- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- [Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
- Chương 61
[Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
Chương 61
Ba ngày sau, thủ đô Thiên Đấu đế quốc, Thiên Đấu thành.
Tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến, khu vực chiến đấu tại Thiên Đấu đế quốc chính thức khai mạc, tại Thiên Đấu thành cử hành đại lễ khai mạc cực lớn.
Hấp dẫn giới hồn sư nhất chính là các cuộc hồn sư đại chiến, không chỉ hấp dẫn các hồn sư môn phái, từ hoàng thất, quý tộc đến bình dân, mỗi người dân của Thiên Đấu thành này đều muốn có mặt trong ngày khai mạc của trường đại chiến này. Khai mạc chính thức ở Thiên Đấu thành được cử hành tại bên trong Thiên Đấu đại hồn tràng. Trong một tháng trước, phiếu vào cửa tham dự khai mạc đã không còn, nên biết rằng những phiếu vào cửa này tương ứng với việc thoải mái ra vào khu vực trung tâm của Thiên Đấu đại hồn tràng này.
Làm chủ tràng chiến đấu của Thiên Đấu phân khu này, Thiên Đấu đại hồn tràng từ một tháng trước đã tạm ngừng tất cả các trận đấu đấu hồn để tiến hành cải tạo bên trong. Khiến tất cả khu vực bên trong Đại đấu hồn tràng cùng với Chủ đấu hồn tràng tại trung tâm hợp lại thành một cái sàn đấu vô cùng lớn.
Ngoại trừ khu vực khách quý được giữ lại, còn tất cả những nơi khác đều tiến hành cải tạo, khiến sau khi cải tạo thì Đại đấu hồn tràng có thể chứa đựng khoảng tám vạn người đồng thời quan chiến. Phí vào cửa mặc dù thu vào được khá nhiều nhưng bản thân Đại đấu hồn tràng cũng phải tự thân nỗ lực không ít kim tệ.
Trong một khoảng thời gian sau đó, tất cả Dự tuyển chiến đấu tại Thiên Đấu phân khu đều sẽ tiến hành ở chỗ này.
Mới sáng sớm, mặt trời ở phương Đông còn chưa mọc lên, sau khi cải tạo thì Thiên Đấu đại đấu hồn tràng đã đón tiếp số lượng người xem khổng lồ. Người xem không phải ai cũng có thể tùy ý tiến vào trong sân được bởi vì mỗi phiếu đã có một chỗ ngồi xác định, trong suy nghĩ của bọn họ, là có thể trong ngày đầu tiên khai mạc này, ở khoảng cách gần nhất chứng kiến những hồn sư thanh niên tham gia chiến đấu.
Trong này cũng có không ít những cô gái trẻ tìm người tình, theo như lời Đại sư nói, hồn sư gia toàn đại lục cũng không có vượt quá sáu vị, nếu như là đệ tử có thể đại biểu cho cao cấp hồn sư học viện thì chính là những người ưu tú, lại còn có cả hạn chế không quá hai mươi lăm tuổi nữa, không thể nghi ngờ đã trở thành những đối tượng tình cảm tốt nhất trong lòng những cô gái này.
Cho dù là cả một số quý tộc đã mua phiếu vào cửa khách quý cũng đang đứng tụ tập ở bên ngoài, quý tộc đối với việc chiêu mộ các hồn sư cũng hết sức quan tâm.
Tinh anh tham gia cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến đều là những nhân tài hiếm có, chưa cần nói đến chuyện có giành được thành tích hay không, cho dù chỉ là thành viên tham gia của các học viện lớn thì đều là những đối tượng để các quý tộc tranh đoạt.
Lúc này, tại trung tâm của Thiên Đấu đại hồn tràng cơ hồ có đến một vạn người, chiếm một phần ba dân số của Thiên Đấu thành đã có mặt. Từ vài ngày trước, tất cả các tửu điếm bên trong Thiên Đấu thành đã chật kín khách, số lượng dân cơ bên trong thành thị có lẽ tăng đến năm mươi phần trăm, vì vậy có thể thấy được sự hấp dẫn của tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến đối với mọi người như thế nào.
Vì trường đại chiến này mà Thiên Đấu thành đã phải điều động năm ngàn quân để du trì trật tự, mới có thể tránh sinh ra các rối loạn.
" Oa, nhiều người quá." Trữ Vinh Vinh không nhịn được kinh hãi hô lên, nhìn Đông xem Tây, cảnh mà nhìn đâu cũng thấy người thế này cũng là lần đầu tiên nàng được thấy.
Áo Tư Tạp được bổ nhiệm làm Hộ hoa sứ giả, bảo vệ bên cạnh Trữ Vinh Vinh, cúi đầu thật thấp để người khác không thấy được bộ dạng của mình.
Không chỉ là Áo Tư Tạp, ngoại trừ mấy nữ hài tử dung mạo bên ngoài rực rỡ, còn lại toàn bộ Sử Lai Khắc Bát quái lúc này đều cúi gằm xuống, bởi vì trang phục trên người thật khiến cho bọn họ có chút xấu hổ.
Đồng phục tiêu chuẩn của Sử Lai Khắc học viện cũng không phải mà màu lục bình thường mà là một loại màu sắc được pha giữa màu vàng và màu xanh biếc, theo như lời Đới Mộc Bạch nói thì đó là màu phân xanh biếc.
Bởi vì tràng học viện đại chiến này, Phất Lan Đức viện trưởng đã tự thân chế đồng phục cho bọn hắn, chất liệu thì quả thật không tồi, đứng ngồi rất thoải mái, nhưng ngoại trừ màu phân xanh biếc ở ngoài, trước ngực của mỗi người còn có hình vẽ của một con quái vật Sử Lai Khắc, cơ hồ chiếm cứ cả ngực áo, hơn nữa hình đồ án này lại có màu xanh biếc ướŧ áŧ, lóng lánh.
Vậy cũng chưa tính là cái gì, kỳ quái nhất chính là sau lưng mỗi người còn có sáu chữ rất to được thêu bằng chỉ đỏ: Thành chiêu quan danh nghiễm cáo.
Phía dưới sáu chữ to đó còn có một dòng chữ nhỏ, phí dụng quảng cáo xin mời đến thảo luận với Phất Lan Đức viện trưởng của Sử Lai Khắc học viện.
Vì phải mặc trang phục này tham gia đại chiến nên Sử Lai Khắc Bát quái đã từng phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị uy thế của Phất Lan Đức trấn áp xuống. Dưới áp lực cực lực của mọi người, Phất Lan Đức mới miễn cưỡng tỏ vẻ khó khăn chấp nhận, nếu có thu được phí quảng cáo, thì toàn bộ phí thu được sẽ trích ra một phần ba chia cho những đội viên tham gia đại chiến này, còn thừa thì để kiến thiết lại học viện.
Đối với Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Huyết Tử, Đường Tam mà nói, số tiền này có lẽ không là cái gì, nhưng đối với những người khác mà nói thì tiền vẫn rất là quan trọng. Càng huống chi tình huống hiện tại của Sử Lai Khắc học viện, Đường Tam cùng mọi người đều thấy rõ, lúc này thật khó khăn lắm mới có cơ hội kiếm tiền, bọn họ cũng không thể bỏ qua được mặt mũi của Phất Lan Đức được, vị viện trưởng này mặc dù có điểm âm hiểm giảo hoạt nhưng mấy năm nay phải chống đỡ học viện này cũng không phải là điều dễ dàng.
Tất nhiên Sử Lai Khắc Bát quái cũng từng nhờ Đại sư nói giúp, nhưng Đại sư lại trả lời hết sức kì quái, Đại sư nói cho bọn họ là bộ đồng phục này mặc dù có điểm khó nhìn, nhưng cũng là một loại rèn luyện với tố chất tâm lý của bọn họ. Nếu có thể đứng trước vô số tiếng cười chế nhạo mà sắc mặt không thay đổi thì tố chất tâm lý của bọn họ cũng đã đạt đến một trình độ nhất định.
Sử Lai Khắc Bát quái vụиɠ ŧяộʍ nói với nhau, cái này rõ ràng là luyện độ dầy của da mặt thì có. Mà nói đến trình độ đó thì có một người trong nhóm đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Bởi vì Đại sư cũng là một đại biểu của học viện nên cùng với Phất Lan Đức cự tuyệt việc thay đổi đồng phục, nhưng có một chút thay đổi đó là tại vị trí ngực áo trái của bọn họ có một đồ án hình quái vật Sử Lai Khắc rất nhỏ, cơ hồ không thấy được.
Đúng là trang phục làm cho người khác cảm thấy kỳ quái, khiến Đường Tam ngay khi cùng mọi người tiến vào chỗ đám đông, lập tức gây được sự chú ý vô song.
"Đó là cái học viện gì vậy? Trời ạ, bọn họ mới từ trong nhà xí ra hay sao?"
"Buồn cười chết mất, cái đồ án hình quái vật màu xanh biếc trước ngực bọn họ trông thật đáng yêu, cái lỗ tai tại sao lại giống như con dao vậy?"
"Ngươi xem, ngươi xem, sau lưng bọn họ còn có quảng cáo cái gì kìa? Thật sự có hồn sư cao cấp học viện như vậy sao? Vậy là cũng có thể tham gia tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến à? Quả thực là quá buồn cười, rất kỳ dị."
"Nhỏ giọng một chút, người ta thế nào cũng là một hồn sư, chỉ là phỏng chừng cũng không qua được vòng đầu tiên, ngươi xem kìa, bọn họ còn có cả một tên mập mạp, trông giống như một quả bóng."
Nếu như trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ, vậy thì mười một người đệ tử của Sử Lai Khắc học viện này sẽ tranh nhau chui vào trước. Cho dù là trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng bên ngoài Đại đấu hồn tràng sẽ tụ tập nhiều người như vậy, quả thực là giống như tham gia triển lãm, hơn nữa tuyệt đối là gây bắt mắt điển hình.
Bất chấp tất cả mặt mũi, Đường Tam là người đầu tiên trong số Sử Lai Khắc Bát quái tham gia chiến đấu đeo mặt nạ lên trên mặt mình, sau đó mấy thành viên còn lại của Sử Lai Khắc Bát quái cũng làm theo, chỉ thương cảm cho bốn người Thái Long đi sau cùng không có loại trang bị này, chỉ có thể lấy tay che mặt, bộ dạng vô cùng chật vật.
Chỉ có Huyết Tử là vẫn ngang nhiên đi trên đường, với khuôn mặt rất bất cần đời. Trên tay còn cầm mấy xiên que hồ lô, ăn rất từ tốn.
Ủa ủa, sao mọi người đeo mặt nạ hết trơn vậy nhỉ?
...
Chen vào Thiên Đấu đại đấu hồn tràng, đoàn người Sử Lai Khắc Bát quái học viện mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, Đường Tam và Đới Mộc Bạch liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
" Kết quả trận đấu ta cũng không thèm nói làm gì, nhưng chớ có làm tổn hại đến hình tượng anh hùng của ta." Mã Hồng Tuấn trên mặt đeo mặt nạ, oán thán nói.
Hôm nay là nghi thức khai mạc, cũng là ngày đầu tiên của tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến, ngoại trừ khai mạc ra chỉ có một trận đấu, có Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia, coi như là một trận đoàn chiến đấu hồn mang tính chất biểu diễn, nếu không chỉ với một lễ khai mạc sẽ không thoả mãn được hứng thú của người xem.
Trường tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn Đại lục đại chiến cũng có phần thưởng, hơn nữa lại rất trực tiếp, mỗi trận đấu thắng lợi đều được thưởng cho năm trăm kim hồn tệ, tiến vào Tấn cấp chiến đấu, phần thưởng sẽ là ba ngàn kim hồn tệ, còn nếu có thể tiến vào Tổng quyết chiến, Thiên Đấu đế quốc chẳng những phong hào là Nam tước, còn sẽ cho tất cả những thành viên từ chính thức đến dự bị, mỗi người một ngàn kim hồn tệ, càng vào vòng sau của Tổng quyết tái chiến thì kim tệ được thưởng càng cao.
Phất Lan Đức bởi vì những quảng cáo sau lưng Sử Lai Khắc Bát quái nên đã buông tha cho phần thu vào này, nói cách khác, những kim tệ thu được vào này đều thuộc về đệ tử.
Đường Tam an ủi mọi người, " Dù sao tỷ lệ hôm nay chúng ta phải lên đấu là không lớn, sau này trở về chúng ta hãy thương lượng cùng Phất Lan Đức viện trưởng một chút, ngày mai không phải mặc bộ quần áo này nữa, ít nhất là không có những dòng chữ ở sau lưng."
Lúc này Sử Lai Khắc học viện đang ở khu nghỉ ngơi bên trong Chủ đấu hồn tràng chỉ dành cho các học viện tham chiến, bọn họ cũng không phải là đến sớm nhất, nhưng cũng không phải là đến muộn nhất. Bên trong khu nghỉ ngơi rất rộng rãi, chừng hơn một ngàn chỗ ngồi, chia làm các khu vực, để cấp cho các hồn sư học viện nghỉ ngơi, chờ đợi đến lượt.
Huyết Tử bỗng nhiên ôm bụng khụy người xuống, khiến Sử Lai Khắc lo lắng tập trung lại một góc xem xét tình hình.
Không lâu sau, Phất Lan Đức chạy lại: " Hả, tại sao các ngươi chạy đến cái góc này để làm gì?"
Đường Tam hốt hoảng ôm lấy Huyết Tử, chuẩn bị bồng nàng lên thì bị giữ lại.
Bị Sử Lai Khắc nhìn chằm chằm vào, Huyết Tử có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Ta không sao cả, ta đi tìm Sư mẫu đây."
Nói xong nàng biến đi mất dạng, để lại Sử Lai Khắc một dấu chấm hỏi to đùng. Trữ Vinh Vinh như nhớ tới cái, khúc khích cười: " Tử nhi của chúng ta trưởng thành rồi a."
"Hả??"
Rất nhanh sau đó những thiếu niên trong Sử Lai khắc bất giác đỏ mặt cúi đầu, chỉ có Đường Tam là vẫn ngơ ngác giữa dòng đời. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tử nhi, muội ấy không sao đó chứ? Không được!
Đường Tam muốn xông ra ngoài đi tìm Huyết Tử, lại bị Mã Hồng Tuấn cản lại.
"Chú còn non lắm!"
Tiểu Vũ cười khúc khích đi đến vỗ vai an ủi: "Yên tâm, Tử nhi không sao cả đâu!"
Cái gì mà không sao cả, mỗi người ai cũng nói như vậy. Điều này càng khiến cho tâm tình của Đường Tam như ngồi trên đống lửa.
Phất Lan Đức "Công tác báo danh đã được làm tốt rồi, chỉ đợi đến lúc cử hành nghi thức khai mạc thôi. Các ngươi hãy lên tinh thần đi nào, không được đánh mất thể diện của Sử Lai Khắc học viện chúng ta. Các ngươi chính là đội ngũ sẽ trở thành quán quân."
"Quán quân? Cóc ghẻ cũng muốn làm quán quân?" Đang nói đến đây thì một giọng nói không chút hảo ý từ bên cạnh truyền đến.
Đám đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe thấy âm thanh đó, liền hung hăng đến phương hướng phát ra tiếng nói đó nhìn tới.
Đó là một đội ngũ đang đi tới gần bọn họ, vừa quay lại nhìn thì thấy thật trùng hợp, trong đội ngũ này có vài người mà Sử Lai Khắc Bát quái từng biết qua, đúng là những kẻ mà lúc trước bọn họ gặp tại Tinh Đấu đại sâm lâm trong khi đi tìm đệ tam hồn hoàn, những đệ tử của Thương Huy học viện.
Vẫn như trước là bộ hồn sư bào màu nguyệt bạch, bên trên vai áo còn có hai chữ Thương Huy màu xanh, chỉ có điều bất đồng là lần này trên đồng phục của bọn họ còn có những trang sức màu bạc lóng lánh, nhìn qua càng thêm rực rỡ.
Lúc này trong số Sử Lai Khắc Bát quái mới chỉ có mập mạp bỏ mặt nạ xuống, trong số hơn mười tên đệ tử của Thương Huy học viện cũng chỉ có hai người lúc trước từng gặp qua bọn họ, cho nên cũng không có nhận ra những người này.
"Ngươi nói ai là cóc ghẻ?" Người thứ nhất bước ra ngoài chính là Thái Long.
"Ai mặc cái bộ trang phục vàng vàng pha màu xanh biêng biếc thì chính là nói người đó. Đúng, ta xem trên đầu các ngươi còn thiếu cái nón xanh nữa, nếu mà có thêm thì mới thật sự là hoàn mỹ." Mở miệng chính là một gã thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt có chút trắng bệch, vóc người cao gầy, trong đôi mắt nhỏ có vẻ tiểu nhân, tràn đầy vẻ khinh thường.
"Lão tử sẽ cho ngươi biết ai là cáp mô." Thái Long nắm chặt tay đứng phắt lại, tính tình hắn cũng không phải tốt lắm, bị đối phương kích như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được.
"Thái Long, quay lại!" Thanh âm của Đường Tam vang lên, Thái Long vừa vung nắm tay đến giữa không trung liền phải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tam," Tam thiếu gia, ta...."
Đường Tam lạnh nhạt nói: " Làm như vậy thì có tác dụng gì, muốn động thủ thì hãy đợi lên đài rồi hãy nói. Ngươi không biết là ở nơi này cấm các thành viên của hồn sư học viện đánh nhau hay sao? Đây cũng chỉ là một đám chó con không có chủ mà thôi, mau mau cút đi chỗ khác."
What?
Sử Lai Khắc bất ngờ nhìn về phía Đường Tam, dường như tâm trạng của hắn đang không tốt. Kỳ lạ, vừa mới nãy chẳng phải còn bình thường sao.
"Ngươi nói ai là cẩu?" Người của Thương Huy học viện không chút hàm dưỡng, trong nháy mắt liền xông tới, khí thế bức người, nhìn qua cũng có vài phần thực lực.
Đới Mộc Bạch hết sức ăn ý tiếp lời," Kẻ nào ở đó sủa loạn lên, đó chính là chó. Chính là một đám chó con không có ai quản lý, Tiểu Tam, mặc dù chỗ này không cho phép động thủ nhưng vẫn có thể tự vệ. Ta cũng không ngại việc đưa đám tiểu cẩu này về nhà."
Mọi người của Thương Huy học viện vô cùng giận giữ, đúng lúc này thì một âm thanh trầm ổn vang lên: "Các ngươi làm gì vậy?"
Nghe thấy âm thanh đó, trên nét mặt của những đệ tử Thương Huy học viện trở nên cung kính, nhanh chóng tách sang hai bên, từ phía sau lưng bọn họ, một lão giả ước chừng sáu mươi tuổi đang đi tới, cũng mặc trên người một bộ trang phục hồn sư màu nguyệt bạch, chỉ là trên trang phục có thêu những sợi chỉ vàng óng ánh.
Phất Lan Đức vốn đang ở một bên lạnh lùng bàng quan, mắt nhìn thấy người này, không khỏi giật mình một cái.
Mã Hồng Tuấn ngoác mồm cười lớn:" Kìa, chủ nhân của đám tiểu cẩu này tới rồi kìa, ngươi mau mang những con tiểu cẩu này đi mau đi, đừng ở chỗ này sủa loạn lên nữa, vạn nhất lại tùy tiện phóng uế ra một góc nào đó thì sẽ làm bẩn cái sân này mất."
Ngoài sự liệu của mọi người Sử Lai Khắc học viện chính là lão giả đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, cũng không có hành động gì, ngược lại trầm giọng quát: " Đi." Nói xong lập tức xoay người hướng đến khu vực nghỉ ngơi, những đệ tử của Thương Huy học viện quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nói gì nữa, trái lại còn mau chóng theo sau.
Mập mạp ha ha cười nói:" Chủ nhân quả nhiên không giống, rất biết nghe lời."
"Được rồi, mập mạp." Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, sau đó nhắm mắt lại nhưng quang mang trong mắt vẫn có chút lo lắng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- [Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái
- Chương 61