*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cõi hồng trần, chốn phong ba, Đào Hoa Đảo nơi chốn đào hoa
Gió thu phong, biển bạc đầu, mấy độ sông xanh nghe lạc khúc.
Tương truyền trên Đông Hải có "Đào Hoa Đảo" vô cùng mỹ lệ, hoa đua nhau khoe sắc, nhất là vào thời khắc tháng 3 khi hoa đào nở rộ, cảnh sắc càng mê đắm lòng người. Hàng trăm năm trước có một vị tiền bối Võ Lâm thần thông quảng đại ẩn cư trên Đào Hoa Đảo đã dựa vào Bát Trận Đồ để thi pháp, trồng rất nhiều cây đào trên Đào Hoa Đảo, lại thêm vào đó non nước hùng vĩ cùng trăm hoa đua nở, không những khiến người không hiểu thuật Kỳ Môn Ngũ Hành khó lòng vào đảo mà còn thêm những nguy hiểm rình rập của Đào Hoa Trận.
Đệ tử trên đảo hành sự tùy ý, không câu nệ lễ pháp, thường theo lệnh của đạo chủ Hoàng Cổ Tiêu, bắt những kẻ phạm pháp lên đảo xẻo tai cắt lưỡi, làm tôi tớ, khiến bọn xấu nghe danh "Đào Hoa Đảo" đã biến sắc, đệ tử danh môn đại phái gặp họ cũng phải nể mặt.
[Ting, Chúc mừng nữ hiệp đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nhận được một bộ thời trang: Lam Nghê Tuyết Vũ]
Cô bấm vào chỗ hoàn thành nhận trang phục rồi mặc vào, ngón tay khẽ lướt trên không trung vài cái. Lập tức xuất hiện một bảng hoạt động, trên bảng hiện tại chỉ còn sót lại một nhiệm vụ duy nhất.
[Ting, Nữ hiệp ngài có thư mới]
Vừa mở thư ra liền có một tiếng thét kinh hồn vang lên " Minh Đan MAU TỚI GIÚP TỚ ", đó là giọng nói của Tiểu Hi bạn cùng phòng ký túc xá với cô. Vừa đóng giao diện trò chuyện lại cô lập tức phi hành tới Map của Tiểu Hi.
Mới xuất hiện lập tức trong mắt cô hiện ra là Tiểu Hi đang đánh nhau với một Niệm La Bá, và hiện tại chỉ còn lại nửa cây máu. " Hung Dũng Hồng Đào " Hoa đào bay xót thương chuyện xưa, nhạc tận biển xanh văng vẳng. Tiếng Tiêu gây sát thương cho địch nhân xung quanh, khiến kẻ địch trong vòng 8m mê thần, bắt đầu khiêu vũ. Quá trình xuất chiêu là trạng thái Hoàng Bá Thể. (Trong khi mê mẩn, dù ngoại lực tác động cũng không thể ngừng múa).
Khoảng vài giây sau thì nhân vật đó đã ngủm, cái tội đồ sát bạn cô là như vậy đó. Xong chuyện Tiểu Hi chạy tới ôm chầm lấy cô " Ôi! Bạn tốt của tớ không có cậu là tớ ngủm rồi ". Nhân vật của Tiểu Hi là một Loli của phái Nga Mi hiện nay đang ở Level 50, mà kẻ địch lúc nãy lại có Level 70 chênh lệch không ít à.
" Phải rồi Minh Đan! Cậu kiếm bộ thời trang này ở đâu ra mà nữ tính vậy " Tiểu Hi đột nhiên nhìn trên người cô
"Cái này kiếm được do kỳ ngộ đó, mà đã nói cậu bao nhiêu lần rồi vào đây đừng gọi tên thật của tớ" Cô dùng tay kí lên đầu Tiểu Hi một cái
"Vâng, tớ biết rồi mama yêu dấu của tớ"
[Ting, Nữ hiệp ngài nhận được một nhiệm vụ mới]
Cô nhanh chóng buông Tiểu Hi ra, nhấp vào nhiệm vụ mới: Cởi hết tất vũ khí và mặc thời trang Lam Nghê Tuyết Vũ đi khắp Map Cửu âm chân kinh nhận được thần thú Bích Thanh Thần Hổ đệ nhất bảng. Vừa đọc xong cái nhiệm vụ cô xém tí nữa phun ra một ngụm máu. Đi hết Map thì tới khi nào mới xong chưa kể cởi hết toàn bộ vũ khí lỡ gặp được đứa nào đang đồ sát là ngủm luôn. Nhưng Bích Thanh Thần Hổ là đệ nhất bảng đó, con thần thú này không phải người có tiền là có được đâu.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định liều một trận, đang định quay ra nói với Tiểu Hi thì không thấy cậu ấy đâu. " Chắc là off rồi " cô nhanh chóng cởi hết toàn bộ vũ khí và hiện tại lực chiến của cô chỉ còn lại 8513.
22:00 tối
" Đm đây đã là Map cuối cùng "
[Ting, chúc mừng nữ hiệp đã hoàn thành xong nhiệm vụ, nhận được thần thú Bích Thanh Thần Hổ]
Cô nhanh chong quét vài cái nhận đồ rồi bỏ tất cả vào trong túi nhưng đột nhiên có một giọng nói của phía sau truyền tới " Con nhóc kia mày đang giữ con thú nhất bảng đúng chứ. Giao nó đây ta tha mạng cho".
"Hong, có giỏi sao không đi làm nhiệm vụ đi" Cô tức giận quay lại nhìn hắn nói, nghĩ sao cô sẽ đưa cho hắn vậy cái này cô may mắn lắm mới có a~. Tên kia dù sao cũng hơn cô có 2 cấp có thể đanh bại được, cô nhìn hắn mỉm cười nịnh nọt nói " Vị huynh đệ này nếu ngươi muốn cướp thần thú của ta, sao chúng ta không vào tỉ thí một trận"
" Nhưng ta muốn gϊếŧ người cướp của bây giờ cơ " Nói xong hắn bày tư thế chuẩn bị xuất chiêu, cô ba chân bốn cẳng quay người chạy về phía trước. Vừa chạy cô không ngừng mở túi đồ để trang bị vũ khí. Có lẽ ông trời đã sắp đặt tất cả khi cô đang trang bị vũ khí, thì đã không hay biết rằng mình đã chạy ra khỏi phạm trụ của đất. Và trong lúc vô tình cô đã rơi vào góc lag của game " A A A......."
Mọi thứ bắt đầu xa dần và xa dần " Phải nhanh thoát thôi ", cô hốt hoảng nhấn nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát ra. Bấm tới lần thứ hai mươi rồi nhưng vẫn không thể thoát, cô vẫn tiếp tục rơi xuống dưới mà không có điểm dừng.
"Phải rồi thần thú có thể bay" Nhưng thế éo nào mà giao diện thú nuôi không thể mở được hả. Cô bất lực buông xuôi cứ để mình rơi như thế, rơi không bao lâu cơ thể cô bắt đầu có dị biến. Bắt đầu là từ mái tóc biến thành xanh da trời, sau đó cơ thể bỗng rút nhỏ lại.
🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤🐤
Rất lâu sau đó cô đã xuyên qua một tầng màu xanh của bầu trời " Không thể nào ở dưới này lại là một bản đồ khác sao?". Cô rơi xuyên qua những đám mây và rất nhanh cô sẽ được tiếp đất có thể nói là hơi an toàn đi.
Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.
Trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy. Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay màu hơi nâu nâu khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.
Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.
Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.
Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.
Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.
Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.
Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.
Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào tử khí đông lai chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao? "
Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn nhảy vực chứng minh. Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.
Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.
Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang cõi lòng tan nát mà kêu khóc. Khi hắn học xong ngôn ngữ của thế giới này, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.
Không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên thần kỳ sao vẫn là Đường Tam.
Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên hội lấy điều này giễu cợt hắn, nhưng Đường Tam trong lòng lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tên này tại thế giới bên kia hắn cũng đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ này.
Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Kiếp trước tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.
Xích͙ ɭõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có tài phú lớn nhất, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường Môn ngoại môn xuất sắc nhất thiên tài, Đường Môn các loại ám khí dùng cơ quan để phát động phương pháp chế tạo toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi Đường Môn nội môn bí tịch, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng, có thể ở thế giới này lại hiện ra Đường Môn huy hoàng.
"Cần phải trở về." Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò đang chuẩn bị phóng lên thì...
* Sột.... xoạt *
* Rắc *
* Rầm *
" Ui da "
Một tiếng nữ hài tử phát ra từ bụi cây khiến Đường Tam khựng lại.