Chương 4: Gặp người con trai tóc xanh

Edit: Moon

Beta: Lã Thiên Di

Lạc Lan dụi dụi mắt.

Cảm giác được người ta cõng trên lưng một cách êm ái như thế này làm Lạc Lan lại buồn ngủ. Lạc Lan ở trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ — rõ ràng ngủ đã rồi, thế mà mới vừa tỉnh lại không bao lâu, được Zeref cõng lại mệt nhọc.

Lạc Lan lắc lắc đầu, tự phỉ nhổ trong lòng.

Zeref ngỡ có chuyện gì, hơi hơi nghiêng đầu: “?”

Lạc Lan nhỏ giọng than thở một câu: “… Không có gì.”

Zeref nghe vậy, xốc Lạc Lan lại cho vững vàng rồi đi tiếp – khoảng cách giữa hai người cũng đã qua hai ngày rồi, một người cõng một người, cư nhiên đều muốn quen thuộc.

Lạc Lan nhìn chằm chằm cổ áo choàng có viền vàng của Zeref, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh thật chặt.

Cô cứ nghĩ người này sẽ thừa lúc cô ngủ chưa tỉnh sẽ bỏ đi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng Lạc Lan cũng hiểu được quá mức ỷ lại vào Zeref cũng không tốt. Lạc Lan tỉnh lại không thấy Zerefđâu, liền đặt ra giả thiết – nếu ở trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người kì quái, cô sẽ làm gì……?

Nhưng mà Zeref lại khác, chẳng những không rời đi mà còn tìm thức ăn, nước uống cho cô nữa.

Cho nên, nếu Zeref “không từ mà biệt” thì cũng bình thường — cho dù trong lòng cô quả thật có chút khổ sở.

Ngay lúc Lạc Lan bình tâm lại để ra khỏi khu rừng thì Zeref chẳng những trở lại, hơn nữa, còn mang về cả nấm hương nữa.

Lạc Lan vụиɠ ŧяộʍ chép chép miệng, nhớ lại mùi vị của nấm.

Cô chưa từng ăn nấm hương, cho nên không biết mùi vị nấm hương của hai thế giới có khác nhau hay không, nhưng nấm ở đây có vị ngọt mát, ăn vào còn có thể giải khát.

Lạc Lan ngược lại cảm thấy, ăn được ngủ được là phúc của con người. Nếu không ở đây, cô chưa chắc đã muốn ăn nấm.

Phát giác mình lại suy nghĩ lung tung vặn vẹo, Lạc Lan có chút xấu hổ.

Nhưng……Vì sao Zeref hôm nay bỗng nhiên thay đổi “sách dạy nấu ăn” thế?

Một ngày đổi một loại đồ ăn? Hoặc là xung quanh nơi này không có trái cây? Hay là…… Anh thực ra rất để ý tới việc cô ngán ăn trái cây?

— Không có khả năng!

Lạc Lan lập tức đối với sung sướиɠ ở trong lòng tiến hành đả kích: Mày tưởng tượng, mày thật ngốc, tự mình đa tình là không tốt!

**

Khác với hôm qua, hôm nay Zeref cõng cô. Cô cảm thấy rất khác, rừng rậm cũng biến đổi không ít —

Ánh sáng nương theo cành lá có chút rực rỡ hơn, đường mòn dưới chân Zeref cũng dễ đi hơn.

Lạc Lan hiểu được, đã sắp ra khỏi khu rừng này rồi.

Zeref đi nhanh hơn nhiều so với hôm qua. Lạc Lan hiển nhiên hiểu được anh suy nghĩ cái gì — anh biết chính mình sẽ tự triển khai Hắc Thuật Ankhseram, bởi vậy muốn sớm một chút đem cô đến thị trấn gần nhất.

Nhưng…… Đưa cô đến thị trấn, rồi sau đó….?

Lạc Lan bỗng nhiên ý thức được trọng điểm từ đầu tới cuối đều rất vô tư. Cô hoàn toàn không lo lắng làm thế nào Zeref đưa cô tới được thị trấn.

Anh, hẳn là……Vẫn rời đi sao?

Tuy rằng Lạc Lan từng muốn “phát triển” với “phiếu cơm dài hạn” Zeref, nhưng dù sao cũng chỉ nói đùa. Lại nói đến Hắc Thuật Ankhseram gì gì đó của anh cũng không phải chuyện đùa, mỗi lần anh thi triển ma pháp là có mười phần khí thế, cho dù không hề tổn hại đến cô, nhưng thoạt nhìn vẫn rất dọa người.

“Đến.”

Zeref đem cô thả xuống, chỉ vào thị trấn xa xa:

“Akarifa, thị trấn của con người.”

“Ờ……”

Tuy rằng biết là câu vô nghĩa, nhưng Lạc Lan vẫn là lên tiếng:

“Anh thật sự không cùng tôi đi vào sao?… Dù sao, làm gì có ai biết tôi bị trúng Hắc Thuật Ankhseram kì quái kia của anh, nói ra cũng không ai tin?”

Zeref đối với suy nghĩ kia của cô chỉ trầm mặc chống đỡ.

Lạc Lan cắn cắn môi:

“Hiểu rồi……Vậy…hẹn gặp lại?”

Thiếu niên tóc đen trong mắt tựa hồ xẹt qua cái gì, anh rũ mắt xuống, gật gật đầu.

“Được rồi, hai ngày này, cám ơn anh.”

Lạc Lan lộ vẻ tươi cười: “Ha…ha…”

Vỗ vai Zeref:

“Vị anh hùng này, chúng ta hẹn gặp lại ”

Nói xong, cô đưa tay lên vẫy, xoay người đi đến thị trấn.

Lạc Lan không quay đầu. Cô không biết Zeref đứng bên cạnh khu rừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô – đến khi bóng cô mất hút trong thị trấn.

Thật lâu sau, thiếu niên tóc đen nâng tay che mặt.

Anh cảm thấy Lạc Lan vừa rồi tươi cười rất sáng lạn.

“Khuôn mặt tươi cười như vậy — Sinh mệnh… Quả nhiên rất đáng quý trọng ……”

**

Lạc Lan cảm thấy vận khí của mình quả nhiên rất tốt.

Vừa mới bước vào thị trấn Akarifa này chưa được mấy bước, cô liền thấy một nhà ăn bên cạnh đang tuyển nhân viên.

Lạc Lan đẩy cửa đi vào:“Xin lỗi đã quấy rầy!”

Đã qua giờ cơm trưa nên nhà ăn có vẻ yên ắng, bên trong chỉ có duy nhất một cậu con trai tóc xanh đang lau bàn, cậu con trai kia mặc một bộ đồng phục đen kì quái, nhìn qua rất có khí chất. Nghe tiếng Lạc Lan, cậu ta quay đầu, biểu tình trên mặt có chút đạm mạc, tựa hồ không để ý:“A? Là tới dùng cơm sao?”

“Không.” Lạc Lan ngẩn người, hỏi: “Xin hỏi nơi này đang tuyển nhân viên?”

“Đúng vậy.” Cậu con trai kia liếc mắt nhìn Lạc Lan một cái, quay đầu hô to một tiếng: “Ông chủ — có người đến xin việc!”

“Ừ!” Bên trong truyền ra tiếng đáp lại: “Ta ra ngay.”

Tuy rằng cậu con trai kia không nhìn cô nữa, nhưng Lạc Lan vẫn có chút không được tự nhiên.

Cô túm túm áo choàng trên người – cô biết bây giờ trông mình rất chật vật.

Nhà ăn có chút khí lạnh.

Bất quá cũng may ông chủ nhà ăn cũng không để cô đợi lâu – ông chủ là một ông lão lớn tuổi, bên má phải có một vết sẹo uốn lượn kéo dài đến cằm, bộ dáng rất đáng sợ.

Ông chủ đối với việc trên người Lạc Lan mặc váy ngủ, đi chân đất thì làm như không thấy, nhìn chằm chằm mặt cô rồi quay qua nói với cậu con trai kia:

“Gray, ngươi mang cô ta đến phòng nghỉ xem chút đi.”

Rồi quay đầu nói với cô:

“Mỗi giờ 500 Jewels, thù lao trả theo giờ, không có vấn đề gì thì đi thay quần áo đi.”

Cậu con trai kia vẫy tay, ý kêu cô đi theo.

Lạc Lan vội vàng đi lên theo.

Cô cảm thấy quy tắc dùng người của thế giới này hơi kì quái — này… Hoàn toàn không cần biết cô có gì kỳ quái liền thuê cô, có phải hay không rất kỳ quái……?

Người con trai tên Gray kia dẫn cô vào hàng lang, từ ngoài vào trong căn phòng thứ hai. Tay phải cậu ta chống nạnh, tay trái chỉ:

“Nơi này nơi nghỉ của nhân viên, bất quá khóa bị hư, tôi ở ngoài chặn cửa giúp cô, đi thay quần áo đi, đồng phục cho nhân viên nữ ở ngăn tủ bên phải.”

Lạc Lan có chút bất đắc dĩ: “Tôi đã biết… Cám ơn.”

Cô vào phòng cố ý quay đầu nhìn khóa cửa — đâu chỉ là khóa cửa, ngay cả tay nắm cửa cũng bị gãy ra.

Lạc Lan gãi gãi đầu.

Dù sao…… cửa hơi tệ, cũng không có biện pháp .

Bất quá, nói đến đồng phục nhân viên……Lạc Lan nhớ tới đồng phục màu đen của thiếu niên kia, trong lòng có chút dự cảm không lành — hẳn là sẽ không như cô tưởng đi……?

Lạc Lan mở ra tủ quần áo duy nhất trong phòng. Đợi thấy rõ ràng, khóe miệng nhất thời có chút run rẩy,thật là bị cô nói trúng rồi: Ngăn tủ phía bên phải lộ ra bộ quần áo có chút… —

Trang phục nữ hầu gái.