã giẫm vào giữa tử huyệt của Laxus.
Laxus đã bị ‘ghi chú’ rõ ràng là cháu trai của hội trưởng hiệp hội phép thuật, từ nhỏ đã bị đủ loại người đối đãi mang theo thành kiến, làm một chuyện gì cũng đều không thể được công nhận là ‘công bằng chính trực’, hắn đã sớm phiền chán với danh hiệu là ‘cháu trai của hội trưởng’. Lúc này bị Lạc Lan nói như vậy, tính nóng nảy lập tức liền dâng trào lên.
“Cô biết rõ cái gì chứ –”
Âm thanh gầm nhẹ của hắn vang lên, sau khi nhìn thấy biểu tình của Lạc Lan thì bị nghẹn tức thì. Khi biểu chiều hôm nay được hiểu biết thêm về ánh mắt gϊếŧ người kia của cô, Laxus lại nhìn thấy Lạc Lan nhìn về phía bên kia — Cô chính là nhìn chằm chằm vào dàn xe hoa diễu hành được lóe lên với ánh sáng đẹp mắt nhờ hiệu quả của ma pháp, nhưng dường như, ánh mắt của cô cũng không hề dừng ở trên đó, mà là dừng ở một nơi xa xôi nào đó, trên nửa sườn mặt lộ ra một chút khao khát cùng cô đơn.
Cô là đang…… Nhớ đến người nào đó sao?
Trong lòng Laxus vừa xuất hiện ra nghi hoặc như vậy, liền nghe thấy Lạc Lan mở miệng nói như vầy: “Tôi nói này, thời điểm có trưởng bối coi chừng, chăm nom, chiếu cố anh thì anh liền nên thẳng thắn quý trọng nó thật tốt đi.”
“Hừm!!!” Laxus căn bản không tính nghe cô giảng dạy: “Lại tiếp tục cố gắng thì đều bị cho rằng đó chỉ là điều nên làm, ra ngoài thì đều bị mọi người để ý bởi vì có một ông nội làm hội trưởng hiệp hội pháp thuật, loại quan tâm chăm sóc này cho dù có là thiên tài cũng chẳng cần!”
Lạc Lan đem mặt chuyển hướng về phía Laxus, ngừng lại một chút rồi nói: “Có một người ông đối với anh tốt như vậy, mà anh còn muốn ghét bỏ loại ánh sáng bảy sắc cầu vòng như vậy sao? Ngược lại, tôi còn cho rằng ánh sáng này sẽ lại càng làm cho anh thêm trưởng thảnh, anh cái tên ngu ngốc này, tôi thì……” Cô chậm rãi nói ra, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Thật sự rất hâm mộ anh, bởi vì những thứ hiện tại anh có được…… Tôi đều đã muốn mất hết rồi.”
Laxus ngây ngẩn cả người.
“Khi tôi được hơn mười tuổi thì ba mẹ đều đã qua đời bởi vì sự số ngoài ý muốn.” Lạc Lan lộ ra một chút tươi cười, chậm rãi nhìn về hướng xe hoa đã muốn đi xa: “Bậc trưởng bối trong nhà, cũng đều đã qua đời hết…… Cứ như vậy cô đơn một mình cũng đã được lâu lắm rồi, muốn có được ánh sáng cầu vồng đó, căn bản cũng đều không thể chiếm được. Đối với bây giờ, anh còn có ông nội của mình, cùng với rất nhiều người ở trong hội có muốn quan hệ rằng buộc với anh, tôi thật vô cùng hâm mộ anh đấy.”
Lạc Lan nói, hướng về hắn chớp mắt: “Bất quá hiện tại cũng rất tốt, tôi cũng đã không còn một mình, cho nên sẽ không hâm mộ các người đâu.” Cô nói xong, thăm dò nhìn phương hướng phía xe hoa.
Chỉ thấy mỗi thành viên trong hội Fairy Tail ở phía đầu xe hoa bên kia đều bỗng nhiên không hẹn mà đứng thẳng người lên, giơ tay lên, làm một hình dáng ngón trỏ chỉ hướng lên trời —
Lạc Lan biết động tác ký hiệu bằng tay mang ý nghĩa như thế nào. Lúc trước, sau khi Laxus rời khỏi Fairy Tail, ngài hội trưởng đã dẫn dắt cho cả hội Fairy Tail tập một động tác tay này, ký hiệu bằng tay này — là một dấu tay đặc biệt chỉ để cho Laxus nhìn thấy.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, ngắm nhìn Laxus ở một bên, biểu hiện đầu tiên của hắn là sửng sốt, trong ánh mắt trợn to ấy có sự chấn động, hiển nhiên đã bị làm cho cảm động rồi.
Tốt lắm tốt lắm.
Lạc Lan cười tủm tỉm nhẹ nhàng gật đầu — Buổi chiều, cả hội Fairy Tail còn sợ ký hiệu tay này Laxus sẽ không nhìn thấy, nhưng ngài hội trưởng lại vô cùng chắc chắn nói là Laxus nhất định sẽ đến xem lễ hội Fantasia.
Sự thật quả nhiên đúng là như thế.
Ở sâu bên trong nội tâm của Laxus, hiệp hội cùng với đồng đội vẫn luôn thủy chung giữ lấy một phần quan trọng nhất trái tim Laxus.
“Như vậy.” Sau khi Lạc Lan đợi cho đội ngũ diễu hành tiếp tục đi về phía trước bắt đầu đi tiếp, vô cùng thân mật vỗ cánh tay của Laxus: “Đi ra ngoài rèn luyện hay gì đó cũng nên cố gắng lên nha! Tôi chán ghét nhất việc đưa tiễn gì đấy, thứ lỗi cho tôi vì không thể cùng đi –”
“Này! Nữ nhân !” Laxus đem bọc hành lý ném ra sau lưng, đứng ở trước mặt Lạc Lan, thoáng cúi người xuống: “Tuy rằng cô thất hứa, bất quá, ngược lại ta cảm thấy cứ như vậy để cho cô thắng cũng không sai.”
Ôi mẹ ơi, người này đã thông suốt rồi!!!
Lạc Lan có cảm giác, có thể khiến cho Laxus kiêu ngạo nói ra những lời như vậy thì chính mình thật sự rất giỏi: “Thật sao? Cho nên chúng ta chính là bạn bè sao?”
Laxus chẹp chẹp miệng một cái, trên mặt hiện ra sự kiêu ngạo cho dù có đến tám trăm năm cũng đều không biến. Hắn vươn tay đem cả đầu tóc Lạc Lan làm loạn hết lên, giọng điệu không thể kiêu ngạo hơn được nữa nói: “Không biết nữa – vậy thì không bằng cô nên lo lắng thay đổi chút lời đề nghị đi!”
Nói xong, Laxus vung tay liền cười lớn, xoay người đi vào con hẻm tối.
“Anh anh anh anh –” Lạc Lan thở hổn hển, dùng một tay chỉ vào phương hướng Laxus biến mất. Một tay Lạc Lan vừa mới đem đầu tóc vuốt thẳng lại, liền nhìn thấy bên cạnh cô đã có người nào đó lặng lẽ đứng đó, nhìn chằm chằm xem xét cô.
Cô vô cùng cứng ngắc quay đầu lại: “…… A nha… Zeref……”
Đêm đó, kết cục của người nào đó các bạn cũng đều có thể nghĩ đến, bởi vì người nào đó đã bị Pháp Sư Bóng Tối hung ác nhất trong lịch sử “Trừng phạt” ở trên giường. Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, sinh vật sỡ hữu ma pháp nào đó vẫn chưa thể rời giường.
Tác giả có lời muốn nói:
— Tiểu kịch trường ‘Cuộc chiến trí não’ —
Địa điểm: Nhà
Thời gian: Giữa trưa ngày hôm sau — sau lễ hội Fantasia.
Nhân vật: Người nào đó không thể rời giường và người bạn trai hung ác nhất trong lịch sử
Sự kiện: Món ăn.
Người nào đó:……… Chân cũng đều không thể đứng dậy.
Người bạn trai: Đúng lúc chỗ nào của em cũng đều không thể hoạt động được, ở nhà làm việc đi.
Người nào đó:…………………… Em hận anh chết đi được!
Người bạn trai [Thở dài]: Hôm nay em cũng không nghĩ muốn làm việc đúng không tưởng?
Người nào đó: A! Không cần! Anh đồ trứng thối — Ưm ưm a…… Đừng quậy nữa, em còn rất là đói bụng……
Người bạn trai [Ting–]: Để anh đến đút em ăn no.